KHÔNG YÊU TRẢ DÉP BỐ VỀ !

KHÔNG YÊU TRẢ DÉP BỐ VỀ !


3 tháng


10.

Có lẽ là do hứng gió hôm đi cắm trại nên tôi bị cảm lạnh mấy ngày liền.

Nằm trong ký túc xá, nghe Từ Uyển ở ngoài ban công chửi bới, khóc lóc.

Lục Tần Chấp đi du lịch cùng câu lạc bộ và không đưa cô ta đi cùng.

Ngược lại, bạn của cô ta còn lén đi theo, thậm chí còn gửi ảnh chụp nhóm để khoe với cô ta trong tin nhắn riêng.

Sau khi luyện nói dùng giọng mũi, tôi lấy điện thoại ra đăng nhập tài khoản phụ.

Trong nhóm anh em, Lục Tần Chấp quả thực đã đăng một vài bức ảnh - xung quanh là những cô gái xinh đẹp.

Ngược lại, Lê Phóng trở nên trầm tính hơn nhiều và hiếm khi nói chuyện trong nhóm.

Dữ: [Tần Chấp đã có một khoảng thời gian vui vẻ. 】

Dữ: [Sao dạo này không thấy bạn nhỏ Khương đến gặp cậu? 】

Lục Tần Chấp không trả lời.

Nhưng nhóm chat đột nhiên sáng lên vào lúc ba giờ sáng.

Lục: [Cô ấy có liên quan gì đến tôi? 】

Lục: [Cậu nên tìm một người anh trai chứ đừng làm một con chó]

Tám giờ sáng, Lê Phóng trả lời.

Anh đây là một chú cún vui vẻ: [Ừm, tôi và cô ấy thực sự rất tốt. 】

Dữ: [Cậu đổi tên khi nào vậy? Tất cả chuyện này là sao thế? 】

Lục: [Tốt lắm. 】

Lục: [Đều giao hết cho cậu, cậu phải nắm bắt cơ hội cho tốt. 】

Anh đây là một chú cún vui vẻ: [Cô ấy cũng không phải đồ vật, không phải nói nhường là nhường. 】

Anh đây là một chú cún vui vẻ: [Chỉ là cô ấy không còn thích cậu nữa thôi. 】

Sau đó, Lê Phóng rời nhóm và trò chuyện với tài khoản phụ của tôi.

Anh đây là một chú cún vui vẻ: [bạn gì ơi, gửi ảnh cho tôi đi. 】

Người huấn luyện chó: [Cậu muốn làm gì? 】

Anh đây là một chú cún vui vẻ: [Bức ảnh đầu tiên chụp chung, tôi muốn lưu lại. 】

Người huấn luyện chó: [? 】

Anh đây là một chú cún vui vẻ: [Có ý kiến gì không? 】

Thực sự là tôi không có bức ảnh đó.

Cậu ta quay lại và gửi cho tôi một đống phong bao đỏ khác.

Anh đây là một chú cún vui vẻ: [Nhanh lên, gửi qua cho tôi. 】

Không, thói quen xấu dễ dàng đưa tiền cho người lạ này cần phải thay đổi. Tôi muốn nói chuyện với hắn.

Đồng hồ báo thức reo, tôi phải đến Phòng Đào tạo để đăng ký.

Tôi không trả lời và rời khỏi giường.

Trước khi rời đi, Từ Uyển vẫn ngồi khóc trên ban công và gọi điện cho Lục Tần Chấp.

“Tại sao anh ấy lại chặn tôi?” cô ta nói.

Tình yêu của Lục Tần Chấp rất ngắn ngủi.

Sau nhiều năm tôi đã học được điều này.

Tại địa điểm đăng ký thi đấu, tôi đã có thể nhìn thấy Lục Tần Chấp.

Sau ngày hôm đó, chúng tôi đã không liên lạc với nhau nữa.

Chẳng qua, Lục Tần Chấp chưa bao giờ chủ động liên lạc với tôi, tôi cũng không muốn đuổi theo anh ấy nữa.

Tôi đã đến trước mặt anh ấy và nộp đơn đăng ký.

"Quét mã QR này và điền thông tin."

Vì bị cảm nên tai tôi bị bịt lại, không thể nghe rõ lời anh nói và choáng váng trong giây lát.

"Cho phép em quét mã QR."

Lục Tần Chấp đến gần hơn, sự quen thuộc với tôi lại quay trở lại: “Đồ ngốc.”

Anh ấy lặp lại thủ thuật cũ của mình, theo thói quen lấy điện thoại di động của tôi từ trong túi áo khoác ra và cố gắng quét mã QR cho tôi.

Nhưng anh phát hiện ra rằng mật khẩu mà anh có thể dễ dàng đăng nhập đã không còn hiệu lực.

Anh cứng người tại chỗ không nói được câu nào.

"Cảm ơn."

Tôi giữ khoảng cách, lấy lại điện thoại và quét mã.

Sau khi điền thông tin và xác nhận đăng ký thành công, tôi rời Phòng Đào tạo.

Nhưng ở góc đường, có người từ phía sau nắm lấy cổ tay tôi.

Sức nắm thật lớn biểu hiện tức giận.

"Em chơi vui thế đã đủ chưa?"

Giọng điệu của Lục Tần Chấp rất mạnh mẽ, nhưng tư thế của anh ấy lại biểu lộ sự bất an.

"Lục Tần Chấp, buông ra."

"Khiêu khích được Lê Phóng rồi, sao còn muốn tham gia cuộc thi?"

“Hai việc này có quan hệ gì đến nhau à?” Tôi hỏi anh ấy.

"Có."

Anh nhìn thẳng vào mắt tôi: “Nếu em muốn anh quan tâm đến em thì em đã thành công rồi.”

"Em dùng lạt mềm buộc chặt thành công rồi đấy”.

Lục Tần Chấp buông tay tôi ra, cúi đầu nhìn tôi với thái độ cao ngạo thường ngày: “Đừng liên lạc với cậu ta nữa.”

“Tại sao em không thể liên lạc với anh ấy?”

"Anh có thể ở bên em."

Anh lặp lại điều cuối cùng anh cũng thốt ra: “Khương Ngân Ngân, anh có thể ở bên em.”

Tôi đã thích anh ấy rất nhiều năm rồi.

Vào thời điểm mơ hồ nhất trong mối quan hệ của tôi với anh ấy, tôi thực sự chưa bao giờ nghĩ đến khả năng anh ấy sẽ ở bên tôi.

Giống như một canh bạc không quan tâm đến kết quả.

Tôi chỉ muốn nhanh chóng thể hiện tình cảm với anh ấy, thứ tình yêu không thể kiềm chế này, nếu thua thảm hại thì ít nhất nó cũng có một cái kết.

Nhưng anh ấy cứ trì hoãn, thích thú với lòng tốt của tôi nhưng vẫn từ chối đưa ra phán quyết cho mối quan hệ này.

Để đến bây giờ, anh ấy nói, anh ấy có thể.

Thực ra đó chỉ là một món quà từ thiện mà anh ấy tặng tôi.

Tôi đã từng yêu một người một cách chân thành và dũng cảm nhưng cuối cùng người ấy lại không đủ dũng khí để đối mặt.

Hóa ra anh là kẻ hèn nhát.

Tôi mỉm cười nhẹ nhõm và bình tĩnh nói với anh ấy: "Không cần đâu."

"Lục Tần Chấp, em không còn thích anh nữa."

11.

Ngày thi đấu, tôi đang chuẩn bị ở hậu trường thì Lê Phóng gọi điện cho tôi.

"Cậu có lo lắng không?" hắn hỏi tôi.

"Vẫn tốt."

Gió có chút lạnh, tôi vừa mới khỏi ốm nên quấn chặt áo khoác.

“Thật ra giọng nào cũng hay, ngôn ngữ cũng chỉ là công cụ thôi.” Giọng hắn có vẻ ấm áp: “Tôi thấy cậu nói tiếng Anh rất tốt.”

"Nói kiểu nào cũng hay cả." Cậu ta nói thêm, "Ngay cả nói như chim hót cũng hay luôn."

"Có cậu mới nói tiếng chim ấy."

Tôi cười, sự căng thẳng cũng giảm bớt chút ít.

"Khương Ngân Ngân."

"Ừm?"

“Tôi vừa nộp hồ sơ xin chuyển ngành.”

“Tôi chỉ muốn học những gì mình thích và không muốn chứng minh điều gì cả”.

Hắn chân thành nói: “Cảm ơn cậu”.

Tôi không nói gì.

Tôi chỉ đang tưởng tượng rằng sự ấm áp trong giọng nói của hắn có thể cũng giống như sự ấm áp khi hắn nắm tay tôi ngày hôm đó trên núi.

"Lê Phóng, chúng ta đánh cược đi."

"Cái gì?"

"Nếu tôi giành được vị trí thứ nhất trong cuộc thi, cậu phải đồng ý với tôi một điều kiện."

“Mật khẩu khóa màn hình.” Hắn theo bản năng nói: “Kể từ ngày đó đến giờ vẫn chưa thay đổi.”

"Không phải vậy đâu."

"……Tốt."

Hắn đồng ý và làm theo: “Vậy tôi cũng thế.”

“Giáo viên phòng đào tạo nói, thành tích cuối kỳ của tôi phải đuổi kịp ba người đứng đầu chuyên ngành ban đầu mới có thể đổi chuyên ngành.”

Hắn nói: “Nếu tôi đổi chuyên ngành thành công, em có thể đồng ý một điều kiện không? "

"Được."

Sau khi cúp điện thoại thì cũng gần đến lượt tôi.

Người diễn thuyết áp chót là Lục Tần Chấp.

Có tiếng vỗ tay vang dội.

Người bạn cùng thi ngồi bên cạnh thì thầm: "Anh ấy thể hiện tốt quá. May mắn tớ không đứng sau anh ấy. Vị trí ấy áp lực chết mất."

Tôi bước lên sân khấu và đi ngang qua anh ấy.

Anh ấy ngước lên nhìn tôi, với những cảm xúc trong mắt mà tôi không thể đọc được.

Nhưng tôi không chú ý nữa.

Tôi đứng trên bục, trước một biển khán giả.

Nhưng ánh đèn trắng trên sân khấu khiến tôi khó nhìn thấy những người bên dưới.

Ánh sáng rực rỡ như ban ngày này làm tôi nhớ đến buổi chiều ở trường trung học cơ sở.

Tôi được giáo viên tiếng Anh gọi và đứng dậy đọc sách giáo khoa trước mặt mọi người.

Tôi không thể đọc tốt và giọng của tôi rất tệ.

Thầy giáo ngắt lời tôi, gọi tên Lục Tần Chấp: “Tần Chấp, em đọc một lượt đi.”

Anh thản nhiên đứng dậy và đọc nó một cách dễ dàng, tự nhiên.

Lúc đó trong lớp có tin đồn tôi đang theo đuổi Lục Tần Chấp.

Đọc xong ngồi xuống, thầy chỉ dửng dưng nói với tôi: “Với trình độ của em thì làm sao người ta đánh giá cao em được?”

Tôi bị bắt đứng cả bốn tiết học.

Từ đó trở đi tôi không dám nói tiếng Anh ở nơi công cộng.

Nhưng hôm nay, tôi thực sự đã nói năng trôi chảy vào micro.

Từng lời nói đều như đang ôm lấy một bản thân đã từng bất lực và bị cô lập.

12.

Lục Tần Chấp vẫn đứng số một.

Tôi chỉ đứng thứ năm và không đủ điều kiện tham dự vòng chung kết.

Nhưng nếu tôi có thể đứng trên sân khấu và nói được tiếng Anh thì tôi đã hoàn thành sứ mệnh ban đầu của mình.

Ngày trao giải, người đoạt giải nhất không đến.

Anh đến cửa hàng nơi tôi mua cháo hải sản cho anh.

Chụp ảnh lại và gửi cho bạn bè.

Một bát cháo lẻ loi, nóng chuyển dần sang lạnh ngắt.

Nhưng không ai để ý đến bức ảnh anh gửi, bởi vì mọi người trong khoa đang thảo luận sôi nổi về việc Lê Phóng vượt qua Lục Tần Chấp và đứng đầu kỳ thi.

Phá vỡ kỷ lục giành vị trí đầu tiên của Lục Tần Chấp.

"Thật quá tuyệt vời. Làm sao mà cậu làm được vậy?"

"Tôi đang cảm thấy rằng mình cũng có thể làm được, thành công khơi dậy tinh thần học hỏi trong ba phút của tôi rồi!"

“Nhưng lần này đúng là một chiến thắng sít sao, hai người chỉ cách nhau có một điểm thôi.”

"Tôi đoán lần sau Lục Tần Chấp sẽ có thể vượt qua."

Thật tiếc là không có lần sau.

Vài ngày sau, Lê Phóng thành công đổi chuyên ngành.

Một kỳ nghỉ hè trôi qua, những bức ảnh của hắn thỉnh thoảng xuất hiện trên tường.

Trong ảnh, hắn cắt tóc ngắn hơn vì nóng, điều này càng làm nổi bật sự hung hãn trên khuôn mặt, đôi mắt sắc bén và khí chất kiêu ngạo.

Cậu trông không dễ gần nhưng sức hấp dẫn từ khuôn mặt đẹp trai này thật khó cưỡng lại, vậy nên một số người vẫn muốn biết nhiều hơn về cậu ấy.

Hôm đó, cậu bước lên tầng hai của tòa giảng đường chính, khoanh tay dựa vào tường, duỗi đôi chân dài đứng đợi trước cửa lớp học còn chưa kết thúc.

Mọi người dựa vào cửa sổ thì thầm: "Nơi này là phòng học chuyên ngành Luật. Lê Phóng ngành an ninh thông tin đang làm gì ở đây thế?"

Có điều chẳng bao lâu sau, họ đã có câu trả lời.

Bởi vì quá rõ ràng luôn mà.

Đôi mắt cậu luôn dán chặt vào tôi đang ngồi thẳng ở hàng ghế đầu tiên.

Người huấn luyện chó: [Anh quá nổi bật, đi chỗ khác đợi đi. 】

Anh đây là một chú cún vui vẻ: [Anh tủi thân đó. 】


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play