Ta Dựa Vào Sinh Con Để Xưng Bá Hậu Cung

Chương 17: Ngài thật tốt


1 tháng

trướctiếp

Vì trước khi ngủ náo loạn ba lần nên sáng sớm hôm sau, rõ ràng đã thức dậy đúng canh giờ thường ngày nhưng Hoa Manh vẫn cảm giác như không thể mở mắt ra nổi. Nàng mơ màng đứng dậy, để Thu Điệp cùng Linh Thúy hầu hạ rửa mặt rồi thay đổi trang phục xuất cung. 

Chờ tới khi Hoa Manh thu thập xong đã là chuyện một canh giờ sau. Đây đã là kết quả do Linh Thúy thấy Tĩnh An đế vẫn luôn chờ trong phòng nên đã đẩy nhanh tốc độ. 

Nhìn mái tóc dài của Hoa Manh được chải thành kiểu tóc phụ nhân, Tĩnh An đế chợt thấy có chút buồn cười. 

Hai người cứ như thế đứng chung một chỗ, dù không khoa trương giống như "phụ tử" nhưng chỉ cần không phải đồ đần đều có thể nhìn ra hai người không phải "phu thê". 

"Hoàng thượng cảm thấy cách ăn mặc của thiếp quá đẹp mắt sao?" Hoa Manh tươi cười tiến lên, chủ động ôm cánh tay của Tĩnh An đế nũng nịu: "Thiếp rất thích trang phục cùng phục sức hoàng thượng đưa, cảm ơn ngài~" 

Hoa Manh nói xong liền đánh bạo nhón chân lên, trực tiếp hôn lên má Tĩnh An đế một cái. 

Tĩnh An đế sững sờ, lúc này mới vứt suy nghĩ "lão gia cùng ái thiếp" ra khỏi đầu mình. Đến nay y chưa có hoàng hậu, tất nhiên cũng chưa có "thê tử". Mà tiểu cô nương trước mặt, chỉ cần nàng có thể sinh hài tử, vậy nhất định sẽ là "thê tử" của y. 

Nghĩ như vậy, ánh mắt Tĩnh An đế nhìn về phía Hoa Manh có thêm mấy phần yêu thích mà y chưa phát giác ra được. 

Ngồi trong xe ngựa, Hoa Manh chớp đôi mắt hạnh nhân to tròn, tò mò vén tầm màn nhìn ra bên ngoài. Đợi khi ra khỏi cung, đi tới con đường có bách tính, nụ cười trên mặt nàng chưa từng biến mất. 

Hoa Manh nhìn đường, Tĩnh An đế nhìn nàng. Y phát hiện tiểu cô nương rất thích cười, chỉ cần cười một tiếng, đôi mắt hạnh nhân sáng rỡ kia sẽ biến thành hai ánh trăng khuyết. Mỗi lần thấy nàng cười, y cũng vô ý thức giương khóe môi. 

Hoa gia nằm ở phía Nam, từ hoàng cung đi qua cần xuyên qua một nửa kinh thành. 

Hoa Manh vốn tưởng Tĩnh An đế sẽ vội vã đi tìm đại phu, không ngờ sau khi xe ngựa vừa tới thành phía Nam, y liền đưa tay gõ gõ vách xe. 

Theo động tác của y, xe ngựa chậm rãi dừng lại. 

"Hoàng..." Hoa Manh vừa mở miệng liền kịp thời phản ứng lại, không nên xưng hô như vậy khi ở ngoài: "Lão gia, có việc gì sao?" 

Hoa Manh đang chuẩn bị vén màn lên nhìn thì Tĩnh An đế nói: "Mấy ngày trước không phải nàng nói muốn tới quầy bán bánh thịt ở đầu Nam thành sao?" 

Tiếng Tĩnh An đế vừa dứt, ngoài xe ngựa đã truyền tới âm thanh của Ngụy công công: "Chủ tử, đã mua tới rồi." Dứt lời, một cái bánh thịt nóng hổi liền xuất hiện. 

Hoa Manh nhìn cái bánh thịt vừa xuất hiện, giơ tay đụng vào giấy thấm dầu, vẻ mặt vừa vui mừng vừa hiếu kì nói: "Thiếp nghe các ca ca nói muốn mua phải xếp hàng." Cho nên Ngụy công công sao có thể tới nơi này mua được chứ? 

Tĩnh An đế rất thích nhìn Hoa Manh lúc vui vẻ, khiến y có một loại cảm giác không gì là y không thể làm được. Đè ý cười sắp phát ra, Tĩnh An đế nhìn nàng nói: "Là trẫm bảo Tiểu Giang Tử xếp hàng trước." 

Tĩnh An đế vừa dứt lời, hai mắt Hoa Manh liền sáng lên, dựa vào lồng ngực y cọ xát: "Lão gia, ngài thật tốt!" 

Tĩnh An đế cũng vui vẻ theo, đáp: "Chỉ là chút đồ ăn mà thôi." 

Mặc dù Tĩnh An đế nói như vậy nhưng Hoa Manh vẫn hiểu được nếu không phải do mấy lời trước đó cửa nàng, hẳn là y sẽ không ra lệnh Tiểu Giang Tử tới xếp hàng để mua. 

Một khắc sau, xe ngửa dừng ở trước cửa Hoa phủ.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp