CHƯƠNG 1
Đầu tháng chín, Giang Châu vẫn cố chấp níu kéo cái đuôi mùa hè, nóng nực chẳng thua gì phương Bắc.
Hướng Biên Đình đứng trước bể kính, di động đặt ở bên tai, vừa nghe mẹ cậu nói chuyện, vừa nhìn bé rắn đen cậu nuôi đang chậm rì rì chui vào kẽ đá.
“Con thu xếp cho con trai bảo bối của con xong chưa?” Mẹ cậu hỏi ở đầu kia điện thoại.
Hướng Biên Đình cười khẽ, đáp: “Xong rồi ạ.”
Gọi con rắn này là con trai bảo bối của cậu cũng không quá, dù sao thì vì nó, cậu đã quyết định không ở trọ ký túc xá trường.
Trong phòng còn có người đang quét dọn vệ sinh, Hướng Biên Đình đi ra ban công. Ban công là kiểu mở, tầm nhìn rất thoáng đãng. Chỉ là, Hướng Biên Đình không thích cái ban công này lắm, bố cục bên trong nhà cũng không tệ, nhưng thiết kế của ban công lại rất không hợp lý, từ nơi này có thể nhìn sang ban công của hộ gia đình bên cạnh, khoảng cách giữa cả hai cũng không xa, cảm giác hai bên có thể hát đối tình ca luôn ấy chứ.
Ngày mai Hướng Biên Đình sẽ khai giảng, ba mẹ cậu mấy ngày nay ở nước ngoài nên không về kịp, đành dặn dò Hạ quản gia đi theo để thu xếp.
Mặt trời đã về Tây, chân trời phủ kín hoàng hôn, gió đêm rốt cuộc cũng lộ chút lạnh lẽo.
“Ba đâu ạ?”
“Đang bận, xong rồi chắc sẽ gọi cho con đấy.”
“Bảo Hướng tổng lúc gọi điện thoại nhớ chú ý trái giờ, còn năm tiếng nữa là con phải đi ngủ rồi.”
Thêm năm tiếng nữa cũng chưa tới 10 giờ, Hướng Biên Đình mỗi ngày như một đều đi ngủ rất sớm, hồi cấp 3 việc học bận rộn cần ngủ đủ giấc thì thôi, nhưng hiện tại đã là sinh viên rồi.
“19 tuổi mà giống như cụ ông 91 tuổi vậy.” Mẹ cậu trêu ghẹo một câu: “Bà ngoại con còn ngủ không sớm bằng con đấy.”
Nếu không phải điều kiện không cho phép, Hướng Biên Đình hận không thể một ngày ngủ 12 tiếng, cậu khẽ cười: “Ngủ đủ giấc quan trọng hơn hết chứ ạ.”
“Nhà mới thế nào? Hoàn cảnh có được không?”
Căn hộ này là do ba Hướng Biên Đình chọn mua, cách trường học rất gần.
“Khá tốt ạ.” Hướng Biên Đình nói: “Chỉ là ở một mình có hơi lớn chút.”
“Vậy con về ký túc xá trường đi, chỗ đấy nhỏ hơn.” Biên Du trêu đùa.
Hướng Biên Đình bật cười: “Vẫn là thôi ạ.”
Cậu lo bé rắn nhà cậu làm sợ bạn cùng phòng, ảnh hưởng đến bọn họ nên mới dọn ra ngoài ở.
“Con đi trường học báo danh chưa?”
“Ngày mai đi báo danh ạ.”
“Nếu rảnh rỗi con nhớ ghé thăm bà ngoại, nhưng nhà bà cách trường của con cũng không gần, trời sắp tối rồi, đừng chạy tới chạy lui.”
“Vâng, con biết rồi, bà vừa mới gọi điện thoại cho con, bảo con cuối tuần qua đó.”
Vốn dĩ, Hướng Biên Đình muốn tới trước mấy ngày để thăm nhà bà ngoại, chờ đến lúc chính thức khai giảng lại về đây ở, nhưng bà ngoại cậu sợ rắn, cậu cũng không thể mang theo nó đến nhà ngoại nên chỉ có thể dọn luôn sang bên này.
Biên Du lại dặn dò: “Con ở một mình nhớ để ý xung quanh, có chuyện gì thì tìm Hạ quản gia.”
Hướng Biên Đình đáp một tay lên lan can, nói: “Con muốn để chú ấy ngày mai quay về Bắc thành.”
Hướng Biên Đình mới vừa tốt nghiệp cấp 3 rồi vào đại học, lần đầu tiên dọn ra ngoài sống, lại còn ở thành phố khác, Biên Du tất nhiên không yên tâm. Nhưng nhà họ Hướng luôn tuân theo phong cách dân chủ mở mang, cũng rất chú trọng chuyện bồi dưỡng nhân cách và tư tưởng độc lập của con cái, Hướng Biên Đình là ngậm muỗng vàng sinh ra, từ nhỏ đã cẩm y ngọc thực, nhưng tuyệt đối không phải được nuông chiều từ bé.
Biên Du vốn định bảo Hạ quản gia ở lại Giang Châu thêm mấy ngày, nhưng nghe cậu nói vậy, đành bảo:
“Tùy con thôi.”
“Mẹ sắp xếp chỗ ở cho chú ấy rồi sao?”
“Tự ông ấy sẽ thu xếp.”
Hạ quản gia chờ Hướng Biên Đình nói chuyện điện thoại xong mới lên tiếng: “Thiếu gia, nhà ở đã dọn dẹp xong rồi.”
Cách xưng hô ‘thiếu gia’ này, Hạ quản gia đã luôn treo ở bên miệng từ lúc Hướng Biên Đình còn bé, sau này Hướng Biên Đình trưởng thành hiểu chuyện, nghe cách xưng hô này lại không được tự nhiên nên bảo ông ấy đừng gọi thế nữa.
Tuy đã sửa rất nhiều lần, nhưng cũng chẳng có tác dụng. Chú Hạ là người kiên quyết, làm việc ổn thỏa, nhưng cũng cứng nhắc, không chịu sửa miệng, nói chính ông đã gọi quen rồi, không đổi được. Hướng Biên Đình nghe ông ấy gọi thế đã nhiều năm, rốt cuộc cũng quen.
Hướng Biên Đình quay đầu lại nói: “Vất vả rồi, chú Hạ.”
“Không vất vả, ký túc xá trong trường cũng đã cho người thu xếp xong, ngày mai cậu trực tiếp đến trường báo danh là được.”
Bởi vì trường học không kiểm tra ký túc xá, nên Hướng Biên Đình cũng không gửi đơn xin sống ngoại trú, cậu có thể vừa trọ ở trường vừa sống ở bên ngoài. Tuy bảo không ở ký túc, nhưng cũng không thể không có giường đệm, dù sao học hết tiết rồi còn có thể đến ký túc xá nghỉ ngơi. Hướng Biên Đình vốn định tự mình dọn dẹp ký túc xá, nhưng lại không theo kịp hiệu suất làm việc quá cao của chú Hạ.
“Chú Hạ, hôm nay chú nghỉ ngơi một đêm, ngày mai quay về Bắc thành đi ạ.” Hướng Biên Đình nói.
Hạ quản gia giơ tay nhìn đồng hồ, đáp: “Cậu ở bên này một mình tôi không yên tâm, tôi vẫn nên ở lại thêm mấy ngày.”
“Không cần đâu ạ, cháu cũng không phải trẻ con, có thể tự chăm sóc bản thân, ngày mai chú cứ về thôi.”
“Sao lại không phải trẻ con, cậu chỉ mới tốt nghiệp cấp ba.”
Hướng Biên Đình cười nói: “Vậy cũng là trẻ thành niên rồi.”
Hạ quản gia suy nghĩ một lát, gật đầu nói: “Được, nghe cậu, ngày mai tôi sẽ quay về. Ban đêm gió lạnh, cậu đừng ở ngoài ban công lâu quá, để ý cảm lạnh. Nếu không còn chuyện gì nữa thì tôi đi trước, cậu nghỉ ngơi cho khoẻ.”
Nhà ở dọn dẹp xong cũng có chút hơi người, bên trong khu chung cư này đều là nhà đã hoàn thiện, căn nào chưa bán ra, bên bất động sản sẽ định kỳ gọi người đến quét dọn vệ sinh, nếu người mua không có yêu cầu gì khác về trang trí nội thất thì có thể dọn vào ở ngay, Hạ quản gia cho người đến quét dọn, làm vệ sinh trong ngoài lại một lần, sạch sẽ đến nỗi sàn nhà đều có thể phản quang.
Hướng Biên Đình lại đi đến bể kính ngắm bé rắn, điện thoại ở trong túi chợt ‘ong ong’ vang lên, thằng bạn từ thuở bé của cậu gọi điện thoại từ nước ngoài lại đây.
Trong điện thoại, giọng của cậu nam sinh có hơi dồn dập: “Đến Giang Châu chưa?”
“Tới rồi. Mày đang chạy bộ à? Thở dốc ghê vậy.”
“Ờ, mới vừa chạy đêm xong. Còn mày? Đang làm gì đấy?”
Thẩm Trạch là bạn của Hướng Biên Đình từ bé, cũng là bạn học cấp 2 của cậu, cậu ta và Hướng Biên Đình giống nhau, từ nhà trẻ, tiểu học, đến cấp hai đều học trường quốc tế, lên cấp 3 lại muốn học trường công. Nhưng sau khi tốt nghiệp cấp 3 xong cậu ta lại ra nước ngoài du học, đi Úc.
Giờ này, bên Úc trời đã tối rồi.
“Mới vừa dọn dẹp nhà cửa xong, chuẩn bị đi tắm.”
“Dọn dẹp nhà cửa? Ai da, Hướng đại thiếu gia đã lưu lạc đến nông nỗi này rồi sao, còn phải tự mình dọn dẹp nhà cửa.”
“Làm mày thất vọng rồi, Hạ quản gia thay Hướng đại thiếu gia dọn dẹp.”
“Đúng thật là…… trong lòng mới ngoi lên chút tôn kính cho mày xong.”
Hướng Biên Đình hỏi hắn: “Ở bên kia thích ứng thế nào?”
“Thì cũng vậy thôi, cũng không phải là chưa tới bao giờ.” Nghe giọng nói của Thẩm Trạch chẳng có cảm xúc gì: “Vẫn là cô chú tính cách cởi mở, mày nói muốn học đại học Giang Châu, hai người họ cũng chẳng hề ngăn cản, ba mẹ tao tới khi nào mới có được cảnh giới giác ngộ này chớ.”
Tương lai của Thẩm Trạch, mỗi một bước phải đi đều đã được định sẵn, thật ra cậu ta rất hâm mộ Hướng Biên Đình. Tuy nói, Hướng Biên Đình là vì có bà ngoại ở Giang Châu nên mới có thể học đại học ở đấy, nhưng lấy thành tích và gia thế của cậu ấy, ra nước ngoài vào học trường cao cấp cũng không nói chơi, ba mẹ cậu ấy lại còn vô điều kiện tôn trọng lựa chọn của con mình, này thật đúng là không phải phụ huynh nào cũng có thể làm được.
Có điều, lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, trường đại học ở Giang Châu mà Hướng Biên Đình theo học cũng là trường top trong nước, không phải ai cũng thi đậu được.
“Rắn đâu?” Thẩm Trạch hỏi Hướng Biên Đình: “Rắn cũng mang theo đi Giang Châu?”
“Mang theo.”
Thẩm Trạch nghi hoặc hỏi: “Mang lên máy bay được à?”
“Không mang được.” Hướng Biên Đình nói: “Tao ngồi máy bay trong nhà.”
Lần đầu thấy Hướng Biên Đình ‘phá của’ như vậy, Thẩm Trạch không khỏi kinh ngạc, liền trêu chọc: “Đãi ngộ này của tiểu Hắc nói sao cũng là cấp bậc của Hướng phu nhân tương lai ấy chứ.”
Hướng Biên Đình chậm rãi đi vào phòng để quần áo, sửa đúng đối phương: “Nó tên Peter, là đực.”
Đầu kia điện thoại truyền đến tiếng cười càn rỡ của Thẩm Trạch.
Thẩm Trạch miệng thiếu đánh, cậu ta biết con rắn của Hướng Biên Đình tên là Peter, nhưng luôn thích gọi nó là Tiểu Hắc, lần nào cậu ta cũng gọi như vậy, Hướng Biên Đình cứ sửa đúng mãi, Thẩm Trạch làm chuyện này không biết mệt, còn hỏi Hướng Biên Đình sao không lấy cho nó cái tên ‘Black’, vừa phong cách Tây vừa bình dân.
Hướng Biên Đình đã nuôi con rắn vua đen này hơn nửa năm, vẫn chưa thành niên, mỗi lần Thẩm Trạch đến nhà cậu đều muốn quan sát một phen, cả người nó đen bóng, trông rất xinh đẹp, cậu ta không sợ, nhưng cũng không dám cầm lên tay, không giống Hướng Biên Đình, lại còn ôm ngủ.
Hướng Biên Đình muốn đi tắm, cậu đến phòng để quần áo dạo qua một vòng, phát hiện Hạ quản gia chuẩn bị áo ngủ đều làm bằng tơ tằm, rất nhiều bộ, màu sắc khác nhau, dựa theo kiểu dáng thay đổi dần, thẳng thớm treo trong ngăn tủ, cậu tùy tay cầm một bộ màu xanh đen.
Hạ Tuyên bước ra thang máy, lúc đi về phía cửa nhà chợt dừng bước chân—— trong hành lang xuất hiện một mùi hương xa lạ, là hương hương bạc hà rất nhạt. Hắn nghiêng đầu, nhìn thoáng qua phía sau.
Lớp màng bảo hộ trên cửa nhà đối diện đã bị xé xuống, hẳn là đã có người vào ở.
Hạ Tuyên mở cửa vào nhà, đèn huyền quan tự động sáng lên. Hắn cho người định kỳ đến quét dọn nhà cửa, trong phòng tràn ngập mùi hương tươi mát, đã lâu không có ai ở, trông hơi quạnh quẽ.
Căn nhà này hắn đã mua nhiều năm trước, sau khi ra tù được một năm, hắn vẫn luôn ở lại nhà Tây cũ mà mẹ hắn ở khi còn sống, thi thoảng mới lại đây một chuyến. Nơi này cách phòng làm việc của hắn khá gần, có đôi khi làm ra quá muộn, hắn sẽ qua đêm chỗ này.
Hạ Tuyên từ trong túi lấy ra hộp thuốc, cắn một điếu, bật lửa. Hắn ấn cái nút trên tường, cửa sổ ban công sát đất mở ra, im ắng, chẳng có tiếng động. Tầm nhìn của tầng lầu này khá tốt, cảnh đêm ngoài ban công rất đẹp. Ban công nhà bên có ánh đèn, Hạ Tuyên cắn điếu thuốc, quay đầu nhìn thoáng qua.
Bên hắn không bật đèn, đưa mắt nhìn qua ban công bên cạnh đang sáng đèn, trên sô pha lười ngoài ban công có người đang nằm, đang đọc sách, nét mặt rất chú tâm, chú tâm đến mức căn bản không nhận ra có người đang đứng gần đấy.
Ánh đèn màu vàng ấm rơi lên gương mặt người nọ, là một gương mặt rất ngây ngô, mặt mày anh tuấn, môi hơi nhấp, mắt hơi rũ, nét mặt đạm nhiên. Trên người cậu mặc đồ ngủ bằng tơ tằm màu xanh, một chân hơi gập lên, trên cổ quấn một con rắn đen bóng.
Trông có vẻ là một con rắn chưa trưởng thành, thân hình không quá thô tráng, tư thái lười biếng, đầu đáp lên xương quai xanh của chủ nhân nó.
Hạ Tuyên môi khẽ nhấp, nhẹ nhàng ngậm đầu mẩu thuốc lá, tần suất hô hấp cũng theo động tác rất nhỏ này mà lỡ một nhịp.
Hướng Biên Đình không chú ý tới ban công bên cạnh có người đi ra, nhưng rất nhanh ngửi thấy mùi thuốc lá, cậu nâng mắt lên, đối diện với tầm mắt của Hạ Tuyên.
Hạ Tuyên ngậm điếu thuốc, ánh mắt chẳng hề né tránh, mắt không chớp nhìn chằm chằm vào mắt đối phương. Là một đôi mắt rất đẹp, trong sáng lại có thần, giữa mày mang vẻ anh khí, nhưng ánh mắt rất ôn hòa, cũng rất thong dong.
Hướng Biên Đình thoáng sửng sốt, chậm rãi duỗi thẳng chân.
Ban công nhà bên không bật đèn, chỉ có thể dựa vào ánh sáng từ trong phòng hắt ra mới miễn cưỡng thấy rõ hình dáng gương mặt người nọ, ngũ quan rất lập thể, tóc trên trán hơi xoăn, không biết có phải là người nước ngoài hay không. Tuy không thấy rõ mặt lắm, nhưng từ chiều cao có thể trực quan cảm nhận được, thân hình cao lớn, vóc dáng đĩnh bạt.
Hướng Biên Đình cầm sách gật đầu với đối phương, lễ phép chào hỏi: “Xin chào.”
Đối phương cũng gật đầu với cậu, ban đêm ở nơi cao hết sức an tĩnh, giọng nam thành thục từ ban công bên cạnh truyền tới: “Chào cậu.”
Thì ra không phải người nước ngoài, Hướng Biên Đình thoáng lơ đãng, Peter như cảm nhận được điều gì khác thường, ở trên cổ cậu chậm rãi trườn bò.
Nam nhân đứng ở trong bóng đêm, không nói gì nữa, ngậm điếu thuốc xoay người vào nhà.