Nhìn mái tóc có điểm bạc trắng và gương mặt u sầu của Khương Vũ Sinh, trong lòng Ôn Văn không có chút đồng tình nào, cũng không có căm hận. 

Có lẽ hắn đã từng đấu tranh, có lẽ từng sám hối, nhưng vẫn phải chịu trách nhiệm cho chuyện mà mình từng làm. 

Chuyện mà Khương Vũ Sinh đã từng làm ngay cả giặc cướp cũng khinh thường, bởi vì hắn đã giết luôn cả đồng bọn của mình. 

Từ cuộc sống bình thường sau đó có thể thấy hắn cũng không mang số tiền tài từ phạm tội kia để sống cuộc sống giàu sang, cũng không chạy xa trên con đường tội ác. 

Lần đó, có lẽ chỉ là thoáng nảy ra ý nghĩ tội ác, có lẽ chỉ là nhất thời kích động, nhưng nếu đã làm thì phải trả cái giá thật lớn. 

"Lúc mới tới nơi này tôi đã nói rồi, đêm nay tôi sẽ giải quyết vấn đề của nơi này, mà bây giờ đã đến lúc nên kết thúc rồi." 

"Cậu muốn giải quyết như thế nào, bắt tôi vào trong tù sao, cũng đúng, cậu là thám tử, bắt được người như tôi chắc chắn sẽ được nhận thưởng." 

Khương Vũ Sinh nhìn Ôn Văn, phiền muộn nói, lời nói tỏ rõ cũng không muốn che giấu nữa, Khương mẹ và Khương Văn Nguyệt khiếp sợ nhìn Khương Vũ Sinh, giống như lần đầu tiên biết người này vậy. 

Chuyện đó vẫn luôn là nút thắt trong lòng Khương Vũ Sinh, một lần mưu tính giúp hắn có được một khoản tiền tài rất lớn vào thời điểm đó, toàn bộ số tiền đó hắn đã dùng để mua căn biệt thự này, nhưng hơn hai mươi năm nay chưa từng nghỉ lại đây đêm nào. 

Thẳng đến khi con trai hắn nuôi chó, cần có một nơi lớn hơn một chút hắn mới dẫn cả nhà dọn tới. 

Ngày hôm nay bị Ôn Văn chọc thủng, hắn đột nhiên cảm thấy thực hoảng loạn, nhưng cũng giống như buông bỏ được gánh nặng trong lòng. 

"Tù... ha hả, nhà tù của tôi, ông không có tư cách tới đó đâu." 

Ôn Văn quay đầu lại nhìn con chó đầu người, lạnh giọng nói: "Tắt năng lực của mày đi, để hắn trả nợ của mình!" 

Nó nằm dưới đất dùng móng vuốt che mắt, không muốn nhìn một màn kế tiếp, sau đó nó rút năng lực của mình lại, cả tòa biệt thự nháy mắt trở nên lạnh băng. 

Chỉ nháy mắt đó tất cả bóng người thiếu tay thiếu chân thoạt nhìn thê thảm không ra hình người xuất hiện trong không khí. 

Biệt thự vốn có thể coi là rộng rãi nháy mắt trở nên chen chúc, khắp nơi đều là quỷ hồn dáng vẻ đáng sợ! 

Khương Vũ Sinh nhìn thấy những bóng dáng này xuất hiện thì vẻ mặt dại ra, gương mặt của đám quỷ hồn này chính là những gương mặt mà hắn vẫn luôn thấy trong giấc mơ suốt hai mươi năm qua. 

Hắn sợ nhất, cũng chính là những người này! 

Khương mẹ thấy một màn này thì sợ tới trực tiếp ngất xỉu, Khương Văn Nguyệt hét lên một tiếng rồi bụm mặt không dám nhìn. 

Chỉ có Khương Văn Hổ run run môi nhưng vẫn còn duy trì được lý trí. 

Nhưng bình tĩnh nhất không phải Khương Văn Hổ, mà là Tiêu Tân Lôi theo Ôn Văn tới đây, Tiêu Tân Lôi vốn rất nhát gan, sau khi đi WC một chuyến thì vẫn luôn nhìn thấy mấy thứ này, đối với cô thì tình cảnh bây giờ cũng không phải quá khủng bố. 

"Tưởng tiên sinh, tôi chỉ là thám tử, không phải người chấp pháp, tôi sẽ không phán xét ông, nhưng đồng thời tôi cũng không có nghĩa vụ của cảnh sát, vì thế tôi cũng sẽ không bảo vệ ông!" 

Ôn Văn không nhìn tới Khương Vũ Sinh đã có chút ngu si bên kia nữa, chuyển sang đám quỷ hồn lạnh giọng nói: "Bọn mày có thể báo thù, nhưng cơ hội này là tao cho, phải dựa theo cách thức của tao mà làm, oan có đầu nợ có chủ, bọn mày chỉ có thể trả thù hắn, bằng không t sẽ không khách khí đâu." 

Ôn Văn nói xong thì đám quỷ hồn lập tức bổ nhào tới chỗ Khương Vũ Sinh, không ngừng cắn xé. 

Khương Vũ Sinh cũng không phản kháng, miệng không ngừng nhỏ giọng lẩm bẩm những lời mà người khác nghe không hiểu. 

Hiện giờ hắn rất hối hận, vốn hắn chỉ là một tiệm sửa xe bình thường, thỉnh thoảng rải chút đinh để kiếm chút cơm mà thôi chứ không có can đảm như vậy, cũng không có năng lực gây ra vụ án tử thương hơn trăm người, cuối cùng còn bình yên thoát thân. 

Hết thảy nguyên nhân là vì có người xúi giục. 

Chính người đó đã giúp hắn định ra tất cả kế hoạch, giúp hắn giải quyết hậu quả và xử lý tất cả nhân tố không xác định, mà người kia chỉ muốn một thứ mà thôi. 

Ở khoảnh khắc sau cùng, Khương Vũ Sinh hồi tưởng lại hình ảnh đó. 

Trước cửa tiệm sửa xe, hắn đang oán giận về chuyện thu thập quá thấp, sau đó có một người mặc vest trắng chống gậy rất thân sĩ đưa một tờ hợp đồng trông rất cũ xưa cho hắn... 

Mắt thấy quỷ hồn cắn xé cha mình, Khương Văn Hổ giật lấy kiếm trúc trong tay Tiêu Tân Lôi muốn tấn công quỷ hồn, muốn cứu cha! 

Nhưng vai Khương Văn Hổ bị Ôn Văn dễ dàng túm lấy, vì thế không thể nào tiến thêm bước nào. 

"Buông ra!" Khương Văn Hổ cố gắng giãy giụa. 

Ôn Văn nhướng mày: "Ông ta có chết cũng không hết tội." 

"Nhưng ông ấy là cha tôi." Khương Văn Hổ rống to. 

Thấy người này vẫn muốn tiếp tục xông tới, Ôn Văn thở dài một hơi, tay khép lại thành lưỡi dao chặt một phát vào gáy Khương Văn Hổ. 

Khương Văn Hổ kêu thảm một tiếng, trực tiếp bị đập ngã nhào xuống đất, cổ sưng đỏ lên nhưng không bị ngất. 

"Trong TV đánh vậy là ngất mà nhỉ... nhất định là phương pháp của mình không đúng." 

Vì thế Ôn Văn lại đập thêm một phát vào phần cổ bên phải, vị trí đó cũng biến thành vừa đỏ vừa sưng... 

Lúc này Khương Văn Hổ không thể chạy tới cứu cha nữa rồi, bởi vì vai cậu ta rất đau, đau đến mức không thể bò dậy. 

"Ừm.... thao tác sai rồi, sai quá sai." 

Ôn Văn ngồi xổm xuống lúng túng duỗi tay, trong tiếng rú thảm thiết của Khương Văn Hổ dộng đầu cậu ta một phát, sức lực lớn đến mức làm cậu ta lập tức bất tỉnh nhân sự. 

"Ừm, như vậy mới đúng nè." 

Lúc này Ôn Văn mới hài lòng đứng dậy, về phần Khương Văn Hổ có vì thế mà chấn động não hay không thì đó không phải vấn đề mà anh cần quan tâm. 

Xử lý Khương Văn Hổ xong, Khương Vũ Sinh bên kia đã bị quỷ hồn cắn tới máu thịt be bét, ruột xương lòi ra, tình cảnh máu me cực điểm, đã không sống nổi nữa rồi. 

Linh hồn của Khương Vũ Sinh thoát ra khỏi thể xác, nhóm quỷ hồn đang định xé nát cả linh hồn hắn thì đột nhiên bị một lực hất văng ra, 

Sau đó, linh hồn Khương Vũ Sinh biến mất! 

Lông mày Ôn Văn nhướng lên, anh chưa từng thấy linh hồn nhân loại, cũng không biết linh hồn Khương Vũ Sinh đã biến mất, nhưng vừa nãy có một thoáng anh cảm nhận được vị trí của Khương Vũ Sinh mở ra một thông đạo đi tới thế giới trong! 

Nhóm quỷ hồn không phá hỏng linh hồn Khương Vũ Sinh, chưa hoàn toàn báo thù, con ngươi đỏ ngầu liền nhắm tới ba người còn lại của Khương gia, bọn họ đã bị kích phát hung tính, tiếp theo có lẽ là một trận công kích mãnh liệt. 

Ôn Văn chắn trước mặt ba người, ngoẹo đầu nhìn đám quỷ hồn: "Thù của bọn mày đã báo xong, ba người này không hề có chút liên quan nào tới vụ án, trở về thế giới của bọn mày đi." 

Nương theo lời Ôn Văn, một phần quỷ hồn dần dần biến mất, chấp niệm chống đỡ bọn họ tồn tại ở thế giới hiện thực đã biến mất, bọn họ cũng có thể rời đi. 

Mà số quỷ hồn còn lại vẫn mắt lạnh ở lại trong biệt thự. 

"Quả nhiên, đám bọn mày không thể dùng phương thức giao tiếp lý tính, trong TV không ai có thể thương lượng với quỷ hồn, tao cứ tưởng đâu tao có thể..." 

"Sau khi biến thành quỷ hồn rồi, bọn mày đã không thể tính là người, muốn thương lượng với bọn mày là lỗi của tao." 

Ôn Văn bật cười, sau đó vẻ mặt âm trầm, đầu hơi nâng lên, hơi thở điên cuồng tỏa ra.

"Hiện giờ, tao cho bọn mày hai lựa chọn, hoặc là ngoan ngoãn trở lại thế giới trong, hoặc là chết ở đây." 

Hơi thở Ôn Văn toát ra làm đám quỷ hồn hơi lùi về sau một chút, nhưng ngay sau đó lại tiếp tục bu tới. 

Người tạo thành cảnh ngộ bi thảm của bọn họ chính là Khương Vũ Sinh, nhưng giết Khương Vũ Sinh vẫn chưa đủ, mối thù này, chỉ chết một người là quá ít! 

"Nếu không muốn trở lại, vậy ở lại đây đi." 

Ôn Văn vuốt ve găng tay nói. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play