KHÔNG YÊU TRẢ DÉP BỐ VỀ !

KHÔNG YÊU TRẢ DÉP BỐ VỀ !


3 tháng


7.

Vừa đến biển hiệu của khu cắm trại, dưới ánh trăng, tôi nhìn thấy Lục Tần Chấp đang đứng chờ.

Anh thấy tôi ngay lập tức.

Anh ấy bước về phía tôi, nhíu mày, định mắng tôi, nhưng sau khi nhìn rõ Lê Phóng ở phía sau tôi, lập tức mím môi lại.

“Cậu đứng đây hứng gió làm cái gì thế?” Lê Phóng hỏi anh.

Đôi mắt đen láy của Lục Tần Chấp dán chặt vào chiếc áo khoác trên vai tôi.

Anh ấy phớt lờ Lê Phóng và nói với tôi: "Em không để ý điện thoại à?"

Tôi lấy điện thoại ra khỏi túi.

Có hơn chục cuộc gọi, tất cả đều từ một số điện thoại mà tôi đã thuộc lòng.

“Em để nó ở chế độ im lặng,” tôi giải thích.

Anh nhìn chằm chằm vào dãy số và hỏi một câu không liên quan.

“Em không lưu số của anh à?”

Tôi lấy lại điện thoại và không trả lời câu hỏi.

Mọi người trong trại nghe thấy tiếng động đều nhìn về phía này.

"Hai người vừa đi đâu thế?"

Châu Dữ đi tới nói: "Bạn nhỏ, Tần Chấp vừa rồi tìm em rất lâu."

Ánh mắt Từ Uyển đảo quanh giữa tôi và Lê Phóng, cuối cùng dừng lại trên khuôn mặt không mấy dịu dàng của Lục Tần Chấp.

“Này, nghe này.” Cô ta nói, “Cậu thật biết nắm bắt cơ hội đấy.”

Nghe vậy, Lục Tần Chấp trở nên hung hãn hơn, còn muốn nắm lấy cổ tay tôi.

"Đi đâu sao em không nói trước? Em cũng không trả lời điện thoại? Muốn đến là đến muốn đi thì đi à? Còn tuỳ tiện đi theo người ta nữa-"

"Tôi đưa cô ấy xuống núi."

Lê Phóng đứng trước mặt tôi, chặn lấy bàn tay đưa ra của Lục Tần Chấp, “Điện thoại của tôi tắt máy, không nhận được tin nhắn, là lỗi của tôi.”

Lần thứ hai.

Tay Lục Tần Chấp treo lơ lửng trên không.

“Cậu để cô ấy ngồi lên xe cậu à?” Từ Uyển hỏi: “Hai người đã làm gì thế?”

"Đi thôi..." Lê Phóng vốn thành thật, nhưng hắn nghĩ đến cái gì, sợ làm tôi xấu hổ, liền đổi chủ đề, "Cô ấy sợ lạnh nên ngồi trong xe một lát."

“Sợ lạnh à?”

Lục Tần Chấp khoanh tay nhìn xuống với vẻ mặt mỉa mai: “Gần đống lửa lớn như vậy mà phải vào xe sưởi ấm à?”

Lê Phóng nói: “Là đề nghị của tôi——”

"Tôi có nói chuyện với cậu à?"

Lục Tần Chấp ngắt lời hắn, giọng điệu cực kỳ u ám: “Việc tôi và Khương Ngân Ngân nói chuyện liên quan gì đến cậu?”

“Tần Chấp.” Lê Phóng hơi nhướng mày, bình tĩnh nói: “Cậu có chắc là cậu giận cô ấy không trả lời điện thoại, chứ không phải là giận người khác không?”

Những lời này vừa nói ra, liền nhận lại sự im lặng.

Lục Tần Chấp bị lời nói của cậu ta đánh thức, níu lại cảm xúc đang gần như mất khống chế, cười nói: “Sao tôi phải tức giận?”

Anh vỗ vỗ vai Từ Uyển nói: "Muốn theo đuổi người khác thì cứ công khai đi, còn giấu diếm sau lưng làm gì cho phiền phức? Chẳng lẽ tôi không ủng hộ cậu sao?"

"Nhưng cậu sẽ thất vọng thôi. Tôi hiểu Khương Ngân Ngân quá mà." Lục Tần Chấp kiên quyết nói, có chút tiếc nuối: "Cô ấy không thích loại người như cậu đâu."

Anh ấy vẫn là Lục Tần Chấp tự tin sẽ luôn chiến thắng, như thể việc mất kiểm soát vừa rồi chỉ là một trò đùa.

Thấy tình hình đã dịu đi, Châu Dữ lập tức đổi chủ đề.

“Cậu thực sự không có thời gian nhìn điện thoại.”

Anh nói với Lê Phóng, “Giáo sư yêu cầu cậu tối nay gửi lại bản thảo sửa đổi của cuộc thi hùng biện trước đó cho thầy, nãy giờ ông ấy cứ gọi cho tôi suốt.”

Lê Phóng gật đầu, khởi động lại điện thoại và mở khóa màn hình.

0722

Tay hắn rất nhanh, ngón tay lướt đi trong nháy mắt.

Nhưng tầm nhìn của Lục Tần Chấp có thể thấy được nó một cách rõ ràng.

Sinh nhật của tôi.

Đôi mắt của Lục Tần Chấp nheo lại và anh ấy nhìn vào chiếc điện thoại di động đang sáng lên của Lê Phóng một lúc lâu.

Giống như đã nhìn thấy bằng chứng chắc chắn khiến anh không muốn tin cũng phải tin.

“Còn có chuyện gì nữa không?” Lê Phóng hỏi anh ấy.

Lục Tần Chấp mặt không biểu tình nhìn về phía sau cậu ta.

Lần này, Lê Phóng cũng hiểu.

Màn sương mờ ảo trước mắt, chỉ có người trong cuộc mới rõ ràng.

"Không sao."

Lục Tần Chấp mím môi nhìn đi nơi khác.

8.

Chuyến trở về vào sáng hôm sau.

Khi Từ Uyển lợi dụng tình thế cố ý ngồi vào ghế phụ của Lục Tần Chấp, anh ấy đã đuổi cô ra ngoài.

“Khương Ngân Ngân, em ngồi đây.” Anh đẩy tôi vào, “Giúp anh điều hướng, Từ Uyển không biết làm thế nào đâu.”

“Vậy em nên ngồi ở đâu?” Từ Uyển lo lắng hỏi.

Lục Tần Chấp vịn vào khung cửa xe, nhìn chiếc xe địa hình còn lại, lớn tiếng nói: "Em lên xe của Lê Phóng đi."

“Cậu ấy không phải không để 'phụ nữ xa lạ' ngồi trên xe của mình sao?" Từ Uyển giữ cửa xe.

Người được nhắc đến đang giúp thu dọn đồ đạc, dùng một tay đóng cốp xe lại và nhìn về phía này.

Ánh mắt hắn vô tư nhìn tôi.

Lục Tần Chấp tiến lên một chút, chặn tầm nhìn của cậu ta: “Cậu ấy có thể chở Khương Ngân Ngân, cậu ấy cũng có thể chở em, cả hai đều là 'phụ nữ xa lạ” mà."

Từ Uyển miễn cưỡng nhìn Lê Phóng..

"Tôi không muốn." Lê Phóng đơn giản từ chối với thái độ cứng rắn.

Lục Tần Chấp cười lạnh: “Vậy Khương Ngân Ngân thì được?”

"Đúng."

Vừa dứt lời, Lục Tần Chấp nở nụ cười nhàn nhạt, dùng trái tay đóng cửa ghế phụ lại nhốt tôi vào xe anh ấy.

"Lục Tần Chấp, anh đang làm gì vậy?" Tôi vỗ nhẹ vào cửa sổ xe.

"Có thể bình tĩnh một chút được không?" Đàn anh Châu Dữ tức giận đi tới, "Đi đi, các cậu lên xe Lê Phóng đi, Tần Chấp, để tôi lái xe cho các cậu."

Lục Tần Chấp không động đậy.

"Có chuyện gì với cậu vậy? Đêm qua cậu trằn trọc không ngủ cả đêm."

Châu Dữ trợn mắt nhìn anh, nhỏ giọng nói: "Lái xe trên đường cao tốc với tâm trạng mệt mỏi? Cậu muốn chết vì tình à."

Cuối cùng, tất cả chúng tôi đều ngồi trên xe của Lê Phóng.

Tôi ngồi ở ghế phụ, còn Lục Tần Chấp và Từ Uyển ngồi ở ghế sau.

Khi chúng tôi ra đến đường cao tốc, Lê Phóng hỏi tôi: “Còn đau không?”

Anh chỉ vào hộp tựa tay: “Còn thuốc đây.”

"Không sao đâu, tối qua tôi mới uống rồi mà." Tôi nói.

Lục Tần Chấp siết chặt bàn tay đang ôm cằm, quay đầu mở cửa sổ hít thở không khí.

Cửa sổ xe bị Lê Phóng đóng lại.

"Không mở cửa sổ trên đường cao tốc." Lê Phóng ngăn cản anh.

Tôi phớt lờ mọi thứ, đeo tai nghe và bắt đầu ghi nhớ từ mới.

Đêm qua tôi bị đau bụng dâu khiến tôi gần như không thuộc bài, hôm nay phải học xong sớm.

Không gì có thể cản trở tôi ghi nhớ từ vựng và chia sẻ tiền vàng.

"Nghe này, cậu lại đang ghi nhớ từ." Từ Uyển dời khoé mắt nhìn vào điện thoại của tôi, "Cậu thực sự có ý định tham gia cuộc thi hùng biện tiếng Anh à?"

Tôi nắm chặt điện thoại, liếc nhìn Lục Tần Chấp ngồi ở ghế sau đang nhắm mắt dưỡng thần qua gương chiếu hậu.

Tiếng Anh là thế mạnh của Lục Tần Chấp ở trường trung học.

Anh ấy đã tham gia nhiều khoá du học khác nhau từ khi còn nhỏ và môi trường ngôn ngữ tự nhiên giúp anh ấy học tập dễ dàng.

Sau khi vào đại học, anh đứng thứ nhất trong cuộc thi hùng biện tiếng Anh, video nổi bật nhất trên mạng xã hội cũng là cuộc chơi đẹp mắt nhất của anh ấy.

Tôi bị anh ấy chế giễu rằng cách nói của tôi quá giống tiếng Trung nên tôi quyết tâm học tiếng Anh và tiếp tục cho đến ngày nay.

Tôi luôn muốn chứng tỏ mình có thể đứng ngang hàng với anh ấy bằng sự chăm chỉ.

Để anh ấy nhìn thấy tôi.

“Không, tôi sẽ không tham gia.” Tôi nói.

"Tại sao lại không tham gia?" Lê Phóng đột nhiên cắt ngang, khiến cho Lục Tần Chấp ở hàng sau nhướng mi.

"Vì sao à?" Giọng điệu của Lục Tần Chấp tràn đầy quen thuộc, "Tôi dạy từ cấp hai đến cấp ba, suốt sáu năm liền không thể dạy cô ngốc này thay đổi cách phát âm tiếng Anh bằng giọng tiếng Trung."

Vẻ mặt tôi thay đổi, vết thương cũ lộ rõ, đó là một sự thật không thể bào chữa được, khiến ai cũng không vui nổi.

"Dạy sáu năm rồi mà không được, đó không phải là vấn đề của giáo viên à?" Lê Phóng dùng đầu ngón tay gõ nhẹ vào vô lăng, "Cậu đổi người khác dạy đi."

Lục Tần Chấp cười lạnh: “Cậu hiểu cô ấy hay tôi hiểu cô ấy?”

"Tôi tin cô ấy." Lê Phóng nói.

Tôi ngước mắt nhìn sang, cậu ta bình tĩnh nhìn về phía trước và tập trung lái xe.

Nhưng sau tất cả, tôi vẫn thấy tai hắn lặng lẽ đỏ bừng.

Những người có làn da trắng có thể thấy rõ ráng đỏ ấy.

Đầu tiên, chiếc xe lái đến tầng dưới căn hộ ngoài khuôn viên trường của Lục Tần Chấp.

"Ồ, em có thể vào tham quan chút được không?"

Từ Uyển và Lục Tần Chấp xuống xe.

Anh ấy không nói gì, Từ Uyển hỏi tôi qua cửa sổ xe: "Nghe này, cậu đã từng tới đây chưa? Chúng ta lên trên nhìn xem."

Tôi đến chăm sóc Lục Tần Châu khi anh ấy bị sốt cao.

"Cô ấy biết mật khẩu để mở cửa."

Lục Tần Chấp đút tay vào túi ra hiệu cho tôi: “Lên đây, tối nay ăn lẩu nhé.”

Anh lại cười với Lê Phóng: “Đỗ xe ở đây không tiện, không giữ cậu lại nữa.”

Lê Phóng nhìn anh ta nói: "Được, cậu dùng bữa vui vẻ."

Sau đó, cửa bị khóa lại và cậu ta nhấn ga, chở tôi đi và bỏ lại Lục Tần Chấp ở phía sau.

Trong gương chiếu hậu, Lục Tần Chấp đứng đó.

Dần dần biến mất khỏi tầm mắt của tôi.

Sau khi ra đến đường chính, Lê Phóng đỗ xe ở bên đường.

"Xin lỗi."

Cậu ta nắm vô lăng không dám nhìn tôi: “Tôi chỉ muốn đạp ga thôi.”

"Không sao đâu, tôi cũng không muốn đến nhà anh ấy."

“Bây giờ cậu quay lại trường hay là đi ăn?” Hắn quay lại nhìn tôi, “Tôi có thể đưa cậu đến đó.”

Tôi tắt điện thoại và chạm vào mũi mình.

"Tôi có thể đến nhà cậu được không?"

9.

Bởi vì nước trong ký túc xá bị cắt.

Các chị ở ký túc xá vừa nói qua điện thoại là hãy tắm rửa ở ngoài xong rồi về.

Lê Phóng là một sinh viên bản địa, nhà hắn ở Bắc Thành, cách trường không xa.

Đi thang máy từ hầm để xe lên đến nhà hắn.

Suốt thời gian đó, chúng tôi giữ im lặng và đứng cách nhau rất xa trong thang máy chật chội.

Qua kính thang máy, hắn nhìn bàn tay tôi đang siết chặt quai túi sách.

“Ở nhà không có ai nên cậu không cần phải lo lắng đâu”, cậu ta nói.

Nhưng lời vừa nói ra, bầu không khí càng trở nên vi diệu hơn.

“Không, ý tôi là.” Hắn theo bản năng giải thích:

“Cậu không cần tắm quá nhanh, tôi chỉ sống một mình thôi.”

Càng giải thích càng kỳ quặc nên tôi ngắt lời.

“Tôi sẽ rời đi ngay sau khi tắm giặt xong, rất nhanh thôi.” Tôi nói.

Cậu ta không nói nữa.

Khung cảnh ban đêm trải ra rộng lớn và rực rỡ với ánh đèn neon nhấp nháy xung quanh.

Khi tôi tắm xong, cậu ta cũng vừa nấu xong mì ăn liền.

Dành cho hai người.

Hắn ho nhẹ và đưa cho tôi một cốc nước.

Mặc dù ở trong nhà của mình nhưng cậu ta so với tôi còn giống người ngoài hơn.

"Tại sao cậu lại sống một mình?"

Ngôi nhà rộng bốn phòng và trang trí nội thất màu xám mát mẻ khiến ngôi nhà trông đặc biệt trống trải.

Sàn phòng khách chứa đầy những cuốn sách liên quan đến máy tính.

Hắn kể: “Trước đây tôi sống với mẹ. Bố mẹ tôi ly hôn khi tôi còn nhỏ. Sau này, khi tôi học cấp 2, mẹ tôi ra nước ngoài học y và không bao giờ quay lại. Tôi sống một mình cho đến bây giờ."

Tôi nhìn vào bức ảnh gia đình duy nhất trong phòng khách.

Đó là dưới quảng trường Thiên An Môn, mẹ cậu ôm cậu bé trông chỉ mới mười tuổi và cả hai người đều mỉm cười hạnh phúc.

“Sao cậu không theo mẹ đi du học?”

"Bởi vì bà ấy ghét tôi." Lê Phóng mỉm cười nhẹ nhõm.

"Bà ấy là kiểu người giống Lục Tần Chấp." Hắn nói, "Bà ấy là một thiên tài, có thể học mọi thứ một cách dễ dàng. Bà ấy là đứa trẻ kiêu hãnh trên đỉnh kim tự tháp. Thật không may, bà ấy đã gặp bố tôi. Kết hôn một thời gian thì bố tôi ngoại tình. Lúc đó tôi chỉ mới ba tuổi."

"Vụ ngoại tình là một đòn giáng nặng nề vào mẹ tôi. Bà vẫn không hiểu mình đã làm gì sai mà phải gánh chịu vết nhơ như vậy trong cuộc đời, rồi còn bị mọi người xung quanh chỉ trích". Anh cau mày. “Cho nên, bà ấy lựa chọn rời đi”.

"Bà ấy có thể bắt đầu lại từ đầu ở tuổi ba mươi và vượt qua nhiều kỳ thi khác nhau. Bà ấy thực sự rất tuyệt vời."

Khi Lê Phóng nói về mẹ mình, đôi mắt hắn luôn tràn ngập sự kiêu hãnh và dịu dàng không hề có chút thù hận.

“Sau này tôi cũng chọn cùng chuyên ngành với bà ấy, hy vọng bà ấy sẽ nhìn thấy tôi.” Anh mỉm cười, “Đáng tiếc, tôi không có tố chất đó, không thể đáp ứng được tiêu chuẩn về đứa con trai lý tưởng của bà ấy. Bà ấy nói, không có thiên phú, cố gắng cũng chẳng ích gì.”

Vì vậy, ban đầu Lê Phóng một mực tin tưởng Lục Tần Chấp và ghét tôi vì tôi không làm gì khác ngoài việc cố gắng lấy lòng Lục Tần Chấp.

Hắn càng ghét bản thân mình hơn.

“Đó là lý do tại sao cậu lại để thuốc ngủ trong xe à?”

Câu hỏi của tôi đã đi hơi xa.

Nhưng hắn không hề tức giận mà chỉ cười bất đắc dĩ: “Thật sự đau lòng đến không ngủ được.”

Vì vậy, bốn cửa phòng đều đóng kín, hắn dùng ghế sofa làm giường.

Câu ta không muốn bầu không khí ở đây thêm trì trệ nên nói với giọng thoải mái: “Khi không ngủ được, tôi đọc sách. Cậu thấy đấy, tôi gần như đã đọc hết sách chuyên môn ở Viện Khoa học Kỹ thuật.”

"Cậu thích thiết bị máy tính à?"

“Ừ.” Hắn nhẹ nhàng đáp: “Tôi muốn học chuyên ngành an toàn thông tin mạng.”

“Tôi chỉ muốn chứng tỏ bản thân khi học ngành y thôi.” Cậu ta mỉm cười nhìn tôi, “Nhưng sự thật là tôi không có tài năng gì cả.”

"Lê Phóng, tôi muốn tham gia cuộc thi hùng biện tiếng Anh." Tôi nói.

Cậu ta nhướng mày hỏi: “Cậu còn muốn chứng tỏ bản thân với Lục Tần Chấp à?”

"Không, tôi muốn tự mình chứng minh điều đó." Tôi nhìn hắn và nói từng chữ một, "Rằng nỗ lực nào cũng có ý nghĩa."

Điều quan trọng là tìm ra hướng đi đúng đắn.

Trước đây là để Lục Tần Chấp có thể nhìn thấy mình, nhưng bây giờ chỉ là để tôi có thể tự nhìn thấy chính mình.

Tôi đã ngạt thở nhiều lần dưới bãi cát của anh, nhưng giờ tôi không đợi anh đưa tay ra nữa.

Tôi cho phép mình lặn cho đến khi bùn và cát phủ kín người.

Khi bước xuống đáy trái đất, nhận ra rằng mọi thứ chỉ là ảo ảnh do cảm xúc của anh dệt nên.

Tôi bước ra khỏi ảo ảnh và mở mắt ra.

Ngắm một vùng hoang dã nơi bình minh vừa mới mọc.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play