Đối với Ôn Văn mà nói, loại quỷ hồn cấp thấp này không khó chơi chút nào.
Anh cũng không cần biến về thể chất quỷ hồn, chỉ dùng thể chất vampire cũng đủ đối phó với bọn họ.
Găng tay Tai Ách xuất hiện, mắt Ôn Văn hơi ửng đỏ, sau đó biến mất tại chỗ rồi xuất hiện trên đỉnh đầu một quỷ hồn, tốc độ nhanh đến mức thân hình có chút vặn vẹo.
Tay phải vung một đường, giữa đường đã kích phát năng lực của hăng tay tai ách, quỷ hồn trực tiếp bị hút vào trong găng tay, một hạt châu thủy tinh xuất hiện trong tay Ôn Văn.
Đám quỷ hồn này tuy số lượng thì đông nhưng thực lực thì chẳng ra sao, không có con nào vừa mắt Ôn Văn.
Bọn chúng thậm chí còn không có năng lực đặc biệt, có thể đả thương người chẳng qua nhờ vào số đông mà thôi, đám quỷ hồn này không đáng để Ôn Văn thu vào trạm thu nhận.
Được làm chất dinh dưỡng cho gắng tay Tai Ách và hạt châu thủy tinh chính là giá trị lớn nhất của chúng.
Vì thế Ôn Văn lười vồ từng con vào trạm thu nhận, trực tiếp xử lý toàn bộ.
Trước đó găng tay hấp thu một lượng lớn năng lượng rồi mở khóa ra rất nhiều chức năng mới, cho nên khi hấp thu số lượng quỷ hồn nhất định nói không chừng có thể sẽ mở ra được năng lực mới.
Tuy năng lượng quỷ hồn không thể nào sánh với trái tim khổng lồ kia nhưng tích tiểu rồi sẽ thành đại, chỉ cần Ôn Văn tích cực sử dụng năng lực của găng tay thì nhất định sẽ có một ngày xuất hiện năng lực mới.
Lần thứ hai sử dụng thể chất vampire, Ôn Văn cảm thấy thuận tay hơn lần trước rất nhiều, bởi vì Đào Thanh Thanh đã trở thành quái vật cấp tai hại, thực lực mạnh hơn không ít.
Thân thể của anh nhanh chóng xẹt qua đám quỷ hồn, mỗi khi dừng lại thì có một quỷ hồn hồn bay phách tán, ngay cả kiên trì một chút thời gian trong tay Ôn Văn cũng không làm được.
Chỉ một thoáng chốc đã có hơn mười quỷ hồn chết trong tay Ôn Văn, số còn lại cũng hoảng hốt không cố chấp muốn giết ba người còn lại nữa mà bắt đầu tản ra chạy trốn.
Lúc này, Ôn Văn trở lại giữa phòng khách, nói với con chó đầu người: "Trước đó tao có hỏi mày có thể trói buộc đám quỷ hồn này ở trong biệt thự hay không, mày đã nói là có thể, vậy bây giờ hãy làm đi!"
Chó đầu người hưng phấn sủa một tiếng, ánh sáng vàng rực từ trên người nó tỏa ra bao phủ lấy căn biệt thự này, quỷ hồn đang trốn chạy tứ tán lập tức bị nhốt lại bên trong biệt thự.
Chúng không thể thoát ra ngoài, càng làm chúng hoảng sợ hơn là ngay cả khả năng xuyên tường sở trường cũng không thể sử dụng!
Với tốc độ nhanh đến khủng khiếp của Ôn Văn, biệt thự này cũng không tính là lớn, đám quỷ không thể trốn ra ngoài chỉ có thể từng con từng con bị Tống Duệ bóp vỡ, cắn nuốt vào trong găng tay.
Găng tay Tai Ách là là một cái bụng bự không đáy, sau khi đã hấp thu nhiều quỷ hồn như vậy lại không hề tỏ vẻ ăn no, ngược lại trông giống như khá bất mãn hơn.
Khi quỷ hồn cuối cùng biến thành hạt châu thủy tinh, Ôn Văn nhìn tới nhóm người trong nhà, người duy nhất trong nhà còn tỉnh táo là Khương Văn Nguyệt, ánh mắt cô nhìn Ôn Văn giống như đang nhìn một con quái vật.
Đương nhiên, khi nãy Ôn Văn đúng là quái vật, dù sao cũng đang dùng thể chất quỷ hút máu.
"Tất cả quỷ hồn đều đã bị tôi xử lý, từ hôm nay trở đi người nhà cô sẽ không bị dằn vặt nữa, lời hứa của tôi đã hoàn thành."
Khương Văn Nguyệt oa một tiếng bật khóc, lời hứa của Ôn Văn đã làm được thật đấy, nhưng thứ mất đi chính là cha cô, làm gia đình bọn họ tan nát...
"Chuyện vẫn chưa kết thúc, cô chờ ở đây, không cho phép gọi điện thoại, cũng đừng làm chuyện gì dư thừa, chốc nữa sẽ có người tới xử lý chuyện xảy ra ở đây."
Sau khi nói xong, Ôn Văn bắt đầu kiểm kê hạt châu thủy tinh, xác nhận không bỏ sót thì cất hết vào trong vali.
Lúc anh làm chuyện này, Tiêu Tân Lôi vẫn luôn nhìn anh.
Cô có thể nhìn thấy màu sắc khác biệt trên đỉnh đầu mỗi người, mỗi loại màu sẽ làm cô thu được tin tức khác nhau.
Giống như sau khi nhìn thấy màu đen trên đầu Khương Vũ Sinh cô liền vô thức nói rằng ông ta sẽ chết.
Nhưng trên đầu Ôn Văn không có gì cả, vì thế Tiêu Tân Lôi cũng không thấy được gì.
Tiêu Tân Lôi dùng sức dụi mắt, cố gắng muốn nhìn rõ Ôn Văn, sau đó cô cảm thấy trong lòng mình dâng lên một nguồn năng lượng chảy vào mắt, nhờ vào nó mà cô rốt cuộc cũng nhìn thấy màu sắc trên đỉnh đầu Ôn Văn.
Không, đó không thể tính là màu sắc.
Trên đỉnh đầu Ôn Văn, Tiêu Tân Lôi nhìn thấy một cánh cửa lớn màu đen, hai bên cửa mơ hồ có một con quái vật, tay của chúng chập lại khóa chặt cánh cửa này!
Nhìn thấy thứ này Tiêu Tân Lôi lập tức thu lại ánh mắt của mình, bởi vì bản năng nói cho cô biết, nếu cô thấy rõ dáng vẻ của cánh cửa kia thì cô sẽ chết!
Sau khi từ WC ra ngoài, thân thể đã bình ổn rất nhiều của Tiêu Tân Lôi lại một lần nữa khẽ run, từng giọt mồ hôi lạnh túa ra tới ướt sũng cả người, mệt lả.
Cánh cửa kia làm cô có cảm giác rất sợ hãi!
Cảm nhận được ánh mắt dò xét, Ôn Văn quay đầu lại, có chút kinh ngạc nhìn Tiêu Tân Lôi.
Quả nhiên cô gái này không giống với trước kia, cảm giác bị dòm ngó này không phải chỉ đơn giản là linh cảm nữa rồi.
Sau khi suy nghĩ một chút, Ôn Văn gọi một cuộc điện thoại cho Lâm Triết Viễn, chuẩn bị báo lại chuyện xảy ra trong biệt thự với đối phương.
"Alo, Lâm đại đội trưởng, tôi lại tìm anh có chuyện đây!"
Lúc này Lâm Triết Viễn đang nằm trong phòng nghỉ văn phòng, cùng Miêu Hân Di ôm lấy nhau, căn phòng nhỏ này là nơi hai vợ chồng thân thiết, đêm nay làm việc có hơi muộn nên dứt khoát không về nhà nữa.
"Có chuyện mau nói, có rắm mau thả." Lâm Triết Viễn tức giận nói.
"Chậc, giọng điệu kém như vậy, không phải đang vui vẻ chứ..." Ôn Văn trêu ghẹo.
"Cút, có chuyện gì mau nói đi."
"Là như vậy, vùng ngoại ô phía đông, bên cạnh viện dưỡng lão thành phố có một khu biệt thự, anh có biết không? Tôi mới tiêu diệt chút quỷ hồn, có vài người thường chứng kiến, bọn anh tới xử lý một chút đi." Ôn Văn qua loa nói.
Lâm Triết Viễn đẩy Miêu Hân Di trong lòng ra, ngồi dậy nhíu mày hỏi: "Một chút... rốt cuộc là bao nhiêu quỷ hồn?"
Ôn Văn chăm chú suy nghĩ xem rốt cuộc là bao nhiêu, nhưng rất nhanh liền từ bỏ: "Số lượng hơi nhiều, không tiện đếm, dù sao cũng chính là không ít."
"Ah đúng rồi, tôi còn tìm được một người siêu năng vừa thức tỉnh cho anh, chỉ dẫn người siêu năng mới thức tỉnh là nghề của bọn anh mà."
"Người siêu năng, phương diện gì?" Lâm Triết Viễn nghiêm nghị hỏi, mỗi người siêu năng đều là quân dự bị của Hiệp Hội Thợ Săn.
"Có lẽ không phải phương diện chiến đấu mà là nhận biết, tôi cũng không rõ lắm, bọn anh tự tới xem đi."
Nói xong, Ôn Văn cúp điện thoại, quay sang nói với chó đầu người: "Mày qua đây, chúng ta nói chuyện."
Husky ngoan ngoãn đi theo Ôn Văn tới ngoài cửa biệt thự, hoàn toàn không có chút chống cự nào.
"Bình thường thì tao sẽ bắt mày lại, nhưng mày không làm chuyện xấu gì cả nên tao không tiện ra tay, mày đi đi."
Chó đầu người dùng ánh mắt nhân loại đáng thương nhìn Ôn Văn, tựa hồ không nghe hiểu anh nói gì.