KHÔNG YÊU TRẢ DÉP BỐ VỀ !

KHÔNG YÊU TRẢ DÉP BỐ VỀ !


3 tháng


4.

Có khả năng tôi sẽ lên xe anh ấy.

“Là một người bạn, đừng nói là anh không tạo cơ hội cho em nhé.” Anh thì thầm với tôi.

Nói xong anh ấy đẩy tôi về phía Lê Phóng.

Không ngờ, Lê Phóng ở bên kia lại tỏ ra thờ ơ, né tránh: “Xin lỗi, xe của tôi không chở người lạ.”

Không cho tôi tí mặt mũi nào, mọi người đều cười to.

Tôi trở thành người thừa thãi không ai muốn đi cùng, một mình đứng ở giữa.

Từ Uyển cười to nhất.

“Cậu cười cái gì?” Lê Phóng chỉ vào cậu ta, “Cậu cũng không được.”

Nụ cười của Từ Uyển lập tức biến mất, cậu ta tức giận: “Ai muốn lên xe của cậu chứ?”

"Ồ, tôi thấy cậu ngồi vào ghế sau rất nhanh nha." Cậu ta trực tiếp chỉ điểm.

Châu Dữ bước ra để xoa dịu tình hình, nhường cho tôi ghế sau rồi lên xe của Lê Phóng.

Trên đường cao tốc, Từ Uyển và Lục Tần Chấp nói chuyện phiếm và cười đùa ở hàng ghế đầu.

Khi xe nghỉ ngơi ở điểm dịch vụ, đám anh em này cũng rất sôi nổi.

Dữ: [Lục, đừng bắt nạt nữ sinh đó chỉ vì cô ấy thích cậu. 】

Dữ: [Biết cô ấy thích cậu mà cậu vẫn muốn giới thiệu cô ấy với A Phóng. 】

Lục Tần Chấp và Lê Phóng là hai loại người hoàn toàn khác nhau.

Người trước là cao thủ tình trường trong thế giới trò chơi, người sau là kiểu tuyển thủ bóng chày thẳng thắn kiêu ngạo.

Sẽ không ai có thể nghĩ đến việc tôi và Lê Phóng ở cùng nhau.

Người huấn luyện chó: [Khương Ngân Ngân và Lê Phóng là một cặp đôi hoàn hảo. 】

Anh đây không làm chó: [? 】

Dữ: [Người này là ai? Cậu ta vào đây bao giờ thế? 】

"Người huấn luyện chó" đã bị "Anh đây không làm chó" xóa khỏi cuộc trò chuyện nhóm.

Lê Phóng ngay lập tức gửi một tin nhắn riêng cho tôi.

Anh đây không làm chó: [Cậu thử nói nhảm nữa xem? 】

Người huấn luyện chó: [Tôi có ảnh hai cậu bí mật nắm tay nhau. 】

Tôi ngước mắt lên nhìn về phía ghế lái của chiếc xe kia.

Lê Phóng bình tĩnh nhìn điện thoại di động, khuôn mặt rắn chắc rõ ràng, sợi tóc trên trán không che giấu được đôi mắt lạnh lùng.

Không có tí biểu hiện nào cho thấy vào lúc này, cậu ta đang bí mật gửi biểu tượng cảm xúc chú chó con đang quỳ gối cầu xin lòng thương xót trên WeChat.

Anh đây không làm chó: [anh trai ơi, anh ơi, ai cũng có lúc mắc sai lầm mà. 】

Anh đây không làm chó: [Chừa cho tôi chút mặt mũi với. 】

"Anh đây không làm chó" mời "người huấn luyện chó" tham gia nhóm chat.

Anh đây không làm chó: [Ồ, không ai cả, là một người đàn ông thôi mà. 】

Anh đây không làm chó: [Muốn khiêu khích mối quan hệ giữa tôi và Anh Lục】

Dữ: [Tên của hai người rất hợp nhau. 】

Dữ: [Đừng lo lắng, không ai tin điều đó ngoại trừ cậu ta đâu. 】

Dữ: [Lại còn trời sinh một cặp, hahahaha. Học muội dù có thích Từ Uyển cũng không thể thích cậu. 】

Anh đây không làm chó: […]

Lục Tần Chấp bước ra khỏi siêu thị của khu dịch vụ và đưa cho Từ Uyển một túi đồ ăn nhẹ khi quay lại xe.

"À, cảm ơn anh Lục."

Cô ta lấy nước xoài ra với vẻ mặt vui mừng.

"Cái đó là cho Khương Ngân Ngân." Trong chuyến cắm trại cuối tuần, những người có mặt đều là bạn bè của Lục Tần Chấp.

Từ Uyển đến trước mặt tôi và ngồi vào ghế phụ của Lục Tần Chấp.

“Xin lỗi Ngân Ngân, tớ quen ngồi xe anh Lục rồi, ngồi trên xe của người khác rất dễ bị say.”

Hàng ghế sau cũng đã đầy.

Lục Tần Chấp nói: “Em đi xe của Lê Phóng được không?”

"Được đấy, hai người vẫn có thể nói chuyện." Từ Uyển nháy mắt với tôi, "Dù sao thì khuya như vậy mà cậu còn kết bạn WeChat với anh ấy."

"Em đã kết bạn với cậu ấy trên WeChat?"

Lục Tần Chấp nắm được từ khóa quan trọng.

Châu Dữ ngồi ở ghế sau mỉm cười nhìn tôi nói: "Sao vậy, nữ sinh có mục tiêu mới rồi à?"

Lục Tần Chấp nghe được lời này, sắc mặt hơi đổi.

Nhưng chỉ trong một giây, sau đó anh vẫn giữ thái độ ngỗ ngược như trước, mỉm cười hét về phía chiếc xe kia: “Lê Phóng, tôi giao cô ấy cho cậu chăm sóc đấy.”

Sau đó anh giúp Từ Uyển đóng cửa ghế phụ lại, tạo khoảng cách an toàn.

Lục Tần Chấp nhận lấy nước xoài từ tay cô ta, thân mật nhét vào trong ngực tôi: “Cô ấy chỉ uống vị này thôi.”

Từ Uyển sắc mặt cứng đờ, gượng gạo nhếch khóe miệng đáp: "Vâng, vốn là em cũng muốn đưa cho cô ấy."

Cô ta liếc nhìn tôi và chọc chọc vào khuỷu tay của Lục Tần Chấp.

"Anh Lục, anh xem nhóm này buồn cười quá. Lê Phóng không biết từ đâu kiếm được diễn viên hài."

Lục Tần Chấp nhướng mày, liếc nhìn một cái, nhanh chóng lướt đầu ngón tay trên màn hình, mỉm cười, cũng không coi trọng lắm.

Khi xe khởi động, Từ Uyển quay lại nhỏ giọng với tôi: “Đáng tiếc, cậu không ở trong nhóm đó nên không biết bọn tôi đang cười cái gì.”

5.

Mọi người nhóm lửa cắm trại.

Từ Uyển ngồi bên cạnh Lục Tần Chấp, ăn món thịt nướng anh ấy gắp cho.

Tôi nướng vài xiên tôm rồi ngồi xuống cuối cùng.

Ngồi đối diện Lục Tần Chấp và bên cạnh Lê Phóng.

Tôi chưa kịp ngồi vững thì những người bên cạnh đã đứng dậy.

"Dữ ca, chúng ta đổi chỗ đi." Lê Phóng nói.

Thậm chí còn không nhìn tôi.

"A? Cậu ngồi đấy được mà, sao phải đổi chỗ?" Châu Dữ chỉ muốn ngồi ấm chỗ, không muốn động đậy, "Bên cạnh cậu có ma à?"

Mọi người đều nhìn tôi ngồi bên cạnh anh ta.

"Không có việc gì." Tôi quay đầu lại đưa cho Lê Phóng một xiên tôm nướng, "Cậu có chuyện gì à?"

Cậu ta nghiến chặt hàm, ngoan ngoãn ngồi xuống và cầm lấy con tôm nướng.

“Cậu mới có chuyện ấy.”

Ánh mắt Lục Tần Chấp nhẹ nhàng rơi vào con tôm nướng trong tay Lê Phóng, sau đó dời đi.

Trong bữa tiệc, mọi người hăng say nói chuyện phiếm.

Khi nói về chủ đề tình yêu, có người bất ngờ nhắc tới: “Có những người đeo bám mình thật sự rất khó chịu, thậm chí giống như biến thái theo đuổi vậy”.

Người nói vô tình, người nghe hữu ý.

Những người có ý lần lượt nhìn tôi.

Từ Uyển cười khúc khích, cố tình đẩy chủ đề này sang tôi, cô ta hỏi Lục Tần Chấp: "Anh cũng ghét loại người này phải không?"

Lục Tần Chấp ngước mắt nhìn khoảng cách giữa tôi và Lê Phóng chỉ bằng một nắm tay.

"Chà, nó thực sự khó chịu."

Giọng điệu của anh rất bình tĩnh, nhếch khóe môi lên nói: "Hơn nữa thủ đoạn cũng khá thấp, ví dụ như dùng một người đàn ông khác để kích thích ham muốn chiến thắng của tôi. Thật không có gì đặc sắc."

Anh ấy nhìn thấu ý định của tôi trong nháy mắt và vạch trần chúng một cách trực tiếp, khiến tôi xấu hổ và không có nơi nào để trốn tránh.

Những người hiểu được ý nghĩa trong lời nói của anh ấy đều mỉm cười đầy ẩn ý và bắt đầu thì thầm với nhau.

Từ Uyển vẻ mặt đắc ý nói thêm: "A, thật đáng thương quá."

Lại nữa rồi.

Cảm giác cô đơn lạc lõng này.

Lục Tần Chấp lần nào cũng có thể khiến tôi rơi vào tình cảnh như vậy.

Và khi tôi sắp chìm xuống, anh ấy lại thản nhiên kéo tôi lên và trêu chọc tôi.

Tát một cái, rồi cho một viên kẹo.

Quả nhiên, giây tiếp theo anh ấy đứng dậy và đưa cho tôi một đống ngô nướng mà tôi thích: “Ăn đi, đồ ngốc.”

Nhưng đống ngô đã bị người khác chặn lại.

Lê Phóng dứt khoát đẩy tay Lục Tần Chấp ra khỏi tôi.

“Ngô vẫn chưa chín mà,” anh nói.

Bàn tay của Lục Tần Chấp cứng đờ giữa không trung.

"Anh Lục, cậu có bao giờ nghĩ tới, cậu thật sự có thể là 'người đàn ông khác' đó không?" Lê Phóng đột nhiên hỏi.

Lục Tần Chấp sắc mặt tối sầm: “Cậu có ý gì?”

Lê Phóng thậm chí còn không nhìn tôi nhưng tay vẫn luôn đặt giữa tôi và Lục Tần Chấp.

"Ví dụ như cô ấy cố tình tiếp cận cậu chỉ để được gần gũi hơn với bạn của cậu."

Lục Tần Chấp nghe vậy mỉm cười, ngồi lại bên cạnh Từ Uyển, thản nhiên vứt bó ngô trên khay nướng: “Vậy cô ấy là nhất rồi.”

Một đĩa thịt nướng mới được bưng ra, chủ đề của mọi người cũng theo đó thay đổi - họ bắt đầu mang Lục Tần Chấp và Từ Uyển ghép đôi với nhau.

Cảnh tượng thật náo nhiệt.

Sau khi ăn xong một đĩa hàu nướng nhỏ, tôi cảm thấy bụng dưới có gì đó không ổn.

"Lần trước chúng ta ăn cháo, anh nói nơi này ngắm sao rất đẹp." Từ Uyển bên kia nói.

Lục Tần Chấp cười nửa miệng, không đáp lại lời cô ta.

Anh ấy loay hoay với miếng thịt nướng trên tay một cách lơ đãng.

Bên cạnh Châu Dữ còn nói đùa: “Thì ra hai người đã hẹn riêng từ lâu rồi.”

Cơn đau vô tình xâm chiếm phần bụng dưới đang trũng xuống của tôi.

Chết tiệt, kinh nguyệt của tôi đến sớm. Đau đến mức bật khóc.

Lê Phóng liếc nhìn tôi, tôi cố nhịn đau cúi đầu xuống.

Không, tôi phải đi vệ sinh.

Ở đầu bên kia, Lục Tần Chấp được mọi người động viên đã tiết lộ hình tượng mối tình đầu của mình.

Tám chín phần mười là để đối đáp với Từ Uyển.

Nhưng nó cũng trái ngược với tôi.

Khi mọi người đang tán gẫu sôi nổi, tôi lặng lẽ rời khỏi bàn và đi đến căn lều trong góc để tìm túi sách.

Phía sau, một bóng đen cao lớn bao phủ tôi trong căn lều nhỏ.

"Đừng khóc nữa, tôi rút lại lời nói lúc trước."

Tôi quay đầu lại, mắt còn hơi ướt, ngơ ngác nhìn Lê Phóng.

Hắn sửng sốt nhướng mày: “Cậu thật sự đã khóc à.”

"Đừng buồn nữa, không phải vì cậu xấu đâu, chỉ là cậu và Lục Tần Chấp không hợp nhau thôi."

Hắn ho nhẹ rồi nói: “Cậu chuyển sang thích người khác là được mà.”

Tôi chớp mắt nhìn cậu ta.

“Cậu nhìn cái gì vậy?” Tai hắn đỏ bừng.

“Cậu đẹp trai thật đấy.” Tôi thành thật nói.

Ánh sáng mờ ảo và bóng tối tạo thêm chút mềm mại cho đường nét sắc sảo của hắn.

Cậu ta tức giận: "Cậu nói chuyện đứng đắn cho tôi!"

“Tôi không khóc.” Tôi lau mặt, “Tôi chỉ là đến ngày dâu mà không mang băng vệ sinh.”

Cậu ta đỏ mặt, hiển nhiên không biết tôi lại thẳng thắn như vậy.

“Vậy chúng ta nên làm gì?” Hắn bối rối hỏi.

“Cậu có thể chở tôi xuống núi mua được không?”

Đỉnh núi không cao, đường cũng thông thoáng, trong vòng nửa tiếng là có thể quay lại.

6.

"Không chở người lạ cơ đấy."

Tôi chạm vào cánh cửa xe mới đánh bóng của hắn, mỉm cười: “Vậy là mối quan hệ của chúng ta sẽ không phải là xa lạ nữa”.

Hắn giữ vô lăng một lúc rồi quay đầu tránh ánh mắt của tôi.

"Cậu đang lừa tôi phải không?" Lê Phóng nói:

"Thật ra, cậu vẫn luôn thích anh ấy."

"Ừm."

"Vậy tại sao cậu lại đùa giỡn tôi?"

“Bởi vì tôi đã xem lịch sử trò chuyện của nhóm các cậu.”

Cậu ta hơi giật mình và liếc nhìn tôi qua gương chiếu hậu.

Tôi bình tĩnh nói: “Cậu nói tôi ngu ngốc, nói tôi không xứng với Lục Tần Chấp, nói trái tim tôi cố chấp, những điều này đều đúng.”

“Nhưng tôi không hiểu tại sao một người yêu thương người khác một cách nghiêm túc lại bị gọi là kẻ đeo bám phiền phức?”

Tôi hỏi thẳng cậu ta: “Việc chế nhạo tình yêu của người khác có khiến bản thân cao thượng hơn không?”

Cậu ta mím môi không nói gì, trong xe còn yên tĩnh hơn bên ngoài.

Thung lũng về đêm không khí mát mẻ dễ chịu.

Cậu ta lái xe rất nhanh, chẳng mấy chốc đã đến siêu thị nhỏ dưới chân núi.

Tôi mua một ít băng vệ sinh và mượn nhà vệ sinh của cửa hàng.

Núi đêm tối tăm trải dài như mực bắn tung tóe.

Tôi ở trong toilet một lúc lâu, khi đi ra đã thấy Lê Phóng đang đứng dựa vào bức tường lốm đốm sáng trông cửa giúp tôi.

Chặn lối thoát duy nhất của tôi.

Dưới ánh đèn vàng, cậu ta mặc áo khoác đen, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng, không hề có chút nào thiếu kiên nhẫn.

Cậu ta nói: “Trên núi ít người, sợ cậu không an toàn.”

Thế là cậu ta đứng đây làm mồi cho muỗi và đợi tôi.

Trở lại trong xe, không khí ấm hơn.

Nhưng bụng dưới của tôi vẫn đau, đến mức đổ cả mồ hôi lạnh.

Cậu ta lấy hộp thuốc giảm đau từ hộp kê tay ra đưa cho tôi.

“Xe cậu cũng chuẩn bị cả thứ này à?” Tôi hỏi.

“Tôi quen rồi,” hắn đáp.

Khi cậu ta đóng hộp kê tay lại, tôi thoáng thấy những viên thuốc ngủ ẩn sâu bên trong.

Tôi mở giấy thiếc và đặt viên thuốc giảm đau vào lòng bàn tay.

"Khương Ngân Ngân."

Rất hiếm khi Lê Phóng gọi tên tôi một cách nghiêm túc như thế.

Tôi quay đầu lại và trả lời: "Hả?"

"Xin lỗi."

Cảm giác tội lỗi hiện lên trong mắt cậu ta, ánh sáng ấm áp từ nóc xe khiến khuôn mặt hắn dịu đi đôi chút.

"Trước đây tôi vẫn luôn nghe Lục Tần Chấp kể mấy chuyện cậu đã làm, cho nên tôi đã gán lên cậu những câu châm chọc như thế."

"Không phải là cậu thiếu đầu óc, cũng không phải không xứng đáng với ai đó. Thiếu đầu óc là tôi mới đúng", hắn nói.

Xe quay trở lại đỉnh núi và lái đến bãi đậu xe gần khu cắm trại.

Câu ta đi phía sau tôi với chiếc đèn pin đang bật.

Ngay khi cơn gió lạnh thổi qua, tôi rùng mình.

Cậu ta thản nhiên khoác chiếc áo choàng đen lên vai tôi, ho nhẹ rồi nhấn mạnh: “Tôi chỉ cho cậu mượn một lát thôi.”

Chiếc áo khoác có cảm giác tốt đến mức tôi không thể không chạm vào các góc áo.

Cậu ta bắt gặp cử động nhỏ của tôi và cảnh cáo nói: "Đừng chạm vào tôi."

Tôi ngước lên nhìn hắn và nhúc nhích tay lần nữa.

Hắn nắm lấy bàn tay thất thường của tôi và nói:

"Cậu thích tuỳ tiện chọc tức người khác như vậy à?"

Tôi nhìn bàn tay ấm áp của cậu ta: “Không phải cậu nói có chết cũng không nắm tay tôi sao?”

"Làm sao cậu biết-"

Tôi nắm lấy tay cậu ta, các đốt ngón tay thật dài và đẹp.

Hắn bị tôi làm cho bối rối, lập tức buông tay ra và cảnh cáo tôi: “Tôi nhắc lại, tôi sẽ không thích cậu.”

“Tôi không cần cậu thích tôi.” Tôi nghiêm túc nói, “Nhưng có một điều tôi không hề lừa dối cậu.”

“Là cái gì?” hắn hỏi.

Tôi không nói gì và cậu ta cũng im lặng.

Ánh mắt chạm nhau.

Không khí im lặng bao trùm, chắc cậu ta đã sớm nghĩ đến lịch sử trò chuyện sôi nổi đêm đó.

Hắn lập tức tỉnh lại, tai nhanh chóng đỏ bừng:

“Đừng có nghĩ tới nữa!”

“Tôi không phải là người tuỳ tiện ai đến cũng được như Lục Tần Chấp.”

"Tôi-tôi muốn để lại điều đó cho người tôi yêu thương nhất trên đời."

Cậu ta quay mặt đi sau khi thể hiện cho tôi thấy một thái độ tốt hoàn toàn khác so với trước đây.

"Cậu đổi điều kiện đi và đừng bắt chẹt tôi nữa."

Tôi nhìn mặt cậu ta và suy nghĩ về điều đó.

"Vậy thì đổi mật khẩu màn hình khóa thành ngày sinh nhật của tôi."

Cậu ta choáng váng.

Tôi nói tiếp: “Chỉ tối nay thôi là được. Ngày mai cậu có thể đổi lại.”

Tôi cười thật tươi: “Tôi thích người khác nhiều năm như vậy, nhưng tôi chưa bao giờ cảm nhận được cảm giác được thích là như thế nào.”

Nhiều năm qua, tôi đã rất quen thuộc với ngày sinh nhật của Lục Tần Chấp.

Vậy mà cảm giác được yêu lại là trải nghiệm xa lạ nhất với tôi.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play