KHÔNG YÊU TRẢ DÉP BỐ VỀ !

KHÔNG YÊU TRẢ DÉP BỐ VỀ !


3 tháng


1.

Buổi chiều ngày Lễ Tình nhân Valentine, ký túc xá vô cùng sôi động.

Mọi người trang điểm, thay quần áo đẹp, đều đã sẵn sàng cho những cuộc hẹn.

Tôi là người duy nhất cầm nửa túi khoai tây chiên còn sót lại, mở máy tính bảng và bắt đầu xem các chương trình truyền hình.

Sau khi thay N món đồ mà vẫn không hài lòng, Từ Uyển chuyển hướng sang tủ quần áo của tôi.

"Chiếc váy này của cậu đẹp quá."

Đó là một chiếc váy ngắn bó sát màu đỏ mận, với những đường cong ẩn hiện đầy khiêu khích.

Từ hôm hẹn ăn tối với Lục Tần Chấp cách đây một tháng tôi đã chọn nó rồi.

Từ Uyển hỏi tôi: “Tối nay không có người nào hẹn cậu sao?”

Thấy tôi im lặng, cô ta nhếch môi gọi một cái tên:

"Lục Tần Chấp lại không trả lời cậu à?"

Vừa nghe thấy cái tên này, những người khác trong phòng ký túc xá cũng đồng loạt nhìn sang.

Lục Tần Chấp luôn là trung tâm của cuộc trò chuyện, anh ấy đẹp trai và là một học sinh xuất sắc, cuộc sống đối với anh ấy dường như là một trò chơi dễ dàng.

Tình cảm cũng vậy.

Người lớn lên thu hút như thế sẽ luôn có những cô gái năng động và xinh đẹp vây quanh.

Và tôi chỉ tình cờ là hàng xóm của anh, học cùng trường với anh từ tiểu học đến đại học.

Tôi nắm đủ kịch bản trong tay, nhưng mà cũng chỉ có thế.

Tôi lấy điện thoại ra, chẳng có chấm đỏ nào trên ảnh đại diện trên cùng.

Nếu tôi không liên lạc với anh ấy, anh ấy cũng sẽ không chủ động liên lạc với tôi.

Lúc 9h30, tôi đã xem xong chương trình và là người duy nhất còn lại trong ký túc xá.

Chiếc váy màu đỏ mận bị dính một ít phấn trang điểm của Từ Uyển ở cổ tay, tôi ngồi xuống cố lau đi.

Không thể xóa sạch được.

Cũng có tác dụng gì đâu chứ.

Ngay khi tôi vừa nghĩ đến điều này thì điện thoại của tôi reo lên.

Đó là một cuộc gọi đến từ dãy số lạ, nhưng tôi nhìn thoáng qua đã nhận ra ngay.

Tôi không dám lưu tên vì tôi không muốn mình tỏ ra quá nghiêm túc.

Nhưng thực ra tôi đã quen với nó từ lâu rồi.

"A lô?"

Tôi vô thức chộp lấy những mép gồ ghề của chiếc móc treo quần áo, cố gắng đánh lạc hướng bản thân.

Ban đầu anh ấy mỉm cười, như thể nghe thấy sự tủi thân không kìm được của tôi, dỗ dành: “Muốn ra ngoài chơi không?”

Nhấn mạnh cuối câu một cách hấp dẫn, như tính cách thong thả thường ngày của anh ấy.

Hóa ra anh ấy vẫn nhớ.

“Bây giờ đã chín giờ rưỡi rồi,” tôi nói.

“Vậy thì sao?” anh hỏi.

"Lần nào mời em đi chơi anh cũng luôn tùy hứng như vậy? Lục Tần Chấp, như thế không lịch sự chút nào."

Tôi đùa: “Có phải anh hẹn em vì không còn ai khác làm bạn cặp với anh không hả?”

Giọng điệu của tôi rất thoải mái, nhưng thật khó để không quan tâm đến phản ứng của anh ấy.

Nhưng tôi chờ mãi cũng không nghe được câu trả lời.

Bên kia rất yên tĩnh.

Tôi tưởng là do đường truyền kém, đang định chuyển sang chỗ khác kết nối mạnh hơn thì phát hiện anh ấy đã cúp máy.

Trên giao diện chat, ở cuối đoạn hội thoại, anh chỉ trả lời hai câu mới nhất.

Lục:【……】

Lục: [Tùy em thôi, không cần ép buộc bản thân. 】

Tôi vô thức gõ "Em chỉ đùa thôi" vào ô chat, cố gắng giải thích.

Nhưng bàn tay tôi lưỡng lự trước hai dòng ngắn ngủi của anh.

Tôi đã đợi anh ấy cả đêm, còn anh ấy muốn dập máy liền dập máy.

Cuối cùng, tôi xóa hết và gõ lại dòng chữ [Anh giận rồi hả? 】

Gửi đi.

Anh ấy trả lời ngay lập tức: [Em không nhìn thấy sao? 】

Đây là yêu cầu tôi hạ thấp bản thân mình, như thường lệ.

Tôi trả lời ngay: [Vậy anh cứ giận đi. 】

Sau đó trực tiếp chặn luôn.

Quay đầu mở ứng dụng học ghi nhớ từ vựng theo nhóm.

Hừ, đàn ông?

Chị đây có thể ghi nhớ được trăm chữ.

Hai tiếng sau, khi tôi gần như đã ghi nhớ xong thì nhận được cuộc gọi từ Lục Tần Chấp.

"Em có đói không?"

“Em không đói.” Tôi lạnh lùng nói.

"Xuống lầu đi, anh mang đồ ăn đêm cho em này."

Tôi thò đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Quả nhiên là nhìn thấy chiếc ô tô màu đen của anh ấy đậu trước tòa nhà ký túc xá.

Anh mặc một chiếc áo khoác cắt may gọn gàng, khiến màu da càng thêm lạnh lùng và trắng trẻo, anh uể oải tựa người vào cửa xe, ngầm hiểu nhìn về phía cửa sổ phòng tôi, nhướng mày mỉm cười rồi nâng bát cháo hải sản nóng hổi trong tay lên.

Đó là thứ tôi mua cho anh khi anh bị sốt.

Khi bước xuống cầu thang, tôi đi ngang qua hai bạn nữ đang từ bên ngoài quay về.

"Đó không phải là Lục Tần Chấp học khoa Y sao?"

"Ai cơ?"

"Anh chàng đẹp trai đứng trước cửa đó. Trước đây tớ đã xem clip của anh ấy."

Tôi đẩy cửa ký túc xá, đưa tay cầm túi cháo hải sản.

Nó bị đầu ngón tay giữ chặt, không thể lấy ra được.

“Đưa điện thoại cho anh.” Anh đưa tay còn lại về phía tôi.

"KHÔNG."

Tôi buông tay ra và quay lại tòa nhà ký túc xá.

Anh ấy giữ tôi bằng một tay và lấy điện thoại di động của tôi ra khỏi túi khi tôi chưa kịp định thần.

Tôi đưa tay giật lại: “Anh làm gì vậy? Anh không biết mật khẩu…”

Trước khi nói xong, anh đã mở khóa thành công.

“Có cái gì của em mà anh không biết chứ?”

Nụ cười của anh ấy càng sâu hơn, anh ấy giữ lấy tôi và chỉ bằng một vài thao tác, anh ấy đã rút mình ra khỏi danh sách đen bị tôi chặn.

Vì nó được ghim lên trên nên rất dễ tìm.

Vì mật khẩu là ngày sinh nhật của anh ấy nên rất dễ đoán.

Cái gì anh ấy cũng biết, biết hết tất cả mọi thứ.

“Của em đây, ăn trước khi đi ngủ.” Anh đặt túi ấm vào tay tôi: “Anh chẳng khác gì đang nuôi heo cả.”

Tôi ngước lên và nhìn vào mắt anh.

"Lục Tần Chấp..."

"Tần Chấp."

Tiếng gọi khác vang lên cùng lúc, tôi nhìn qua anh ấy và thấy Từ Uyển đang ngồi ở ghế phụ.

Cô ta mở cửa xe, mặt hơi đỏ: "Em ngủ quên à?

Anh cũng không đánh thức em."

Lục Tần Chấp buông tay tôi ra, cười nói với cô ta:

“Thấy em ngủ sâu giấc nên anh để em ngủ thêm chút nữa.”

“Hôm nay câu lạc bộ đi chơi Phòng Tử Thần, không ngờ Tần Chấp cũng đi.”

Từ Uyển bước về phía tôi và nắm lấy tay tôi.

"Anh ấy gặp tớ trên đường nên đã đưa tớ về kí túc xá."

Cô ta chỉ vào cháo hải sản trên tay tôi, giọng điệu nũng nịu.

"Là bởi vì bát cháo hải sản này quá ngon, trên đường về ăn xong liền cảm thấy buồn ngủ."

Anh dẫn Từ Uyển đi ăn rồi gói mang về cho tôi?

“Từ Uyển bị đau bụng, anh đưa cô ấy đi ăn chút gì đó.” Anh chú ý đến ánh mắt của tôi.

“Ừ.” Tôi cười nói: “Cám ơn anh, em lên trước.”

"Đợi tớ nữa."

Từ Uyển giữ chặt khuỷu tay tôi không chịu buông.

Nhưng cô ta lại nói với Lục Tần Chấp: "Anh có thể thêm WeChat không? Tối nay em sẽ chuyển tiền lại cho anh."

Tôi dõi theo ánh mắt cô ta và nhìn Lục Tần Chấp.

Khuỷu tay tôi bị giữ chặt đến độ đỏ lên.

Anh mỉm cười thản nhiên và nói: “Được.”

Trước khi nói câu đó, anh ấy còn nhìn lại tôi.

Từ Uyển cuối cùng cũng buông tay tôi ra và thêm WeChat của anh ấy.

Tôi đột nhiên cảm thấy nhẹ nhõm và nói: “Hai người cứ chậm rãi nói chuyện nhé.”

Sau đó, tôi bước lên mà không nhìn lại.

2.

Từ Uyển vén rèm giường tôi ra, hỏi: “Nghe này, cậu không phiền chứ?”

"Nhưng cậu không phải bạn gái của Lục Tần Chấp mà đúng không?"

Cô ta nói đúng, tôi không đủ tư cách.

“Cậu có thích Lục Tần Chấp không?” Tôi hỏi rõ ràng.

“À.” Cô ta né tránh ánh mắt của tôi và nói, “Cũng không phải, hồi tối chỉ là tiện đường thôi.”

“Sao cậu không ăn cháo hải sản đi?”

Cô ta chỉ vào bát cháo tôi để trên bàn, hơi phàn nàn: “Chúng tôi đặc biệt mua cho cậu đó.”

"Không đói."

Tôi muốn kéo rèm giường, nhưng cô ta giữ tôi lại:

“Nghe này, cậu có biết Tần Chấp có một nhóm anh em không?”

Tôi rút tay ra.

Tôi không biết nhóm ấy.

"Đàn anh Châu Dữ cũng ở trong nhóm đó."

Từ Uyển đưa điện thoại cho tôi: “Mấy ngày trước anh ấy gửi cho tôi ảnh chụp màn hình này.”

Đó là ảnh chụp màn hình cuộc trò chuyện trong nhóm.

Tôi nhìn thoáng qua đã nhận ra ảnh đại diện của Lục Tần Chấp.

Những ngày đó anh ấy bị sốt và tôi chăm sóc anh ấy suốt một tuần.

Sau đó, anh ấy bình phục nhưng tôi lại bị cảm nặng.

Xương cốt khắp người đau nhức đến mức không thể ra khỏi giường nên tôi nhờ anh mua cháo cho tôi.

Anh ấy không trả lời tôi.

Nhưng anh ấy đã chuyển tiếp lịch sử chat giữa anh ấy và tôi vào nhóm anh em.

Màn hình tràn ngập tin nhắn tôi đã gửi cho anh ấy.

Lục: [Đến xem la liếm. 】

Lục: [Cô ấy không khó chịu, nhưng tôi khó chịu. 】

Lục: [Ẻm thực sự coi mình là bạn gái của tôi à? 】

Cả nhóm đều cười nhạo tôi.

Dữ: [Lục, tuần này mấy lần rồi? 】

Anh đây không làm chó: [Cô gái này không phải quá mưu mô rồi à? 】

Anh đây không làm chó: [Hai người thoạt nhìn không hợp lắm. 】

Anh đây không làm chó: [Cô ấy không biết mình xứng hay không xứng với anh Lục của chúng ta sao?】

Anh đây không làm chó: [Dựa vào quen biết lâu năm mà muốn anh Lục phục tùng, cậu có ảnh nào không để tôi xem cô ta trông như thế nào nào? 】

Châu Dữ sau đó gửi một bức ảnh rất mờ, nhưng đại khái có thể nhìn thấy đường nét.

Anh đây không làm chó: [Cũng được đấy, nhưng lại quá mưu mô. 】

Anh đây không làm chó: [Cho tôi cũng không thèm. 】

Lục: [@Dữ, cậu lấy ảnh đâu ra vậy? 】

Dữ: [Chụp ở một sự kiện của câu lạc bộ, tôi quên mất rồi. 】

Lục: [Thu hồi đi 】

Dữ: [Giờ là lúc nào rồi, cậu có phiền quá không? 】

Đống ảnh chụp màn hình kết thúc ở đây.

"Nghe này, có vẻ như anh ấy thực sự không thích cậu."

Từ Uyển thu hồi điện thoại: “Tôi khuyên cậu, tốt nhất là nên tự ý thức được.”

Tôi hỏi cô ta: “‘Anh đây không làm chó’ là ai vậy?”

Tôi đổi chủ đề khiến cô ta hơi ngạc nhiên: "Anh ấy là bạn cùng phòng của Lục Tần Chấp – Lê Phóng."

"Cậu có tài khoản WeChat của anh ấy không?"

“Ừ có.” Cô sửng sốt, “Sao cậu lại muốn WeChat của anh ta?”

Nửa đêm.

Thỉnh thoảng có người ra vào phòng ký túc xá.

Tôi mở điện thoại, thay đổi mật khẩu và hủy trình bảo vệ màn hình đã ghim.

Đã thêm tài khoản WeChat của Lê Phóng.

Anh đây không làm chó: [Ai vậy? 】

Tôi: [Khương Ngân Ngân. 】

Anh đây không làm chó: [? 】

Anh đây không làm chó: [Cậu thêm tôi làm gì? 】

Anh đây không làm chó: [Vì Lục Tần Chấp à? 】

Anh đây không làm chó: [Tôi không giúp cậu đâu. 】

Tôi: [Không phải. 】

Anh đây không làm chó: [Vậy thì để làm gì? Xóa đi. 】

Tôi: [Lê Phóng, đã có ai nói cậu rất đặc biệt chưa? 】

Anh đây không làm chó: [Không có. 】

Tôi: [Trong mắt tôi, cậu khác với những người khác. 】

Anh đây không làm chó: [Không phải, này chị gái ơi, cậu muốn làm cái gì vậy? Nói thẳng ra đi. 】

Tôi: [Tôi thân thiết với Lục Tần Chấp nhiều năm như vậy, kỳ thực tôi chỉ có một mục đích. 】

Anh đây không làm chó: [Vì thích anh ấy à? 】

Tôi: [Vì muốn ngủ với cậu. 】

Bên kia hiển nhiên là chết lâm sàng, nằm im thin thít trong vài phút.

Liên tục nhảy giữa "bên kia đang gõ" và " anh đây không làm chó ".

Đến khi tôi ngủ gật được một lúc lâu thì điện thoại rung lên.

Lục Tần Chấp gửi tin nhắn WeChat.

[Môn tự chọn buổi sáng điểm danh giúp anh, lầu 2 phòng 801. 】

Anh ấy luôn sai khiến người khác.

Giống như việc quả quyết rằng tôi sẽ luôn thích anh ấy.

3.

Trong mấy môn học tự chọn buổi sáng, Từ Uyển và tôi đã chọn cùng một môn học.

Nói chính xác thì cô ta học cùng khóa với Lục Tần Chấp, khi tôi vội vã đến lớp, cô ta ở một bên đã nhìn thấy tôi.

"Nghe này, tối qua cậu đã nói chuyện với Lê Phóng phải không?"

Đôi mắt cô ta quét qua khuôn mặt của tôi.

"Tiếc là anh ta không bao giờ đăng ảnh tự sướng trong vòng bạn bè của mình và tôi cũng không biết anh ta trông như thế nào. Có điều những người không đăng ảnh tự sướng thường khá xấu, họ có thể trông như vậy thật đấy."

Cô ta thản nhiên chỉ vào một bạn nam nào đó trong lớp, sau đó quay lại nhìn tôi cười khúc khích: “Trông rất hợp với cậu đấy.”

Từ Uyển vừa nói xong, một giọng nam vang lên bên cạnh tôi.

"Bạn học, cậu có thể ngồi vào trong được không?"

Từ Uyển không kiên nhẫn ngước mắt lên, nhưng sau khi nhìn rõ bộ dáng của người đó, đôi mắt cô ta sáng bừng.

Bên dưới vóc dáng cao lớn và ngang tàng của đối phương là đôi lông mày sắc sảo và sâu thẳm, mang khí chất mạnh mẽ khiến người lạ tránh xa.

Lớp học rõ ràng còn rất nhiều chỗ, nhưng Từ Uyển vẫn nhường chỗ cho cậu ta.

Cậu ta thò đầu ra nói chuyện với tôi.

"Bạn học, cậu cũng học lớp này à?"

"Ừm."

Đối phương thờ ơ đáp lại, nhưng lại nhìn mặt tôi một lần nữa.

"Cậu tên là gì?" Từ Uyển hỏi.

“Người vừa bị cậu nói là xấu xí.” Hắn bình tĩnh nói: “Lê Phóng.”

Từ Uyển cong môi rụt đầu lại.

Tôi nhanh chóng thu dọn đồ đạc và muốn ngồi lên phía trước vài hàng ghế, cách xa ngọn nguồn nguy hiểm này.

"Rất vui được gặp cậu, bạn học Khương Ngân Ngân."

Lê Phóng lấy cuốn sách ra và đặt nó lên chiếc bàn hẹp cạnh cuốn sổ của tôi.

Cậu ta nhướng mày như chuẩn bị gây sự: “Tối qua cậu nói cậu muốn làm gì với tôi cơ?”

Tôi khẽ mỉm cười, cất cuốn sổ đi và giữ khoảng cách.

Cậu ta bắt chước nụ cười của tôi và nói: "Tôi biết cậu tiếp cận tôi vì Lục Tần Chấp."

"Không phải."

Tôi phủ nhận nó ba lần.

Ánh mắt cậu ta lộ ra vẻ khinh thường: "Cậu xứng sao?"

“Anh Lục không thể nào yêu một cô gái não yêu đương như cậu được.”

“Hơn nữa, tôi là người có nguyên tắc.”

Cậu ta nhướng mày nghiêm nghị, thái độ kiên quyết: "Làm sao có thể bị loại thủ đoạn vụng về như của cậu qua mắt được?"

"Thật sao?" Tôi hỏi ngược lại.

Giấy ký tên điểm danh đã được chuyển cho tôi.

Tôi bỏ qua tên của Lục Tần Chấp và chỉ ký tên của mình.

Khi đưa cho Lê Phóng, tôi vô tình chạm vào tay hắn.

Cậu ta né như né tà, ra cái vẻ hùng hổ kiểu một bà mẹ chồng.

“Cậu…” hắn hắng giọng, “Sao cậu không ký tên cho Lục Tần Chấp?”

Anh ta cứ như thẩm phán trong chuyện tình cảm của Lục Tần Chấp vậy.

Đáng tiếc, tôi cứ muốn kéo hắn xuống nước.

“Bởi vì có cậu ở bên cạnh tôi!” Tôi mỉm cười với cậu ta.

Cậu ta tránh ánh mắt của tôi và nghiêm túc nhìn lên bục giảng.

“Đây, cho cậu mượn bút của tôi.” Tôi nói.

Hắn vội vàng cầm lấy ký tên cho Lục Tần Chấp, có chút hoảng hốt.

Chữ cũng đẹp đấy.

“Trong giấy ký tên không có tên cậu.” Tôi nghiêng đầu nhìn thẳng vào mắt anh ta, “Vậy cậu đến để gặp tôi hả?”

Hắn ta lập tức vạch ra ranh giới rõ ràng: "Tôi đến đây để cảnh báo cậu!".

“Ồ.” Tôi xòe tay ra, “Cậu có thể trả lại cây bút cho tôi được không?”

Chiếc bút trong tay cậu ta cứ như củ khoai nóng, lập tức trả lại tôi ngay.

Tôi cầm cây bút trên tay và xem xét nó một cách cẩn thận.

"Cậu đang làm gì thế?"

Cậu ta không thể không hỏi một câu khác.

"Đây là chiếc bút đầu tiên chúng ta cùng sử dụng. Tôi muốn giữ nó" Tôi chân thành trả lời.

Tiếng chuông vừa vang lên, Lê Phóng liền cắm đầu cắm cổ bỏ chạy không dám ngoái đầu.

Tôi nén cười, chậm rãi thu dọn đồ đạc và đưa giấy điểm danh có chữ ký cho giáo sư khi đi ngang qua bục giảng.

"Bạn học, có thể cho thầy mượn bút được không?"

Giáo sư cầm tờ giấy và nhìn quanh tìm cây bút trong đống phấn.

Tôi đưa cây bút cho giáo sư: “Tặng thầy luôn ạ. Em còn nhiều lắm”.

Sau khi ra khỏi lớp, tôi dựa lưng vào tường và lấy điện thoại di động ra.

Tôi đổi tài khoản, biến mình thành con trai và thêm tài khoản WeChat của Lê Phóng.

Anh đây không làm chó: [Cậu là ai? 】

Có chút thận trọng hơn trong lời nói mà tối qua không có.

Người huấn luyện chó: [Môn tự chọn phòng 801, tôi đã chụp được ảnh cậu bí mật nắm tay Khương Ngân Ngân trong giờ học. 】

Anh đây không làm chó: [? 】

Anh đây không làm chó: [Tôi và cô ấy chỉ chạm tay vào nhau một lần thôi! 】

Anh đây không làm chó: [Không, tôi không cố ý chạm vào. Cũng không phải cô ấy cố ý, dù sao tôi cũng không cố ý. 】

Một vài phút trôi qua.

Anh đây không làm chó: [Xóa ảnh đó tốn bao nhiêu tiền? 】

Sau đó anh ta đưa ra một phong bao đỏ trị giá một nghìn.

Tôi tịch thu nó ngay.

Người huấn luyện chó: [Cậu và Lục Tần Chấp có một nhóm chung à? 】

Anh đây không làm chó: [Sao cậu biết? 】

Người huấn luyện chó: [Kéo tôi vào. 】

Anh đây không làm chó: [Đây là nhóm của anh em chúng tôi, cậu vào đó làm gì? 】

Người huấn luyện chó: [Tôi thích Lục Tần Chấp. 】

Tôi nghĩ ra một lý do.

Anh đây không làm chó: [Cậu không phải là đàn ông sao? 】

Người huấn luyện chó: [Cậu có ý kiến gì à? 】

Anh ta đã kéo tôi vào nhóm.

Sau đó anh ta nhắc lại điều đó trong tin nhắn riêng cho tôi.

Anh đây không làm chó: [Nhớ xóa ảnh đi. 】

Anh đây không làm chó: [Tôi có chết cũng không nắm tay cô ấy. 】

Tôi không trả lời và quay lại tài khoản của mình.

Vừa đăng nhập vào đã nhận được tin nhắn từ Lục Tần Chấp.

Lục: [Điểm danh rồi? 】

Lục: [Em có muốn đi cắm trại vào cuối tuần không? 】

Tôi chưa kịp trả lời thì đã có tin nhắn của Từ Uyển.

Từ Uyển không phải bát: [Tần Chấp mời tôi đi cắm trại, cậu cảm thấy tôi có nên đồng ý không? 】

Lục Tần Chấp luôn là như vậy.

Luôn hẹn hò với người khác trước rồi mới đến tôi, tôi sẽ luôn là lựa chọn an toàn của anh.

Nhưng bây giờ tôi cũng muốn anh ấy nếm thử mùi vị đó.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play