CHƯƠNG 2

Khai giảng chưa đến nửa tháng, trường học liền tổ chức huấn luyện quân sự, cộng với mấy ngày nay đều là trời nắng, mặt trời lên cao, ánh nắng gay gắt, nhóm sinh viên mới đội trời nắng chói chang tập đứng quân đoàn, đi nghiêm bước đều, nóng đến nửa chết nửa sống.

Vất vả lắm mới nghe thấy huấn luyện viên nói ‘nghỉ ngơi’, cả lớp lập tức gập chân ngồi xuống, mấy nữ sinh hàng phía trước không đợi ngồi xuống đã cởi áo khoác, thoa kem chống nắng lên cổ, đồng loạt chỉnh tề, động tác nhất trí.

Lâm Vũ Hách đè thấp vành nón, lấy điện thoại từ trong túi ra, cong lưng lén lút chơi. Chơi không bao lâu, cậu ta nâng khuỷu tay lên nhẹ nhàng chạm chạm Hướng Biên Đình ngồi bên cạnh.

“Cậu lên tường thổ lộ nữa rồi nè.” Cậu ta thấp giọng nói.

Hướng Biên Đình xoay đầu, Lâm Vũ Hách quơ quơ di động: “Trên mạng, tớ lướt thấy nè.”

Hướng Biên Đình ‘ừ’ một tiếng, chưa nói gì, híp mắt nhìn lướt qua bầu trời.

“Lần này còn có ảnh chụp.” Lâm Vũ Hách đưa điện thoại đến gần Hướng Biên Đình, trong ảnh là Hướng Biên Đình đứng nghiêng trên sân thể dục, xung quanh còn có các sinh viên mặc quân phục khác, bức ảnh được chụp từ nơi xa rồi phóng to, gương mặt trở nên mơ hồ, chưa đến mức xâm phạm quyền chân dung, Hướng Biên Đình đứng giữa nhóm người trông rất bắt mắt, thân cao, chân dài, da trắng, nhìn một cái là biết trên tường thổ lộ đang nói tới ai trên ảnh.

Lâm Vũ Hách bấy giờ mới phát hiện bản thân cũng lọt vào ống kính: “Chời…… Tớ cũng lọt vào, chụp gì xấu dữ vậy.”

Hướng Biên Đình rũ mắt nhìn qua, cười cười: “Mờ như bị đánh mã hoá vậy, cậu cũng nhìn ra được cậu xấu?”

“Cậu không đứng cạnh thì tớ cũng không bị so xấu như vậy đâu.”

Câu này cũng khoa trương, chứ Lâm Vũ Hách cũng là một chàng trai trông rất dễ nhìn, cậu ta chỉ là thích bắt bẻ.

Huấn luyện viên ho khan một tiếng, nhìn quanh một vòng, cao giọng nói: “Hôm qua tôi đã nhắc nhớ các em rồi đúng không? Trong lúc huấn luyện không được mang theo điện thoại, mấy bạn nào đó cứ muốn làm trái lời tôi phải không?”

Lâm Vũ Hách lập tức nhét điện thoại lại vào túi.

Huấn luyện viên khoanh tay trước ngực, đi qua đi lại, rũ mắt nhìn lướt qua từng hàng: “Lúc huấn luyện phải vừa chạy vừa nhảy, các em cảm thấy mang theo điện thoại có tiện không?” Hắn chợt dừng chân, đột nhiên quát lớn một tiếng: “Có tiện không?!”

Có một giọng nói mỏng manh từ trong đội ngũ truyền ra: “Tiện ạ.”

Huấn luyện viên nâng mí mắt, không nhanh không chậm đáp lại: “Bạn thứ năm đứng ở hàng thứ ba từ dưới lên, bước ra khỏi hàng.”

Vị dũng sĩ ‘không biết sống chết’ nọ giờ phút này lại không có can đảm bước ra, ánh mắt huấn luyện viên càng hung: “Cậu muốn tôi tự đến mời cậu đi ra sao?”

Dưới sự uy hiếp, ‘dũng sĩ’ bị phạt đi nhảy ếch.

Vừa có chuyện hay để nhìn, bầu không khí cũng trở nên nhẹ nhàng hơn chút, tiếng nói chuyện của nhóm sinh viên cũng không tự giác trở vang.

Có lớp nhiều nữ sinh, trong đội ngũ hai phần ba đều là nữ được giải tán sớm, lớp của Hướng Biên Đình thì vẫn đang xem nhảy ếch, đội ngũ đối diện thì đã giải tán đi ăn cơm.

Hướng Biên Đình vừa đến trường chưa được mấy ngày đã thành danh nhân, không có nguyên nhân gì khác, chính là dựa vào nhan giá trị mà nổi tiếng, dù sao thì tần suất bước lên tường thổ lộ cũng không ít.

Trong lúc lớp cậu đang tập huấn luyện quân sự, thì bên ngoài sân thể dục đã có không ít nữ sinh đứng nhìn, có mặc quân phục cũng có mặc thường phục, nhanh tay lên mạng thì biết mấy cô nàng đến ngắm vị soái ca học hệ tài chính bên viện Ngoại Thương, còn nếu lên chậm, ví dụ như mấy chàng nam sinh khác trong lớp chẳng hạn, thấy bên ngoài có nhiều nữ sinh đứng xung quanh liền vội vã khổng tước xòe đuôi, đứng thẳng eo, vuốt tóc mái, đều đỏm dáng hết cả lên.

Nghỉ ngơi kết thúc, Lâm Vũ Hách và Hướng Biên Đình cùng đứng lên, cậu ta đưa mắt ngó ra ngoài sân thể dục một chút, cười nói: “Nhìn dáng vẻ vân đạm phong khinh của cậu kìa, chắc trước giờ không hiếm thấy trường hợp này chứ gì?”

Hướng Biên Đình cũng không ra vẻ khiêm tốn, như cười như không ừ một tiếng.

Lâm Vũ Hách cũng chẳng cảm thấy ngoài ý muốn: “Biết ngay hồi cấp hai là danh nhân mà.”

Khai giảng được một thời gian, tuy Hướng Biên Đình không trọ ở trường, nhưng ban ngày đến giờ nghỉ ngơi vẫn sẽ đến ký túc xá ngồi một lát, hơn nữa trong lúc huấn luyện quân sự bắt buộc phải về ký túc xá luyện tập gấp ‘đậu hủ khối’, trải qua mấy ngày này, cậu với mấy thằng bạn cùng phòng cũng giao lưu với nhau nhiều, thường xuyên qua lại, mấy anh chàng ở cùng phòng ký túc đã trở nên thân thiết, cùng đi ăn cơm, cùng nhau chơi game, ở chung rất hòa hợp.

Bạn cùng phòng hỏi cậu tại sao không trọ ký túc, cậu trả lời là nuôi bò sát, không muốn ảnh hưởng đến sinh hoạt của mọi người. Bạn cùng phòng lại hỏi là loài bò sát gì, cậu nói là rắn.

Ba nam sinh còn lại trong ký túc xá, chỉ có một người là không sợ rắn, có anh chàng thì đặc biệt sợ, khó hiểu hỏi Hướng Biên Đình tại sao lại nuôi nó, Hướng Biên Đình bảo không có nguyên nhân đặc biệt, chỉ đơn giản là thích.

Đội ngũ giải tán, đại quân ‘áo rằn ri’ mênh mông dũng cảm hướng về phía căng tin, Hướng Biên Đình và Lâm Vũ Hách đi theo đám người, Lâm Vũ Hách vừa chơi di động vừa cùng Hướng Biên Đình nói chuyện.

“Đình Đình, đợi lúc nào mang tớ đi xem rắn của cậu vậy?”

“Không phải cậu sợ rắn sao?”

“Tớ đây là Diệp Công thích rồng, sợ thì sợ, nhưng cũng muốn nhìn. Con rắn kia của cậu quá soái, chỉ nhìn ảnh không đã ghiền.”

“Cũng được, tìm lúc nào rảnh thì đến chỗ tớ.”

“Không làm phiền chứ?”

“Không.”

Lâm Vũ Hách vỗ tay một cái: “Được.”

Phòng ký túc tổng cộng có bốn người, Lâm Vũ Hách tính cách hướng ngoại, gặp ai cũng trò chuyện được, với Hướng Biên Đình là hợp cạ nhất. Tính cách cậu ta sảng khoái, cởi mở, biết đàn ghi-ta, biết nhảy, còn là một tiểu võng hồng, ở trên mạng xã hội có không ít fans.

“Đến lúc đó tớ có thể chụp ảnh đăng Weibo không?” Lâm Vũ Hách hỏi: “Để tớ khoe khoang tí.”

Hướng Biên Đình cười: “Ừ, được.” Sau đó lại hỏi: “Đây mới là mục đích chính của cậu chứ gì?”

Lâm Vũ Hách cười ha hả: “Tớ là loại người này sao?”

Hạ Tuyên bước vào quán cà phê, Tiêu Dịch Dương đứng ở sau quầy, nghe tiếng ngẩng đầu, thấy Hạ Tuyên cầm trên tay không biết là cái gì, còn dùng áo sơ-mi che lại.

Tiêu Dịch Dương đậy nắp vại cà phê trong tay, hỏi Hạ Tuyên: “Cầm gì vậy?”

“Động vật nhỏ.” Hạ Tuyên nói, đoạn quẹo vào hàng hiên bên cạnh quầy, đi lên phòng làm việc ở lầu hai.

Qua một lát, Tiêu Dịch Dương cũng lên lầu, trợ lý ngoài phòng chào hỏi với hắn, lại nói: “Ông chủ ở phòng nghỉ đấy anh.”

Tiêu Dịch Dương đi vào phòng nghỉ, thấy Hạ Tuyên đứng bên cửa sổ hút thuốc, vật trong tay lúc nãy được hắn đặt trên bàn.

“Rốt cuộc là cái gì vậy? Thần thần bí bí, còn dùng áo che lại.”

Hạ Tuyên rít điếu thuốc, nói: “Tự xem đi.”

Tiêu Dịch Dương xốc áo sơ-mi lên, Hạ Tuyên nói là động vật nhỏ, hắn còn tưởng là mèo, kết quả vừa vạch ra liền ngẩn người. Bên dưới áo sơ-mi là một cái hộp trong suốt, trong hộp không phải mèo, mà là một con rắn cả người đen nhánh, tuy hắn không sợ rắn, nhưng hiện tại đột nhiên xuất hiện một con còn sống, vẫn là không được báo trước nên hơi hoảng sợ, lông tơ cả người đều dựng đứng lên.

Tiêu Dịch Dương ngẩng đầu nhìn Hạ Tuyên “Đây là ‘động vật nhỏ’ mà cậu nói đấy à?”

Hạ Tuyên ngậm thuốc lá cười cười: “Chứ không cậu gọi nó là gì.”

Tiêu Dịch Dương gật gật đầu: “Cậu nói đúng thì đúng đi —— cậu muốn nuôi rắn?”

Con rắn này rất xinh đẹp, hẳn là rắn nuôi, với tính cách của Hạ Tuyên, hắn muốn nuôi rắn, Tiêu Dịch Dương cũng không thấy kỳ quái.

“Không phải rắn của tớ.” Hạ Tuyên nói: “Hàng xóm, chắc là chuồn ra ngoài.”

“Hàng xóm?”

Tiêu Dịch Dương nhớ rõ sống bên cạnh nhà Hạ Tuyên là một cụ ông đã qua tuổi tám tuần, còn là một vị giáo viên đã về hưu, ông cụ tới tuổi này rồi mà vẫn cuồng dã như vậy sao?

“Vậy ông cụ cũng có sở thích ngầu ghê chứ?”

“Là hàng xóm bên Lam Đình Nhã Loan.”

Tiêu Dịch Dương cười khẽ: “Tớ nói mà……”

Con rắn đen trong hộp vốn đang nằm im, Tiêu Dịch Dương dựa sát vào nhìn, nó bỗng nhiên phun lưỡi vồ đập lên thành hộp một cái, cái đuôi cũng run run, bày ra trạng thái công kích.

“Cũng hung ghê chứ.” Tiêu Dịch Dương đứng dậy, đỡ đỡ mắt kính: “Lúc cậu bắt nó không bị cắn sao?”

Rắn sủng vật bình thường cũng không có tính công kích, nhưng rắn cũng giống người, đều có tính cách khác nhau, không có khả năng con rắn nào cũng hiền hoà, huống chi hoàn cảnh và khí vị hiện tại đối với nó mà nói đều vô cùng xa lạ, vì kích ứng nên thể hiện trạng thái công kích cũng là bình thường.

Nhưng lúc nãy Hạ Tuyên bắt lấy nó, nó lại rất dịu ngoan.

“Không cắn, rất ngoan.” Hạ Tuyên nhìn con rắn trong hộp, đáp.

“Sao cậu lại mang nó đến phòng làm việc?” Tiêu Dịch Dương hơi khó hiểu: “Là muốn giúp vị hàng xóm kia chăm sóc một lát à?”

“Ừ, buổi tối đưa về.”

Thật ra, đưa con rắn cho bên quản lý bất động sản chăm sóc hẳn là không có vấn đề gì, Tiêu Dịch Dương cảm thấy chuyện này không hợp với phong cách thường ngày của Hạ Tuyên, hắn lại quản chuyện vặt thế này, rất hiếm thấy.

Tiêu Dịch Dương có chút tò mò: “Loại rắn sủng vật này ăn cái gì?”

“Chuột.”

“Cậu đi đâu tìm chuột cho nó ăn.”

Hạ Tuyên hướng ra ngoài cửa sổ nhả khói thuốc, nói: “Ăn ít một bữa không đói chết.”

Tiêu Dịch Dương cười, dùng áo sơ-mi che hộp lại.

Sau khi kết thúc quân huấn, Hướng Biên Đình với Lâm Vũ Hách đến căng tin trường ăn xong cơm chiều mới về nhà, cậu thay dép vào nhà, từ tủ lạnh cầm bình nước, nhịp thở vẫn chưa bình phục, quay đầu lại phát hiện bể kính trong phòng khách trống không.

Hướng Biên Đình bước tới nhìn thoáng qua.

Trên miệng bể có cái tấm chắn, ngày thường đều được đóng lại, tấm chắn cũng không khít chặt, chỉ cần hơi đỉnh đầu là có thể đẩy mở, trước kia Peter cũng thường xuyên ‘vượt ngục’, chạy ra ngoài rồi lại thích bò lên giường của Hướng Biên Đình mà trốn, lúc còn ở nhà, cửa phòng đều bị đóng lại, trong nhà cũng có người giúp việc nên Hướng Biên Đình không sợ nó vượt ngục. Đây là lần đầu tiên Peter ‘vượt ngục’ sau khi cậu chuyển đến đây, cậu luôn có cảm giác không ổn.

Hướng Biên Đình không tìm được rắn trong phòng ngủ, lập tức mở điện thoại xem camera.

Trước 8 giờ, Peter vẫn luôn nằm trong bể kính, Hướng Biên Đình tua nhanh từng chút một, lúc tua đến 8 giờ 10 phút, rắn lại biến mất. Cậu lại tua ngược lại một tí.

Hướng Biên Đình nhìn chằm chằm điện thoại, chau mày.

8 giờ 3 phút, con rắn trườn ra khỏi bể kính, lúc đó cậu mới bước ra cửa, 8 giờ 5 phút, cậu quay lại vào nhà lấy tai nghe, cũng chính lúc này Peter bò ra khỏi nhà từ kẹt cửa khép hờ, lúc ấy cậu vội vàng lấy tai nghe để đến trường nên không chú ý tới bể kính đã trống không, cũng không nhìn thấy con rắn đang bò ở ven tường.

Hướng Biên Đình chạy nhanh ra ngoài hành lang tìm một vòng, vừa tìm vừa lấy điện thoại gọi cho bên quản lý bất động sản, nhờ bọn họ mở camera theo dõi.

Hướng Biên Đình nhìn sang phía đối diện, sau lần gặp mặt thoáng qua ở ban công với vị hàng xóm sống cạnh nhà, cậu cũng không gặp lại người nọ nữa, cậu không chắc đối phương có thật sự sống ở nơi này không.

Hướng Biên Đình ấn chuông cửa nhà đối diện, không ôm nhiều hy vọng đứng đợi một lát, không nghĩ tới cửa bỗng nhiên mở ra. Người đàn ông đứng trước mặt có vóc dáng rất cao, trên người có hương gỗ đàn nhàn nhạt, tầm mắt của cậu theo bản năng lướt lên trên, nhìn thấy một gương mặt nam tính trưởng thành mang nét ngoại quốc, cũng như tối hôm ấy ở trên ban công, đường nét ngũ quan trông rất sắc bén.

Hướng Biên Đình ngẫu nhiên rũ mắt, thoáng thấy cánh tay trái của đối phương rũ tại bên người, cậu hơi sửng sốt, đáy mắt để lộ vẻ kinh ngạc.

Thằng ‘nghịch tử’ đi bụi nhà cậu, hiện giờ đang quấn quanh trên cổ tay người đàn ông.

Hơn cả hoảng sợ, Hướng Biên Đình lại khẽ thở phào, cảm giác lo lắng rốt cuộc vơi đi. Cậu tập quân huấn xong liền về nhà, quần áo cũng chưa kịp thay, vẫn mặc quân phục trường học phát, cả người vốn mướt mồ hôi, lúc nãy đi tìm rắn người lại càng ướt.

Hạ Tuyên dừng ánh mắt trên người cậu.

Trạng thái của cậu lúc này với lúc ở ban công hôm ấy khác nhau như trời với đất, tay áo bị vén lên khuỷu tay, hơi hơi thở dốc, tóc trên trán nửa khô nửa ướt, mắt ngọc mày ngài, tràn ngập tinh thần phấn chấn của người thiếu niên.

Hạ Tuyên sợ đối phương lo lắng khi không tìm thấy rắn nên có dán giấy nhắn tin trên then cửa, nhưng thấy vẻ mặt gấp gáp vừa rồi của nam sinh, hắn lại hơi khó hiểu.

“Không nhìn thấy giấy nhắn tôi để lại sao?”

Giọng nói trầm thấp dễ nghe một lần nữa lôi kéo lực chú ý của Hướng Biên Đình lên mặt của đối phương, hôm trước không nhìn kỹ, hiện giờ thì thấy rõ, thật là một gương mặt soái kinh người, mũi cao thẳng, tóc nâu, mắt nhạt, đuôi tóc hơi xoăn, nhưng không phải người nước ngoài, thoạt nhìn hẳn là người lai.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play