07
 

“Tô Mộc, đồ tiện nhân độc ác!” Từ Cẩn Ngôn gào lên với ta.

Hắn ta đã từng bị thương ở chiến trường , nhưng đây có lẽ là lần đầu tiên trong đời hắn ta bị tát.

Và ta đã chờ đợi khoảnh khắc này từ rất lâu rồi.

Kiếp trước, ta muốn đâm tên lòng lang dạ sói này thành từng mảnh.

Trong lòng ta cảm thấy rất vui sướng.

Nhưng ngoài mặt tỏ vẻ vô tội nói: "Chính ngươi vừa nói, cái này là cho ngươi."

Từ Cẩn Ngôn hít một hơi thật sâu, tức đến đỏ bừng mặt.

Một lúc sau, hắn ta nghiến răng nghiến lợi nói: “Tô Mộc, nếu ngươi cứ như vậy, sau này đừng bao giờ nghĩ đến việc ta sẽ cưới ngươi. Ta vốn tưởng rằng ngươi thật đáng thương, bị hủy hôn, danh tiếng bị mất. Ngươi không còn là thiên kim của Phủ thừa tướng nữa, cũng không có người đến cầu hôn. Ta đành miễn cưỡng nạp ngươi làm thiếp, ngươi sẽ không phải lo cơm áo cho đến hết đời."

Ta thật sự cảm tạ 18 đời tổ tiên nhà ngươi.

Làm thiếp của ngươi, ta cần phải mang ơn nhà ngươi sao?

Tại sao ngươi không chết đi?

“Tốt hơn hết là đừng làm cho Từ công tử khó xử. Từ công tử muốn ở bên Tô Bội Bội một đời một kiếp, làm sao ta có thể chen chân vào tình yêu chân thành của ngươi." Ta nói một cách mỉa mai.

"Ngày mai, ngày mai chúng ta cùng nhau đi gặp Hoàng thượng, xin người hủy bỏ hôn ước!" Từ Cẩn Ngôn kích động nói.

“Ta đợi điều này đã lâu.” Ta liền đồng ý.

Từ Cẩn Ngôn thấy ta thờ ơ, liền tức giận bỏ đi.

Kết quả.

Biên ải cấp báo.

Theo thánh chỉ của Hoàng thượng, Từ Cẩn Ngôn đã theo phụ thân hắn đi chinh chiến.

Trận chiến này kéo dài trong tám tháng.

Hôn ước của ta với Từ Cẩn Ngôn cũng bị trì hoãn tám tháng.

Trong tám tháng qua vết thương của Tô Bội Bội cũng đã hồi phục, trải qua lần dạy dỗ này, nàng ta đã trung thực hơn, không còn thể hiện như trước nữa.

Phụ mẫu ta cảm thấy áy náy với nàng ta , nhưng thấy Tô Bội Bội hiểu cách cư xử hơn, họ không còn quan tâm đến chuyện trước kia nữa và đối xử với nàng ta như trước.

Đối với ta cũng rất tốt.

Dù sao thì ta cũng là do một tay họ nuôi dưỡng, chỉ cần ta không phạm sai lầm thì họ không thể không màng đến tình cảm của bọn ta bao nhiêu năm như vậy.

Nửa năm sau.

Một trận dịch bệnh bùng phát ở khu vực sông Hoài Hà, người dân lâm vào cảnh khốn khổ lầm than.

Hoàng thượng rất lo lắng, cả triều đình cũng rất lo lắng.

Phụ thân ta cũng thở dài sau khi xuống triều, mất ăn mất ngủ.

Ta biết, Tô Bội Bội lại bắt đầu vội vàng.

Nàng ta ngoan ngoãn và an phận, chỉ chờ đợi một cơ hội sẽ khiến nàng ta nổi danh khắp thiên hạ.

Ở kiếp trước, nàng ta đã phát minh ra một thứ gọi là "thuốc kháng sinh" có thể chữa khỏi bệnh dịch. Đồng thời cũng phát minh ra một loại "thuốc kháng khuẩn" để ngăn chặn bệnh dịch tái diễn.

Ta phải thừa nhận rằng nàng ta đã cứu được bách tính.

Tô Bội Bội đã cầu xin Phụ thân cho phép nàng ta đến khu vực sông Hoài Hà.

Phụ thân có chút do dự, nhưng ông cũng cảm động trước sự không màng đến bản thân của Tô Bội Bội nên đã để nàng ta đi.

Ba tháng sau, Tô Bội Bội thành công quay trở về.

Đúng như nàng ta mong muốn, nàng ta trở nên nổi danh và được mọi người coi nàng ta như vị cứu tinh của mình.

Hoàng thượng đã đích thân triệu kiến nàng ta.

Lúc đó, Từ Cẩn Ngôn cũng đã chiến thắng ở biên ải trở về.

Cả hai đều có công lao, cả hai cùng nhau đến gặp Hoàng thượng, thỉnh cầu Hoàng thượng huỷ bỏ hôn ước của ta và Từ Cẩn Ngôn, và thỉnh cầu ban hôn với Tô Bội Bội.

Hoàng thượng xem xét công lao to lớn mà họ lập được, chắc chắn sẽ không thể từ chối.

Nhưng bọn họ không biết rằng.

Tai họa của họ mới thực sự bắt đầu từ thời khắc này!

08

Sáng sớm.

Hai nhà Từ gia và Tô gia đã đợi sẵn Hoàng thượng ở Ngự thư phòng .

Ta cũng được gọi tiến cung.

Ta đương nhiên biết Từ Cẩn Ngôn và Tô Bội Bội muốn nhân cơ hội này hủy bỏ hôn ước giữa Từ Cẩn Ngôn và ta trước mặt Hoàng thượng. Ta chủ động đồng ý làm như vậy để Hoàng thượng mở lời.

Hôm nay ta và Tô Bội Bội ngồi trên xe ngựa, nàng ta không ngừng nói trước mặt ta, nói rằng dù ta có đến từ đâu thì ta cũng không bao giờ có thể là đối thủ của nàng ta, những thứ nàng ta muốn nhất định phải giành được.

Ta chỉ cười và không nói gì.

Đến giờ Tỵ.

Hoàng thượng giá đáo.

Tất cả mọi người đều hành lễ.

Hoàng thượng hôm nay vui, ban thưởng rất nhiều cho Từ tướng quân và Tô Thừa tướng.
 

Sau đó.

Từ Cẩn Ngôn chủ động mở miệng nói: “Bệ hạ, thần có chuyện muốn thỉnh cầu người.”

"Nói.” Hoàng thượng rất hào hùng.

Từ gia đã lập công lớn trong việc chống giặc ngoại xâm nên đương nhiên sẽ không từ chối.

Trước kia, thần đã thỉnh cầu Hoàng thượng ban hôn cho thần với nữ nhi của phủ Thừa tướng Tô Mộc. Bây giờ thần mới phát hiện, thần và Tô Mộc chỉ là tình cảm huynh muội, không phải là tình yêu. Thần muốn thỉnh cầu hủy bỏ hôn ước với Tô Mộc, xin Hoàng thượng tác thành.

Sắc mặt của Hoàng thượng đột nhiên thay đổi.

Từ Cẩn Ngôn đột nhiên quỳ xuống, “Thần biết rõ thần có tội, nhưng chuyện tình cảm thì thần thật sự không kiềm chế được bản thân. Cái được gọi là yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu, mong Hoàng thượng tác thành.”

Hắn ta vừa nói vừa cúi lạy.

Từ Cẩn Ngôn ý thức được mình có công lớn, hoàng thượng thật sự không thể trừng phạt hắn, uy nghiêm nói: "Ý của ngươi là, ngươi có tình cảm với người khác? Cho nên ngươi không có tình cảm với Tô Mộc?!"

“Thần quả thực đã có người trong lòng, nhưng không phải thần không có tình cảm với Tô Mộc, thần chưa bao giờ thích Tô Mộc, là bởi vì thần khi ấy còn trẻ người non dạ nên không hiểu tình yêu."

Ta bên cạnh lắng nghe thật nực cười.

Nam nhân thay lòng đổi dạ, còn nhanh hơn so với lật sách.

Năm đó, Hoàng thượng có ý muốn ban hôn cho ta và Thái tử, Từ Cẩn Ngôn nghe tin liền thỉnh cầu Hoàng thượng ban hôn cho ta với hắn, Hoàng thượng cũng bất đắt dĩ từ bỏ, tác thành cho Từ Cẩn Ngôn, bây giờ Từ Cẩn Ngôn lại không trân trọng như thế này.

“Ồ? Vậy người trong lòng của ngươi là ai?” Hoàng thượng nói như vậy, đương nhiên trong lòng cảm thấy không thoải mái.

“Người trong lòng của thần là con gái ruột của Tô Thừa tướng Tô Bội Bội.” Từ Cẩn Ngôn nói từng chữ.

Sắc mặt của Hoàng thượng thay đổi.

Từ Cẩn Ngôn thật sự như đang đứng trên bờ vực của cái chết hết lần này rồi đến lần khác.

Trùng sinh lần nữa đương nhiên là ta biết, Hoàng thượng đang có ý định ban hôn cho Tô Bội Bội nổi danh và Thái tử.

Bởi vì Từ Cẩn Ngôn đã cướp đi hôn ước của Thái tử, nên người được chọn làm Thái tử phi vẫn chưa quyết định.

Lần này cũng lại bị Từ Cẩn Ngôn cướp đi, Hoàng thượng sao có thể không tức giận.

“Bệ hạ, thần nữ và Từ Cẩn Ngôn là thật lòng, mong bệ hạ tác thành.” Tô Bội Bội thấy Hoàng thượng tức giận, vội vàng quỳ xuống cầu xin.

Hoàng thượng im lặng.

Một bầu không khí căng thẳng đến mức nghẹt thở.

Tô Bội Bội mạnh dạn nói: “Bệ hạ, Tô Mộc cũng nguyện ý cùng Từ Cẩn Ngôn huỷ bỏ hôn ước, nàng đối với Từ Cẩn Ngôn căn bản không có chút tình cảm nào, cũng thỉnh cầu hoàng thượng không cấm cản đôi uyên ương.”

“Ngươi nói trẫm cấm cản đôi uyên ương?!” Hoàng thượng lập tức tức giận.

Bạn quân như bạn hổ (dịch: làm bạn với vua như làm bạn với hổ)

Tô Bội Bội vẫn không hiểu.

Phụ thân ta ở bên cạnh hoảng sợ, vội vàng quỳ xuống, “Bệ hạ bớt giận, tiểu nữ từ nhỏ sống ở thôn quê, ăn nói không có quy tắc, xin Bệ hạ tha tội.”

“Trẫm nể mặt ngươi có công cứu người dân Lí Minh, nên trẫm không chấp với ngươi, nhưng hôn ước của Từ Cẩn Ngôn và Tô Mộc do đích thân trẫm ban hôn, không thể xoá bỏ.”

"Bệ hạ, vì sao người nhất định phải ép buộc những người không yêu nhau ở bên nhau?”Tô Bội Bội không bỏ cuộc.

Ta thấy phụ thân ta ở bên cạnh bị Tô Bội Bội chọc tức đến phát ngất.
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play