Nhìn con chó đầu người vẫn ngoắt đuôi không chịu đi, Ôn Văn dùng tay banh mắt ra, sau đó le lưỡi làm mặt quỷ. 

"Tao đã nhớ kỹ mùi của mày rồi, còn không mau chạy đi, tao mà thay đổi ý kiến một cái là mày hối hận cũng không kịp đâu." 

Ôn Văn ngồi trên bậc thang làm ra dáng vẻ hung tợn dọa con chó, mặc dù nếu chộp nó vào trạm thu nhận thì Ôn Văn sẽ có được năng lực hữu dụng nhưng anh không muốn làm vậy. 

Chí ít thì, hiện giờ không muốn. 

Nhưng dáng vẻ này dùng được với con người chứ chó thì không, con chó đầu người quay sang ngoắt ngoắt đuôi với Ôn Văn, giống như muốn xin Ôn Văn cái gì đó. 

Thỉnh thoảng nó lại quay đầu nhìn vào trong biệt thự, ánh mắt nhìn ba người trong nhà rất ôn nhu. 

Chó đầu người vẫn nhớ rõ, trong một đêm mưa to lạnh lẽo, nó vẫn chưa xuất hiện dị thường đang trốn dưới hộp thư biệt thự, lạnh run. 

Khi đó Khương Văn Nguyệt đã dẫn nó về, quan tâm chăm sóc. 

Ngoại trừ Khương Vũ Sinh thì người nhà này đều đối xử với nó rất tốt, nuôi nó lớn, vì thế nó cũng đối xử thật tình với bọn họ. 

Thẳng đến khi dọn tới biệt này, chó đầu người bắt đầu nhiều lần sử dụng năng lực của mình, mặt của nó cũng trở nên quỷ dị, từ đó thái độ của người trong nhà bắt đầu trở nên ác liệt, thậm chí có vài lần muốn giết chết nó! 

Nhưng tình cảm của động vật có đôi khi lại càng chân thành hơn, mặc dù bị đối xử tàn ác như vậy nhưng nó vẫn muốn bảo vệ một nhà Khương Văn Nguyệt. 

"Mày vẫn còn luyến tiếc bọn họ à? Đã không còn bị quỷ quấn thân nữa rồi, mày không cần phải bảo vệ bọn họ nữa." 

Một khi con chó đã có gương mặt con người thì tâm tình của nó cũng rất dễ đoán, vì thế Ôn Văn dễ dàng nhìn ra được nó đang nghĩ gì. 

Chó đầu người nhỏ tiếng nức nở, có vẻ ỉu xìu, một lát sau nó vươn móng vuốt lay lay bắp đùi Ôn Văn. 

"Mày muốn đi theo tao à?" Ôn Văn nhướng mày hỏi. 

Con chó gật đầu. 

"Đi theo tao cũng không tốt đẹp như mày nghĩ đâu, mày sẽ mất đi tự do." Ôn Văn híp mắt. 

Chó đầu người vẫn gật đầu. 

"Nếu đây là lựa chọn của mày thì tao đáp ứng." 

Ôn Văn đưa tay phải về phía con chó, sợi xích của găng tay Tai Ách liền lan ra, bao trùm lấy nó rồi kéo vào trong trạm. 

Toàn bộ quá trình, con chó đầu người không hề có chút phản kháng nào, đây là lần đầu tiên Ôn Văn gặp phải tình huống quái vật ngoan ngoãn bị nhốt vào trạm thu nhận như vậy. 

Con chó này là một quái vật rất trân trọng mạng người, hơn nữa so với con người nó còn có nhân tính hơn. 

Quái vật nghĩ gì, Ôn Văn đoán không được, nhưng anh tôn trọng ý nguyện của nó. 

Có điều làm Ôn Văn ngạc nhiên là con chó này không bị giam trong khu phòng giam mà giam ở kho hàng, ZHI - 0001. 

"Nó thật ra là vật thu nhận... chứ không phải quái vật?" 

Ôn Văn đau đầu, có chút không hiểu tiêu chuẩn phân loại của trạm thu nhận, có lẽ sau này con chó đầu người này có thể làm Ôn Văn kinh hỉ. 

Xử lý xong chuyện con chó, Ôn Văn vào biệt thự vẫy tay với Tiêu Tân Lôi: "Cô đi theo tôi ra đây, cô có rất nhiều vấn đề muốn hỏi tôi đúng không, tôi sẽ lựa chọn một chút để trả lời cô." 

"Không phải phải là cố gắng hết sức mới đúng à, sao lại là lựa chọn một chút để trả lời chứ..." 

Tiêu Tân Lôi từ trong biệt thự chạy ra ngoài, cùng Ôn Văn ngồi trên bật thang, thật sự là cô có quá nhiều vấn đề muốn hỏi. 

"Tôi muốn biết, tôi rốt cuộc bị làm sao vậy, trước khi anh xuất hiện tôi đã biết chú Khương nhất định sẽ chết vào đêm nay, là vì sao chứ..." 

"Trước khi tôi quay lại, cô đã biết ông ta sẽ phải chết..." 

Ôn Văn sờ cằm, cảm thấy năng lực của Tiêu Tân Lôi rất thú vị: "Có thể biết trước sự kiện sẽ xảy ra, hay là có thể nhìn thấy tử vong? Đám quỷ hồn kia làm như không thấy cô, vế sau có lẽ hợp lý hơn." 

"Trước đó tôi đã nói cô có linh cảm khác với người bình thường nhưng cô không phải người siêu năng, cần phải trải qua kích thích mới có thể thức tỉnh siêu năng lực, khoảng thời gian tôi rời đi, cô đã bị thứ gì kích thích à?" 

Tiêu Tân Lôi gật đầu, tình cảnh trong nhà vệ sinh suýt chút nữa đã dọa tim cô ngừng đập. 

"Vậy cô nên cám ơn tôi, nếu không phải tôi rời đi thì cô cũng sẽ không có cơ hội thức tỉnh siêu năng lực." Ôn Văn cười hắc hắc nói. 

Tiêu Tân Lôi liếc mắt, nếu không phải may mắn thì không biết cô đã trở thành thế nào rồi, còn cám ơn? Không phải vì người này thì làm sao lại xuất hiện tình huống này chứ. 

"Quỷ hồn, quái vật, người siêu năng lực gì đó, tất cả đều thật sự tồn tại sao?" Tiêu Tân Lôi do dự một chút, tiếp tục hỏi. 

"Cái này tự cô đã biết đáp án rồi, trải qua chuyện hôm nay, cô còn nghĩ rằng chúng nó không tồn tại nữa sao?" Ôn Văn bình thản nói. 

Đúng vậy, Tiêu Tân Lôi biết đáp án, bởi vì cô tận mắt nhìn thấy hết thảy. 

Nhưng cô vẫn muốn Ôn Văn nói rằng tất cả đều là giả, cô vẫn có thể quay trở lại cuộc sống an tĩnh trước kia. 

Bởi vì đối với cô mà nói, có thể nhìn thấy tử vong không phải là năng lực tốt đẹp gì. 

Điều chỉnh tâm tình của mình một chút, sau đó Tiêu Tân Lôi hỏi tiếp: "Chú Khương đã gây án vào hai mươi lăm năm trước, tại sao đến tận bây giờ đám quỷ hồn kia mới tới báo thù?" 

"Bởi vì liên kết của bọn họ chính là căn biệt thự này, trước khi nó được tạo thành thì đám quỷ hồn kia căn bản không ở thế giới hiện thật." 

"Liên kết?" Tiêu Tân Lôi nghi hoặc hỏi. 

"Không sai, tôi sẽ giải thích đơn giản cho cô hiểu, thế giới mà quỷ hồn sinh sống không liên quan gì tới thế giới chúng ta, nơi đó gọi là thế giới trong..." 

Sau đó, Ôn Văn giải thích về thế giới trong thế giới ngoài và điều kiện để quỷ hồn đi từ thế giới trong tới thế giới hiện thực, cuối cùng tổng kết: "Năm đó sau khi mua căn biệt thự này, Khương Vũ Sinh chưa từng tới đây ở, ngược lại còn làm bài vị trong tầng hầm nơi này để cúng tế cho những vong hồn đã chết. 

"Thẳng đến một tháng trước, vì muốn người nhà dọn tới đây mà không phát hiện những việc ông ta đã từng làm, Khương Vũ Sinh đã đốt hết số bài vị kia!" 

"Đốt?" Tiêu Tân Lôi khiếp sợ. 

"Đúng vậy, đốt, sau khi đốt rụi thì đã tạo ra liên kết, đám quỷ hồn kia liền men theo lối đi này tới thế giới hiện thật..." 

Tiêu Tân Lôi cúi đầu, thật sự là tự làm bậy không thể sống, Khương Vũ Sinh có thể nói là đã tự chui đầu vào chỗ chết. 

"Tức là, hoàn toàn không hề liên quan tới con chó quỷ dị kia?" 

"Đúng vậy, không có chút liên quan nào, ngược lại, nó vẫn luôn bảo vệ người nhà này, tôi không rõ nó có năng lực gì nhưng hiển nhiên là nó có thể làm quỷ hồn mất đi tính công kích, có thể nói nó chính là khắc tinh của quỷ hồn."

"Ồ, vậy nó đâu mất rồi?" 

Nghe Ôn Văn nói vậy, Tiêu Tân Lôi đột nhiên có hảo cảm với con chó kia, tuy dáng vẻ hơi quỷ dị nhưng cô cũng muốn nuôi nó. 

"Đi rồi, người Khương gia đã không còn gặp nguy hiểm, ở đây cũng không còn quỷ hồn, nó ở lại đây làm gì." Ôn Văn trợn tròn mắt nói dối. 

Tiêu Tân Lôi gật đầu, cô tin tưởng lời Ôn Văn, dù sao thì người nhà này cũng không tính là đối xử tốt với con chó kia. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play