CHƯƠNG 3

Hướng Biên Đình không phản ứng kịp: “Hả?”

“Tôi có ở dán giấy nhắn trên cửa nhà cậu.” Hạ Tuyên nhìn thoáng qua then cửa nhà đối diện, mặt trên chẳng có gì cả, dưới đất cũng không có, hẳn là bị rớt xuống đất lại bị nhân viên quét dọn vệ sinh vứt đi rồi.

“Chắc là bị nhân viên vệ sinh quét đi rồi.” Hạ Tuyên lại nói.

Hạ Tuyên nâng cánh tay lên, con rắn quấn quanh trên cổ tay hắn, thong thả trườn bò, từ hổ khẩu đến các khe hở ngón tay, rồi cuốn lấy toàn bộ bàn tay hắn.

Chuyện xảy ra bất ngờ, Hướng Biên Đình vẫn đang ngây người.

Người đàn ông nâng cổ tay, thái độ bình thản, ngón tay thon dài, ngón út đeo một chiếc nhẫn đính viên ngọc xanh, không biết có phải do bị con rắn quấn lấy chặt quá không, mu bàn tay và cánh tay đều hơi nổi lên gân xanh.

“Không muốn?” Đối phương đột nhiên hỏi một câu.

Hướng Biên Đình lấy lại tinh thần, duỗi tay nhận lấy rắn, Peter ngửi được hương vị của chủ nhân liền nhanh chóng buông lỏng bàn tay Hạ Tuyên, bị Hướng Biên Đình cầm lấy.

Hướng Biên Đình ôm rắn vào lòng, Peter theo thói quen bò lên cổ cậu, triền vài vòng rồi lười biếng nằm đó.

“Thật sự cảm ơn anh.” Hướng Biên Đình cảm kích, nói.

“Không có gì.”

“Anh bắt được nó ở đâu vậy?”

“Ở cửa thang máy.”

“Nó không cắn anh chứ?”

“Không có.”

Thông thường, rắn vua đen đều có tính cách hiền hoà, nhưng Hướng Biên Đình dưỡng con này lại có chút cá tính, trước kia cũng có bạn bè thích rắn đến nhà ngắm Peter, nhưng bọn họ chỉ cần vươn tay thì đều bị cắn, ngoại trừ Hướng Biên Đình ra, nó đều không quá thân thiện với người khác.

Peter ngoan ngoãn với đối phương như vậy làm Hướng Biên Đình cảm thấy rất ngạc nhiên, đối phương không sợ rắn cũng làm cậu khá bất ngờ.

Hướng Biên Đình đang cân nhắc nên cảm ơn người ta thế nào, bỗng nhiên nhớ tới bên quản lý bất động sản vẫn đang giúp mình xem camera giám sát, cậu bảo đối phương chờ một lát, lại xoay người gọi điện thoại cho bên ban quản lý, báo cho bọn họ đã tìm được rắn rồi, không cần xem camera nữa.

Cúp máy, Hướng Biên Đình lại cầm điện thoại trăn trở, nghĩ không ra nên cảm ơn đối phương thế nào cho thích hợp, cậu chưa từng gặp phải tình huống thế này, cảm giác trả tiền thì thực tế hơn, nhưng nói thẳng ra lại có vẻ quá đường đột.

Hướng Biên Đình cân nhắc thật lâu nhưng vẫn không nghĩ ra được, cậu lại nhìn về phía đối phương, miệng nhanh hơn não: “Anh có muốn cái gì không?”

Đối phương yên lặng một lát, hỏi cậu: “Ý cậu là?”

Hướng Biên Đình nhanh chóng giải thích: “Tôi muốn cảm ơn anh, nhưng không biết anh muốn cái gì? Tiền? Hay là gì khác?”

“Cậu hỏi như vậy không sợ tôi lừa cậu?”

Hướng Biên Đình cười khẽ: “Nếu anh muốn lừa tôi thì đã sớm lừa rồi.”

Peter treo trên cổ Hướng Biên Đình duỗi đầu về trước, hướng về phía Hạ Tuyên khè lưỡi, Hạ Tuyên giơ tay sờ cằm nó một cái, nhìn Hướng Biên Đình, đáp: “Không cần phải cảm ơn tôi, chuyện nhỏ mà thôi.”

Hướng Biên Đình thầm nghĩ, người khác thì không ‘nâng’ nổi tay như anh ấy chứ?

Hạ Tuyên nhìn lướt qua quân phục trên người Hướng Biên Đình, hỏi: “Huấn luyện quân sự?”

Hướng Biên Đình ngẩn người, cúi đầu nhìn quần áo của mình, gật đầu: “Ừ.”

Hạ Tuyên lại hỏi: “Mới khai giảng?”

“Đúng vậy.”

Trường đại học gần nơi này nhất chỉ có một, là trường đại học tốt nhất Giang Châu, cũng là trường nổi tiếng xếp hạng top trong nước. Mới khai giảng đã trọ bên ngoài, có lẽ là vì con rắn này, nhưng có thể sống ở chỗ này, gia cảnh hẳn là không tệ.

Đối phương muốn cảm ơn hay không là một chuyện, chính mình có cho hay không lại là chuyện khác, Hướng Biên Đình hỏi: “Anh thật sự không muốn gì sao?”

Quả nhiên là dáng vẻ công tử nhà giàu, người bình thường muốn cảm ơn người khác căn bản sẽ không hỏi như vậy, nếu gặp phải kẻ tham lam, hỏi thế chính là tự đào hố cho mình.

“Có phải muốn gì cũng được đúng không?” Hạ Tuyên đùa cậu.

“Chỉ cần tôi có thể cho.”

Hạ Tuyên cười khẽ: “Câu này rất bá tổng đấy.”

Hướng Biên Đình sửng sốt, cũng cười: “Là có chút, nhưng tôi nói thật. Anh giúp tôi rất nhiều.”

“Đối với cậu là nhiều, nhưng với tôi chỉ là chuyện thuận tay mà thôi, không cần để trong lòng.” Hạ Tuyên nói: “Trở về nghỉ ngơi đi, trên trán đều là mồ hôi kìa.”

Hướng Biên Đình ngẩn người, còn chưa kịp nói thêm gì, đối phương nhìn cậu một thoáng, liền nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Để tránh cho Peter sau này lại ‘vượt ngục’, Hướng Biên Đình trở về liền đậy chặt tấm chắn trên miệng bể kính lại.

Cuối tuần, Hướng Biên Đình theo thường lệ đến biệt thự vùng ngoại ô thăm bà ngoại cậu.

Mẹ cậu là người Giang Châu, lúc du học nước ngoài gặp được ba cậu, sau này kết hôn với ba cậu rồi thì ở lại Bắc thành. Hướng Biên Đình là sinh ra và lớn lên ở Bắc thành, một năm không gặp ông bà ngoại được mấy lần, mấy năm trước ông ngoại mắc bệnh qua đời, hiện giờ chỉ còn lại bà ngoại sống một mình trong căn nhà lớn ấy.

Nhà họ Biên là thư hương thế gia, ông bà ngoại cậu đều là phần tử trí thức, mẹ cậu lại không giống ông bà ngoại đi theo con đường học thuật, mà ra nước ngoài học thương mại, còn ở Bắc thành mở công ty lớn.

Hai ông bà cụ đều quen chỗ ngại dời, không muốn theo con gái lên Bắc, gắn bó làm bạn ở Giang Châu cả đời. Nhưng luôn có người phải đi trước, người ở lại chỉ có thể ôm lấy thời gian. Lúc Hướng Biên Đình còn nhỏ, phương hướng cuộc đời đều được vạch sẵn, không thể lựa chọn cũng không thể làm khác.

Sau lại, khi có thể lựa chọn cho mình, cậu liền thi vào đại học Giang Châu.

Bà ngoại nuôi một con chó Berne, tên là Hùng Hùng, là một cô nương, ba tuổi, thể trạng rất lớn, trước kia Hướng Biên Đình đến Giang Châu thăm bà ngoại đã từng gặp nó, còn dắt nó đi bộ mấy lần. Nó nhận ra Hướng Biên Đình, mỗi lần Hướng Biên Đình vừa đến cửa, nó liền rớt xích chạy như điên vồ tới. Đôi khi, Hướng Biên Đình rất sợ bà ngoại cậu dắt nó đi bộ lại bị nó kích động kéo ngã.

Hướng Biên Đình bị quẹt lông chó đầy người, ngồi xổm xuống mặc sức vuốt đầu chó, cười nói: “Mày không biết mày nặng lắm à? Xương sườn sắp bị mày đâm gãy luôn.”

Dì Ngô ở trong sân tưới hoa, thấy cậu đến, liền cười gật đầu: “Biên Đình đến rồi.”

“Dì Ngô.” Hướng Biên Đình chào hỏi, Hùng Hùng duỗi đầu lưỡi chảy nước miếng đi theo bên người cậu, cảm xúc đã bình tĩnh lại.

“Bây giờ vẫn là bà ngoại cháu dắt nó đi bộ mỗi ngày ạ?” Hướng Biên Đình hỏi dì.

“Ừ, đúng vậy.”

Hướng Biên Đình sờ đầu Hùng Hùng: “Bà ngoại dắt được nó sao ạ?”

Cậu vẫn có chút lo lắng, dù sao thì Hùng Hùng là chó lớn, người nó to như vậy, đứng lên còn cao hơn cả bà ngoại cậu, mà bà ngày nào cũng dắt nó đi bộ, có thể chịu nổi sao?

Dì Ngô cười, nói: “Sao lại không được, ngày thường nó ngoan lắm, lại rất nghe lời, chỉ có lúc thấy cậu mới hưng phấn nhiệt tình thế đấy, kéo lại cũng không được.”

Hướng Biên Đình yên lòng, cười đáp: “Thế ạ.”

“Đúng vậy. Đừng lo lắng, giáo sư Bùi mỗi ngày cũng không dắt đi lâu lắm, qua nửa tiếng là về rồi.”

“Bà cháu đâu ạ?”

“Ở phòng thử quần áo đấy, mấy ngày nữa muốn đi ra ngoài du lịch.”

“Lại đi ra ngoài du lịch ạ.”

Dì Ngô cười hai tiếng: “Ừ, đi suốt thôi.”

Lúc Hướng Biên Đình vào nhà, bà ngoại cũng từ trên lầu xuống, mặc cái áo khoác mới mua ở cửa hàng trung cổ.

“Ai mà tinh mắt quá, mua quần áo đẹp chưa kìa.” Hướng Biên Đình đứng dưới lầu nói.

“Đương nhiên là bà của con rồi.” Bà ngoại đi đến trước mặt Hướng Biên Đình chỉnh sửa cổ áo: “Thế nào? Đẹp không?”

Hướng Biên Đình cẩn thận ngắm nghía một phen, giúp bà sửa lại vạt áo: “Đẹp muốn chết luôn. Lần này bà đi đâu ạ?”

“Tân Cương.” Bà ngoại vỗ vỗ ngực cậu: “Nghe cháu, không đi đâu xa quá.”

“Tân Cương còn không xa sao.”

“Cũng không phải ra nước ngoài, với lại, lần này không phải có tiểu Ngô đi theo sao.”

Nơi xa hơn, bà ngoại cậu cũng đã đến, khi đó vẫn chưa qua tuổi sáu mươi.

“Chờ một hồi cháu được nghỉ lễ, cháu với bà cùng đi.”

“Không cần cháu theo, thằng nhóc cháu đi theo bà già như bà có gì vui. Thêm nữa, cháu quanh năm suốt tháng có mấy lần nghỉ dài hạn đâu.”

“Nghỉ đông, nghỉ hè, có rất nhiều thời gian mà.”

“Không phải quá lạnh thì chính là quá nóng, người lại nhiều, bà không thích đi.”

Nói rất có lý, Hướng Biên Đình thỏa hiệp: “Được rồi, ngài vui vẻ là được ạ.”

Bà ngoại phủi phủi lông chó trên người Hướng Biên Đình, nhìn thoáng qua Hùng Hùng ở bên cạnh đang dùng sức vẫy đuôi, nói: “Mỗi lần lại đây đều phải xách nửa cân lông chó về.”

“Hết cách rồi.” Hướng Biên Đình cười cười: “Hùng Hùng thích cháu mà.”

Hùng Hùng dường như nghe hiểu, nó ‘gâu gâu’ hai tiếng. Hướng Biên Đình vui vẻ sờ mũi nó: “Biết phối hợp đấy, bảo bảo.”

Hùng Hùng lại ‘gâu gâu’ hai tiếng, bà ngoại đứng bên cạnh cười: “Sắp bị cháu nựng quên lối về luôn.”

Nói đến cún cưng, bà ngoại lại nhớ tới con rắn Hướng Biên Đình nuôi.

“Con rắn cháu nuôi thế nào rồi?”

“Khá tốt, ăn ngon ngủ ngon. Có điều, hai ngày trước mới phạm tội, vượt ngục ạ.”

“Chạy đi?”

“Dạ, may mà có hàng xóm nhặt được.”

“Hàng xóm nhặt?” Bà ngoại hơi ngạc nhiên: “Người nọ cũng không sợ rắn?”

“Không sợ, lúc đưa cho con nó còn bò trên tay.”

Rất nhiều người đều không quá hiểu chuyện cậu nuôi rắn, đây cũng là lần đầu tiên cậu gặp được người thấy cậu nuôi rắn nhưng không thảng thốt, giật mình.

Không những không kinh ngạc sợ hãi, mà còn cực kỳ bình tĩnh, bình tĩnh đến nỗi giống như vật cậu nuôi là chó vậy.

“Vậy hai người có thể trò chuyện đấy.” Bà ngoại xoay người lên lầu: “Bà còn hai bộ quần áo nữa, để bà thử cho cháu xem.”

“Trong nhà không phải có thang máy sao, bà phí sức đi cầu thang làm chi.”

“Chân cẳng bà còn tốt lắm, cần gì phải ngồi thang máy.” Bà ngoại quay đầu nói: “Chiều nay bà làm điểm tâm, cháu phụ với bà nhé.”

“Được ạ.”

Ăn xong cơm trưa, Hướng Biên Đình dắt Hùng Hùng đi ra ngoài dạo một vòng, vùng ngoại ô ít người, không khí trong lành, bên này xanh hoá cũng làm rất tốt, xung quanh đều là công viên.

Bà ngoại cậu tuy sống một mình, nhưng sinh hoạt chẳng hề đơn điệu, thế giới tinh thần khá là phong phú.

Hướng Biên Đình bước vào một tiệm trà sữa ‘thân thiện với thú cưng’, vừa bước vào cửa, một cô gái ngồi bên cửa sổ liền “Woa” một tiếng, cầm ly trà sữa nhỏ giọng cảm thán: “Con chó lớn quá……” Sau đó, tầm mắt chuyển lên mặt Hướng Biên Đình, lại “Woa” một tiếng, sau đó lập tức che miệng lại, cùng người bạn ngồi bên điên cuồng giao lưu bằng mắt.

Đây là tiệm trà sữa bà ngoại cậu thường xuyên ghé thăm những lúc dắt chó đi dạo, bởi vì ‘cửa hàng thân thiện với thú cưng’ không có nhiều lắm, cửa hàng trưởng cũng biết Hùng Hùng, nhưng cô lại không quen biết Hướng Biên Đình.

Cô gọi “Hùng Hùng” một tiếng, cười tươi như hoa, sau đó lại nhìn thoáng qua Hướng Biên Đình đang dắt Hùng Hùng.

“Một ly sữa khoai nghiền nóng không đường.” Hướng Biên Đình nói.

Cửa hàng trưởng nhìn cậu đến thất thần, chợt sửng sốt: “A……à, được, chờ một lát.”

Mua trà sữa là vì bà ngoại có dặn, Hướng Biên Đình dắt chó ngồi xuống vị trí bên cửa sổ.

“Xin chào?” Có cô gái ngồi gần đó lễ phép nhỏ giọng hỏi: “Có thể sờ cún của cậu được không?”

Hướng Biên Đình nghe tiếng quay đầu, nói: “Có thể.”

Cô gái vẻ mặt vui sướng, nhanh chân cất bước lại đây, lúc đầu còn không dám đưa tay sờ, nâng lên lại buông xuống mấy lần.

“Đừng sợ, nó không cắn người đâu.” Hướng Biên Đình nói.

Cô gái “à à” hai tiếng, vành tai đỏ bừng, duỗi tay nhẹ nhàng vuốt ve đầu chó: “Đáng yêu quá……” Cô gái nửa ngồi xổm ngẩng mặt nhìn về phía Hướng Biên Đình: “Đây là chó cậu nuôi sao?”

Hướng Biên Đình đưa mắt nhìn sang, cô gái lại lập tức cúi đầu.

“Là bà ngoại tôi nuôi.”

Trò chuyện được một câu, cô gái lại không biết nên nói cái gì, cúi đầu chuyên tâm sờ chó, còn lấy điện thoại ra chụp mấy tấm, yêu thích không buông tay mà vuốt ve.

“Sữa khoai nghiền của cậu đã xong rồi.”

Cô gái thu tay về, Hướng Biên Đình dắt chó đứng dậy, đi đến quầy cầm trà sữa: “Cảm ơn.”

“Không khách sáo, cậu đi thong thả.”

Buổi chiều bồi bà ngoại làm điểm tâm, bà cụ tâm tình không tồi, uống sữa khoai nghiền đến mặt mày hồng hào, lúc nhồi bột còn hừ một bài.

Hướng Biên Đình đặt bánh quy lên bàn nướng, nghe thấy Dì Ngô ở bên cạnh khẽ than: “Tốt thật đấy, cậu vừa đến, giáo sư Bùi liền có tinh thần. Trước kia người cũng không kém, nhưng tóm lại là không bằng lúc này……”

“Cảm ơn dì chăm sóc bà tốt như vậy ạ.”

“Nói lời này làm gì.”

“Bảo Nhi.” Bà ngoại hô.

“Dạ. Sao vậy bà?”

“Cháu ngồi tàu điện ngầm đến đây phải tốn hai tiếng đi.”

“Không ạ, chắc là khoảng một tiếng rưỡi.”

“Cháu đấy, đừng qua bên này thường xuyên quá, đi một chuyến xa như vậy.”

“Cũng không thường xuyên ạ, không phải cháu chỉ đến cuối tuần thôi sao.”

“Cũng không cần mỗi tuần đều lại đây, ngày nghỉ ngơi cứ làm chuyện mình muốn làm, đừng cứ lãng phí thời gian ở chỗ này.”

Hướng Biên Đình hiểu ý của bà ngoại, đáp theo lời bà: “Được, cháu nghe bà, sau này sẽ phân phối thời gian hợp lý, chắc chắn sẽ không để bị ‘tủi thân ’.”

“Mẹ cháu sắp xếp tài xế cho bà rồi, sau này cháu muốn qua, bà sẽ bảo cậu ấy đi đón cháu, chứ ngồi tàu điện ngầm lại đây vất vả lắm.”

“Không cần đâu ạ, tàu điện ngầm chạy thẳng là tới, rất phương tiện.”

Hướng Biên Đình nặn kem lên khay nướng, nặn đến run run rẩy rẩy, hình dạng có chút xấu.

Bà ngoại đi đến bên cạnh, chậc một tiếng: “Người lớn lên đẹp như vậy, làm bánh sao lại xấu như thế.”

Hướng Biên Đình cầm túi bắt kem cười đến run tay: “Hai thứ này cũng không liên quan gì với nhau mà.”

Tay nặn kem của Hướng Biên Đình trông chẳng ra sao, bà cụ ngại cậu làm bánh quy xấu, không lấy tặng được.

Hướng Biên Đình từ nhỏ đã được nhiều người khen ‘thông minh’, nhưng ở phương diện tạo hình lại không có ‘thông minh’ đến vậy.

Cậu cầm lấy một khối bánh quy nếm thử.

Rất thơm, rất giòn.

Tuy hình dạng trông chẳng ra sao, nhưng hương vị còn tạm.

Hướng Biên Đình làm nhiều một phần, đem chỗ bị cháy hay bị méo mó lấy ra ngoài, chỉ để lại cái nào trông đẹp rồi cất vào túi, đậy kín, cho vào rổ.

Lúc về đến nhà trời đã tối rồi, Hướng Biên Đình đi ra thang máy, xách theo rổ bánh quy nhỏ đi đến nhà đối diện, ấn chuông cửa.

Trong nhà không có động tĩnh gì, cậu lại ấn chuông cửa thêm hai lần nhưng cũng chẳng thấy ai mở cửa.

Vị hàng xóm thần long thấy đầu không thấy đuôi này, muốn gặp mặt thật là không dễ dàng.

9 giờ, Hạ Tuyên mới rời khỏi phòng làm việc, hắn trở về Lam Đình Nhã Loan, ra thang máy thấy trên mặt đất trước cửa nhà có đặt một cái rổ nhỏ, bên trong là bánh cookie, hẳn là tự làm, còn dán giấy ghi chú.

Hắn cầm lấy giấy ghi chú nhìn thoáng qua, mặt trên viết: “Một chút lòng thành, xin mời nếm thử”, ký tên là số nhà đối diện. Chữ giống như người, thật xinh đẹp.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play