Không phải Tĩnh An đế chưa thấy qua nữ tử chủ động, phi tần trong hậu cung vì muốn sinh hoàng tự cho y mà phá lệ dụng tâm với loại chuyện này, chỉ là nữ tử trong ngực y hôm nay lại mang tới cho y một cảm giác hoàn toàn khác lạ. 

Nàng chủ động, nhiệt tình nhưng không giống những nữ nhân kia. Vẻ mặt của nàng không phải là "đêm nay ta có thể mang hoàng tự không?" mà nàng thật sự hưởng thụ chuyện này. 

Hoa Manh hưởng thụ, tự nhiên khiến Tĩnh An đế vừa có động lực có tâm tình tốt. Nghĩ tới ngày mai không cần lên triều, y cũng hiếm khi phóng túng một lần. 

Đợi tới khi một lần nữa kết thúc, hai người không vội vàng đi tắm rửa mà ôm nhau nằm trên giường. 

"Bây giờ trẫm...cũng không biết có thể khiến các người có thai không?" 

Mặc dù lời này của Tĩnh An đế rất mập mờ nhưng rất rõ ràng đã để lộ sự thật là thân thể của y hoàn toàn có vấn đề. 

Hoa Manh không trả lời ngay lập tức mà cảm thụ được dị dạng trong cơ thể, lên tiếng nói: "Hoàng thượng không nên nản chí, không phải tiên đế cũng ba mươi hai mới có ngài sao?" 

"Nhưng trước đó phụ hoàng có hai nhi nữ." Chỉ có điều chỉ trưởng tỷ còn sống, còn nhị tỷ đáng thương của y không sống được quá một tuổi. 

Y biết lúc trước nếu không phải mẫu hậu có thai, đồng thời thái y còn nói rất có khả năng là hoàng tử, phụ hoàng của y cũng có ý định lập trưởng tỷ là hoàng thái nữ. 

Nghĩ đến đây, có lẽ cũng chính vì nguyên nhân này nên quý thái phi cùng trưởng công chúa mới có thể không thích y. 

Sau đó, tuy quý phi vô cùng không thích y nhưng so với nhi nữ, phụ hoàng vẫn hi vọng truyền ngôi cho nhi tử. Nếu không, y sợ căn bản mình không thể sống nổi. 

Dù Tĩnh An đế không nói những lời này ra khỏi miệng nhưng Hoa Manh có kí ức hai mươi năm ở kiếp trước sao có thể không biết được. 

"Hoàng thượng đừng suy nghĩ quá nhiều. Nói không chừng lúc này trong bụng thiếp đã có dòng dõi của ngài rồi đó." 

Những lời này Hoa Manh cũng chỉ thuận miệng nói nhưng lại khiến Tĩnh An đế vô cùng cảm động. Biết nàng đang an ủi mình, y cúi đầu hôn trán nàng một cái: "Nếu như trong bụng nàng thật sự có hài tử, một tháng sau, vô luận là nam nữ, trẫm đều sẽ cho nàng một phong hào thật tốt." 

Lúc Tĩnh An đế nói ra những lời này cũng không để trong lòng, chỉ có điều y vẫn giữ một hi vọng xa vời. Nếu một tháng sau Hoa tần thật sự có thai, vậy y sẽ dùng chữ [Tĩnh] làm phong hào cho nàng. 

Chữ [Tĩnh] nhìn có vẻ bình thường nhưng niên hiệu của y là [Tĩnh An], không phải người nào cũng có thể dùng. 

Hoa Manh cũng không để trong lòng mấy lời của Tĩnh An đế, biết y hiểu rằng mình chỉ đang an ủi y, cũng biết mấy lời kia là y cố ý nói. Nhưng nàng vẫn phối hợp tạ ân, biểu thị mình vô cùng chờ mong. 

Nói chuyện phiếm xong, hai người đứng dậy tắm rửa, cũng để đám cung nữ thu thập giường. Chờ tới khi hai người xuất hiện, trên giường đã được dọn sạch sẽ. 

Không còn sớm, ngày mai còn phải xuất cung, hai người đều không nói gì thêm, ai ở bên đó nằm xuống nghỉ ngơi. Chẳng qua một canh giờ sau, Tĩnh An đế liền phác giác được trong lòng ngực mình có thêm một người. 

Y mở mắt ra, nhìn tiểu cô nương đang ngủ say làm ổ trong ngực mình, bất đắc dĩ cười một tiếng, chỉ có thể cứ như vậy ôm nàng nhắm mắt. 

Y đã sớm biết từ lần hầu ngủ trước, nàng cũng làm ổ trong ngực mình như thế. Nghĩ tới việc nàng không được dạy dỗ quy củ trong cung từ nhỏ, y cũng không trách cứ tướng ngủ không quy củ này. 

Điểm trọng yếu nhất chính là gần ba mươi năm Tĩnh An đế luôn ngủ nằm ngang phát hiện nằm nghiêng như này, trong ngực còn ôm một người lại thoải mái dễ chịu ngoài dự kiến. Đồng thời ôm nàng ngủ, y cũng có một giấc ngủ vô cùng ngọt ngào.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play