05

Tô Bội Bội bối rối nhưng vẫn cầm tập thơ trên tay lên đọc, sắc mặt càng ngày càng khó coi.

Chắc hẳn nàng đã phát hiện ra rằng tất cả những thơ ca mà nàng ta biết đều có trong đó.

Kiếp trước, Tô Bội Bội tự mình sáng tác một tuyển tập thơ, chấn động cả thiên hạ.

Nội dung hoàn toàn giống với nội dung cuốn sách này.

Kiếp này, ta sao có thể khiến cho nàng ta đạt được mục đích?

Sau này, đừng nghĩ đến việc dùng những thứ này để rêu rao khắp nơi.

"Không, không phải..." Tô Bội Bội lộ rõ vẻ hoảng sợ.

Không biết là vì xấu hổ hay tức giận mà mặt đỏ đến tận cổ.

Xung quanh cũng có rất nhiều ánh mắt mỉa mai.

Chỉ có Ôn Mạn Thanh mới dám nói ra: "Tô Bội Bội, ngươi đã phạm thượng, dám lừa dối Nương nương, tội ác tày trời! Người đâu, kéo Tô Bội Bội xuống, chém đầu!"

Tô Bội Bội không dám tin vào những gì mình nghe được.

Không biết có phải nàng ta quá kinh ngạc hay không, thậm chí nàng ta cũng không quỳ xuống cầu xin tha thứ, mà chỉ trừng mắt nhìn Ôn Mạn Thanh.

Cho đến khi có thị vệ thô bạo kéo nàng xuống.

"Thả ta ra, thả ta ra!" Tô Bội Bội cuối cùng cũng hoảng sợ, bắt đầu sợ hãi.

Nàng ta bắt đầu nhận ra quyền lực hoàng thất đáng sợ như thế nào?

Lúc này, ta quỳ xuống trước mặt Hoàng hậu và nói: “Bẩm Nương nương, Bội Bội vừa theo phụ thân từ quê về phủ Thừa tướng, nàng ta vẫn chưa hiểu đủ phép tắc và lễ nghi. Hôm nay vô tình mạo phạm Nương nương, mong Nương nương rộng lượng tha cho nàng ta.”

Đương nhiên, Hoàng hậu thực sự không thể xử tử Tô Bội Bội.

Tô Bội Bội là con gái ruột của Thừa tướng đương triều, nếu như thật sự bị xử tử, cũng làm khó Hoàng thượng với Thừa tướng.

Mà sở dĩ ta dung túng cho phép Ôn Mạn Thanh trừng phạt Tô Bội Bội như vậy, cũng chỉ là muốn hù dọa Tô Bội Bội, xoa dịu cơn tức giận, và thiết lập quyền uy của ta.

Lúc này, ta đang quỳ trên mặt đất cầu xin, không phải là Tô Bội Bội mà là vì để Hoàng hậu mở lời.

Hoàng hậu không thể mất đi uy nghiêm.

“Nương nương, Nương nương thần nữ sẽ không bao giờ dám tái phạm nữa." Tô Bội Bội vội vàng nói rồi bật khóc.

Không còn một chút kiêu ngạo như vừa rồi.

“Nể tình Tô Mộc cầu xin, cũng nể mặt Tô Thừa tướng, hôm nay ta sẽ tha mạng cho ngươi, nhưng Tô Bội Bội, cho dù trước kia ngươi là thôn nữ, bây giờ trở lại phủ Thừa tướng, cũng nên có quy tắc và nhân phẩm của thiên kim phủ Thừa tướng. Lôi xuống cho bổn cung và phạt 20 roi.”

“Nô tài tuân lệnh.“

“Tạ ơn ân điển của Nương nương.” Ta vội vàng tạ ơn Nương nương.

Tô Bội Bội cũng không dám phản kháng.

Bị đánh một trận, còn hơn là mất mạng.

Sau khi Tô Bội Bội bị lôi đi, ta và Ôn Mạn Thanh nhìn nhau mỉm cười.

Màn kịch đầu tiên đã hoàn toàn thắng lợi.

Sau khi bị đánh nát mông xong, ta và Tô Bội Bội cùng nhau trở về phủ Thừa tướng.

Tô Bội Bội sắc mặt tái nhợt, nằm ở trên xe ngựa không dám động đậy.

Nàng ta đột nhiên nghiến răng hỏi ta: "Tô Mộc, ngươi rốt cuộc là ai?!"

Mọi chuyện xảy ra ngày hôm nay, ta có lẽ cũng không thể hình dung ra được!

06

“Ta không hiểu ngươi đang nói gì?”

“Ngươi cũng là người xuyên không ư?” Nàng ta chất vấn ta.
 

“Cái gì?” Ta sẽ không ngu xuẩn đến mức đem chuyện của mình đi kể khắp nơi, chỉ hận không thể giết được nàng ta.

“Nếu không thì sao ngươi có thể biết được những câu thơ ca này?!“ Tô Bội Bội tức đến mức không thể ngồi dậy và đấu với ta.

“Ồ, ý ngươi là tập thơ đó à? Ta nhặt được trên đường, thấy viết rất hay nên giữ lại. Sao vậy, tập thơ đó là của ngươi sao?“ Ta cố ý kinh ngạc.

"Ngươi, ngươi lại có thể đem những thứ ngươi nhặt được làm của mình?!" Tô Bội Bội càng kích động hơn.

Khi nàng ta kích động, vết thương ở mông, có lẽ còn đau hơn nữa.

"Không phải vậy sao?"

“Ngươi!”

"Tốt nhất là ngươi đừng nói nữa, cái mông đã bị thương như thế này rồi." Ta còn cố ý liếc nhìn và phát ra tiếng “Chậc chậc”.

Tô Bội Bội vẻ mặt tức giận đến vặn vẹo.

Đến phủ Thừa tướng.

Đương nhiên, phụ mẫu đã nhận được tin tức từ Hoàng cung và đã đợi sẵn ở cửa.

Rất đau lòng khi nhìn thấy dáng vẻ thê thảm của Tô Bội Bội.

Tô Bội Bội được đưa trở về khuê phòng, nàng ta khóc lóc trong lúc bôi thuốc.

Ta đứng cạnh đó quan sát, nhìn những vết thương đẫm máu, cuối cùng cũng cảm thấy sung sướng khi trả được thù.

“Phụ thân, mẫu thân. Con thành ra như thế này đều là vì Tô Mộc!” Tô Bội Bội đột nhiên trách móc ta.
 

Ta trực tiếp quỳ xuống đất: “Phụ mẫu, không phải Mộc nhi.”

"Còn nói không phải, nếu không phải tập thơ đó, ta làm sao có thể bị Hoàng hậu trừng phạt?"

“Nhưng trước khi ngươi đọc thơ, ta đã dâng nó cho Hoàng hậu rồi. Làm sao ta biết được ngươi sẽ đọc bài thơ bên trong? Ta sao có thể bị coi là đạo văn?"

"Đủ rồi!“ Phụ thân ta đột nhiên quát lớn, "Ta đã biết mọi thứ về việc con đã mạo phạm Hoàng hậu trong cung như thế nào. Ta tưởng con đã nhận ra sai lầm của mình sau hai mươi roi bị trừng phạt. Nhưng không ngờ con lại không hối cải như vậy, con thực sự có gan vu oan cho Mộc Nhi, nếu không phải có Mộc Nhi cầu xin cho con, con cho rằng mình có thể sống sót trở về sao?"

“Phụ thân, con…”

"Hãy suy ngẫm lại cho ta." Phụ thân công chính nghiêm minh, "Không được ra khỏi cánh cửa này cho đến khi con hối cải!"

"Mẫu thân."

Mẫu thân cũng thờ ơ.

Tô Bội Bội càng uất ức đến đỏ cả mắt.

Ta mỉm cười thầm.

Bi kịch nàng ta đã mang đến cho ta ở kiếp trước, kiếp này ta sẽ trả lại nàng ta gấp bội!
….

Bởi vì Tô Bội Bội bị thương, nên phủ Thừa tướng yên tĩnh một thời gian.

Ngày hôm đó, Từ Cẩn Ngôn tới thăm Tô Bội Bội.

Khi Từ Cẩn Ngôn bước ra khỏi khuê phòng của Tô Bội Bội, ta đang đi dạo trong vườn.

Hắn ta nhìn ta, tức giận lao tới: "Tô Mộc, ta mới là người hối hận về cuộc hôn nhân với ngươi. Nếu ngươi có vấn đề gì thì cứ tìm ta, đừng bắt nạt Bội Bội."

Bộp!

Ta tát thẳng vào mặt Từ Cẩn Ngôn.

Từ Cẩn Ngôn run lên, hắn hẳn là không ngờ rằng ta thật sự đã ra tay.
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play