Vì đây là Tĩnh An đế cùng Lâm Minh diễn trò nên y cùng Hoa Manh xuống xe ngựa, liền thấy trước cổng Hoa phủ có không ít người. 

Thị vệ gác cổng thấy nhị tiểu thư vào cung làm nương nương trở về, kinh hãi đi vào thông báo. Vẫn là Tiểu Giang Tử mắt sắc kéo hắn lại: "Đừng hốt hoảng. Trong phủ có việc gì sao?" 

Hoa Manh vội vàng tiến lên hỏi: "Trong nhà bị làm sao?" 

"Thưa, thưa nhị tiểu thư, là phu nhân cảm thấy khó chịu, lão gia cùng các thiếu gia mời không ít đại phu tới khám bệnh cho phu nhân." 

Hoa Manh lập tức đỏ hốc mắt, bối rối nói: "Thân thể của nương luôn khỏe mạnh..." Nói xong nàng nhìn về phía Tĩnh An đế. 

Tĩnh An đế thấy hốc mắt ửng đỏ của nàng, nhìn về phía Tiểu Giang Tử nói: "Tiểu Giang Tử, ngươi tranh thủ hồi cung mời một vị thái y tới." 

Tĩnh An đế vừa nói xong, Tiểu Giang Tử lập tức ứng thanh. Đây cũng là chuyện đã sớm thương lượng xong, hôm nay toàn bộ thái y viện chỉ có một mình Tưởng thái y "rảnh". 

Đợi Tiểu Giang Tử rời đi, Tĩnh An đế liền dẫn Hoa Manh vào trong phủ. Thẳng đến khi tới chủ viện, nhìn bước chân vội vã của hạ nhân, lúc này y mới cảm thấy có gì đó không đúng. 

Y đã thương lượng với Lâm thương thư lấy cớ người Hoa gia sinh bệnh để mời đại phu tới nhưng hôm nay, có vẻ không giống như đang giả bộ. 

Lư thị, chính xác hoàn toàn không phải đang giả bệnh. 

Lâm Minh ngồi ở chủ viện thấy Tĩnh An đế cùng Hoa Manh tiến vào, vội vàng đứng dậy nghênh đón rồi mới áy náy nói với Hoa Manh: "Manh Manh, mẹ ngươi bệnh, ngươi đi xem một chút đi." 

Hoa Manh vốn còn cảm thấy biểu hiện vừa nãy của mình không tệ, giờ lập tức hốt hoảng truy vấn: "Sư công, không phải đã nói chỉ là giả bệnh thôi sao?" 

Tĩnh An đế cũng không hiểu. Án theo cuộc thảo luận của y cùng Lâm Minh, đúng là chỉ giả bệnh thôi. Nhưng hôm nay nhìn dáng vẻ từ trên xuống dưới ở Hoa phủ, ngược lại không giống như vậy. 

Thấy Hoa Manh truy vấn, Tĩnh An đế mặt mày không hiểu, Lâm Minh lại thở dài một tiếng: "Là chính Lư thị nói giả bệnh quá giả nên hôm trước nàng đã bắt đầu tắm bằng nước lạnh rồi đứng hóng gió, hôm qua liền sốt cao không lùi, hôm nay đã ngất rồi." 

Nghe thấy thế, Hoa Manh không còn bộ dáng tỉnh táo như trước nữa mà vội vàng đứng dậy đi về phía hậu viện. Trước khi đi nàng còn nói với Tĩnh An đế: "Thiếp đi thăm mẫu thân trước!" Nói xong nàng liền thi lễ với Lâm MInh rồi vội vàng rời đi. 

Thấy Hoa Manh đã rời đi, lúc này Lâm Minh mới kể lại kĩ càng chuyện Lư thị tự giày vò bản thân. 

Lư thị là một kẻ bưu hãn. Nhà mẫu thân bà là đồ tể, thuở nhỏ bà đã nhìn phụ thân huynh trưởng mổ heo, sau này cũng từng tự động thủ giết heo. 

Từ chỗ Lâm Minh nghe được trong phủ phải có một chủ tử giả bệnh mời đại phu tới, dù là vì Tĩnh An đế nhưng bà lo lắng giả bệnh quá giả nên mới tự mình giày vò tới mức mắc bệnh thật. 

"Lư thị làm cũng không sai." 

Do thân phận, Tĩnh An đế sẽ không gọi Lư thị là "nhạc mẫu" nhưng giờ khắc này, y lại hết sức cảm động với hành động của bà. 

Lâm Minh nhịn không được gật đầu tán thành: "Lư thị đúng là không tệ. Lúc trước cũng vì nàng không tệ nên thần mới đồng ý để Đằng Phi cưới nàng." 

Dù sao lúc trước Hoa phụ đã thi đậu tú tài, có ông chỉ điểm chắc chắc sẽ có tiền đồ tốt đẹp, mà Lư thị chẳng qua chỉ là nhi nữ của một nhà mổ heo. 

Dù Tĩnh An đế cảm động nhưng hôm nay y vẫn không quên chính sự, Lâm Minh cũng không quên. 

Ở Hoa phủ, ông chính là lão thái gia nên không cần hạ nhân dẫn đường, liền trực tiếp cùng Tĩnh An đế đi về phía một tiểu viện tinh xảo mà người Hoa gia giữ lại cho mình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play