09

“To gan, sao ngươi lại dám nói như vậy với Hoàng thượng!“. Thái giám thân cận của Hoàng thượng quát to.

“Bệ hạ, ai cũng muốn theo đuổi tình yêu, thần nữ cũng chỉ muốn ở bên người mình yêu.” Tô Bội Bội vẫn không bỏ cuộc.

“Ngươi có biết ta có ý định ban hôn cho ngươi và Thái tử không!” Hoàng thượng thật sự tức giận buột miệng nói ra.

Ngay khi Hoàng thượng nói ra.

Từ Cẩn Ngôn bắt đầu bối rối.

Tô Bội Bội không hề dao động, “Bệ hạ, thần nữ chỉ yêu mình Từ Cẩn Ngôn mà thôi. Kiếp này, thần nữ cả đời chỉ yêu một người. Sau này Thái tử sẽ kế thừa hoàng vị, chắc chắn sẽ sống trong Tam Cung Lục Viện, thần nữ không có phúc hưởng ân sủng như vậy.”

Ta thấy phụ thân đang run rẩy bên cạnh.

Mẫu thân cũng rất lo sợ.

Rốt cuộc thì còn lời gì mà Tô Bội Bội không thể nói ra.

Thật là ngu xuẩn.

Nàng ta nói như vậy, chẳng khác nào là mỉa mai Hoàng thượng và Thái tử.

Nếu như bệ hạ truy cứu, thì 10 cái đầu của nàng ta cũng không đủ, có khi còn bị diệt tộc!

“Ngươi thực sự không thích Thái tử!” Hoàng thượng tức giận nói.

“Thần nữ không phải không thích Thái tử, thần nữ biết rằng thần nữ không có khả năng làm mẫu nghi thiên hạ, cũng không muốn làm Hoàng thượng thất vọng.”

Hoàng thượng tức giận đến mức không thể nói được lời nào.

Nhưng nể tình Tô Bội Bội và Từ Cẩn Ngôn đã lập công, nên thật sự không thể trừng phạt.

Ít nhất cũng không thể là lúc này.

Phụ thân ta cũng bất lực, cuối cùng cũng nhìn về hướng ta.

Trong mắt phụ thân hiện lên sự xin lỗi và áy náy.

Trong lòng đầy hối tiếc, khi đưa Tô Bội Bội cùng tiến cung gặp Hoàng thượng.

Lẽ ra phải rút ra bài học từ lần trước khi gặp Hoàng hậu.

“Bệ hạ.” Ta quỳ xuống.

Hoàng thượng lúc này mới nhìn ta.

Hôm nay ta tập trung chú ý vào người khác, đứng sau lưng mẫu thân ta, sợ Hoàng thượng không để ý tới sự hiện diện của ta.

Nghe thấy tiếng mới nhìn qua.

Ta cúi đầu cung kính nói: “Bệ hạ, thần nữ nguyện ý tác thành cho Từ công tử và Bội Bội.”

Sắc mặt của Hoàng thượng hoà dịu đi một chút.

Nếu cứ tiếp tục như vậy, e rằng sẽ không thể giữ được thể diện.

“Ngươi thật sự nguyện ý sao?” Hoàng thượng hỏi ta.

“Thần nguyện ý.” Ta gật đầu.

“Ngươi có biết nữ tử sau khi bị huỷ hôn sẽ bị ảnh hưởng đến danh tiếng như thế nào không?!”

“Thần nữ biết rõ.” Ta trả lời.

Hoàng thượng thở dài rồi nói: "Nếu Tô Mộc nguyện ý tác thành, vậy trẫm sẽ tác thành cho ngươi ..."

Ta ngẩng đầu nhìn về phía Hoàng thượng.

Lúc này Hoàng thượng cũng đang nhìn ta.

Lời nói chợt dừng lại.

Hoàng thượng nhìn mặt ta, đồng tử run rẩy.

15 năm qua, mặc dù ta tiến cung nhiều lần, nhưng thật sự chưa một lần gặp hoàng thượng.

Đây là lần đầu tiên ta gặp Hoàng thượng.

10

Hoàng thượng vội vàng gọi một tiếng: “Uyển Nhi."

Mọi người đều kinh ngạc trước phản ứng đột ngột Hoàng thượng.

Trừ ta.

Kiếp trước, thái giám thân cận với phụ thân ta đã nói cho ta một bí mật, ta rất giống với người trong bức chân dung của Hoàng thượng, và nói ta tìm cách lộ diện trước mặt Hoàng thượng.

Ta không muốn trở thành người thay thế của bất cứ ai, huống chi là gả vào cung, khi đó ta chỉ chú ý đến Từ Cẩn Ngôn, đừng nói đến chủ động gặp Hoàng thượng, thậm chí ta còn cố tình né tránh cơ hội gặp Hoàng thượng.

Trùng sinh lần nữa ta đương nhiên sẽ không ngu xuẩn như vậy.

Nhưng cũng không được hành động hấp tấp.

Ta âm thầm điều tra, phát hiện ra rằng người trong bức chân dung là Bạch Nguyệt Quang của Hoàng thượng.

Năm đó, Hoàng thượng cải trang đi tuần tra, vô tình phải lòng một nữ tử, sau đó vì biên ải cấp báo, Hoàng thượng lập tức rời đi.

Khi chiến tranh kết thúc, Hoàng thượng trở về để đón nàng về cung, nhưng người phụ nữ đã bị đuổi ra khỏi nhà vì sinh con ngoài giá thú, nàng một mình đến Kinh thành cùng với nha hoàn để tìm Hoàng thượng nhưng đã chết vì bệnh trên đường.

Sau khi nàng chết, nha hoàn sợ đứa trẻ sẽ làm liên lụy mình nên vội vàng ném đứa trẻ trước cửa một gia đình giàu có rồi bỏ đi.

Và ta chính là đứa trẻ đó.

Khoảng khắc Hoàng thượng nhìn thấy ta, khó tránh khỏi thất thần.

“Bệ hạ?” Thái giám thấy Hoàng thượng thất thần, vội vàng gọi người.

Hoàng thượng phải một lúc lâu mới kích động nói: "Ngươi, ngươi, ngươi là con gái nuôi của Tô Thanh?"

“Thần nữ là…”

“Ngươi không phải con gái ruột của Tô Thanh.”

“Vâng.”

“Ngươi bao nhiêu tuổi.”

“Năm nay thần nữ 15 tuổi.”

“Chiếc trâm cài trên đầu ngươi…” Đôi mắt của Hoàng thượng đột nhiên sáng lên.

Đó là tín vật đính ước của phụ mẫu ta, hôm nay ta cố ý cài lên đầu.

“Mẫu thân ta nói rằng, lúc bà ấy nhặt được ta, trên người ta đã có chiếc trâm này.”

Hoàng thượng không giấu được kích động.

Hoàng thượng trực tiếp rời ngai vàng, đi đến trước mặt ta và nói: “Uyển nhi của ta, không, con gái của ta…”

Ngay khi những lời này vừa nói ra.

Tất cả mọi người đều kinh ngạc.

“Tô Mộc là con gái của trẫm và Uyển nhi, là Tấn vương công chúa.” Hoàng thượng bỗng nhiên lớn tiếng tuyên bố.

Hoàng thượng rất vui mừng.

Sau đó, sắc mặt của người bỗng nhiên trở nên tức giận.

Người tức giận mắng Từ Cẩn Ngôn, “Ngươi dám huỷ hôn với công chúa, thật là to gan! Người đâu, lôi xuống cho trẫm, phạt 50 đại bản!”

"Bệ hạ, bệ hạ, xin người bớt giận.” Từ Cẩn Ngôn vẫn còn bối rối, nhưng khi nghe tin mình sắp bị trừng phạt, hắn sợ hãi đến mức nhanh chóng cầu xin tha thứ.

“Tô Bội Bội, ngươi dám cướp phu quân của công chúa, người đâu, lôi xuống phạt 20 đại bản!”

Hoàng thượng ra lệnh.

Từ gia và Tô gia cũng không dám xin tha thứ.

Mọi người trong triều đình đều biết “Uyển nhi” trong lời Hoàng thượng nói. Họ cũng biết vị trí của ta trong lòng Hoàng thượng.

Tô Bội Bội có lẽ chưa bao giờ ngờ rằng nàng ta sẽ vào cung để nhận thưởng vì đã lập công, vốn tưởng rằng nàng sẽ lấy lại được thể diện đã mất trước mặt hoàng hậu, nhưng kết quả Thâu kê bất thành thực bả mễ (Tục ngữ: trộm gà không được còn mất nắm gạo).

Nếu truyền ra ngoài sẽ làm trò cười cho cả thiên hạ.
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play