Editor: Rin

Tô Lâm đã mơ một giấc mơ.

Ở trong giấc mơ, mọi thứ đều rất tuyệt vời. Cậu mơ thấy mình ngồi trên chiếc tàu vũ trụ đến chòm sao Thiên Nga, nơi anh gặp được Irene, một cô gái trong trắng và yếu đuối như cậu tưởng tượng. Sau đó, cậu cưới cô ấy... Sau đó, giấc mơ bắt đầu trở nên kỳ quái.

Bụng cậu bắt đầu đau nhức và phình lên, cuối cùng nhô lên cao, khi cậu đến bệnh viện để tìm hiểu xem chuyện gì đang xảy ra, bác sĩ chỉ lạnh nhạt nói với cậu.

"Chúc mừng, cậu đã có con rồi."

Trong giấc mơ Tô Lâm cảm thấy điều gì đó không ổn, nhưng giấc mơ có quy luật riêng, cậu không thể phản kháng. Ngay sau đó, cơn ác mộng bắt đầu kéo dài, Tô Lâm mơ thấy mình đang sinh con.

Cậu sinh ra rất nhiều quả trứng.

Những vật tròn mềm mại, màu trắng sữa trực tiếp nở ra trước mắt cậu, biến đổi, cuối cùng trở thành những Trùng tộc to lớn, đáng sợ và gớm ghiếc. Những sinh vật đó đập cánh, mắt kép phản chiếu ánh sáng màu sắc sặc sỡ như một loại màng ngọc trai nào đó, chúng quay đầu nhìn Tô Lâm, mặc dù không phát ra âm thanh, nhưng cậu vẫn cảm nhận rõ ràng sự khao khát và điên cuồng của chúng.

["Cứu tôi - mau cứu tôi -"]

Cậu vẫn nhớ rõ mình đã hét lên trong giấc mơ như thế nào, Tô Lâm vội vàng đưa tay về phía vợ mình là Irene. Nhưng lúc này, Irene quay đầu - cô ấy cũng có một khuôn mặt mờ nhạt, giống như một ngọn nến tan chảy - nhưng đôi mắt của cô ấy lại giống hệt như những con sinh vật kia, làm người ta sợ hãi.

"Ngoan, chúng cần anh."

Tô Lâm nghe thấy giọng nói của Irene, nhẹ nhàng và dịu dàng.

Và cùng lúc đó, "con" của cậu, những sinh vật có họa tiết kỳ lạ nhanh chóng lao đến gần Tô Lâm.

Cậu bừng tỉnh giữa tiếng hét chói tai.

...

...

"Ưm... khụ khụ khụ..."

Sau đó, cậu bị nghẹn thở bởi một loại chất lỏng đặc biệt bao quanh mình. Lúc này, ý thức của Tô Lâm vẫn còn rất mơ hồ, cơ thể yếu đuối vô cùng, cậu điên cuồng vùng vẫy vì cảm giác kinh hoàng như bị chết đuối đó.

Vài giây sau, cậu được một cánh tay cơ khí kéo ra khỏi một cái bọc màng mỏng mềm mại.

Tô Lâm ho khan vài cái rồi mới khó nhọc ngẩng đầu lên.

Khi cậu khó khăn ngẩng đầu lên, nhìn quanh để cố gắng hiểu chuyện gì đang xảy ra, cậu suýt nghĩ mình vẫn đang ở trong cơn ác mộng đó.

Tô Lâm phát hiện mình đang ở trong một không gian hình cầu màu trắng, mọi thứ ở đó rất rõ ràng, nhưng cảm giác của cậu lại như đang ở trong một cái hang sâu dưới lòng đất. Xung quanh cậu là vô số quả bọc thịt hình trứng, hầu hết đều đóng kín, qua lớp màng mỏng bán trong suốt, có thể thấy lờ mờ những hình dạng kỳ quái bên trong.

Thực tế, sau lưng Tô Lâm cũng có một quả bọc thịt, nhưng khác biệt là bề mặt của nó đã nứt ra.

Một số chất lỏng nhớt nháp chảy ra, rồi nhanh chóng bị lớp tổ chức xốp dưới đế bọc thịt hấp thụ sạch. Tuy nhiên, điều khiến cậu không thể cử động được không chỉ là môi trường hoàn toàn xa lạ trước mắt, mà còn là những Trùng tộc đang di chuyển giữa các quả bọc thịt đó.

Đó là Trùng tộc còn sống.

Ngay cả ấu trùng nhỏ nhất cũng cao khoảng hai mét, nhiều con trên lớp giáp có dính chất nhầy và mảnh thịt, chúng có bốn chân sau khỏe mạnh dễ dàng cắm vào sàn nhà, khả năng này thậm chí cho phép chúng di chuyển dễ dàng trên trần nhà và tường với tốc độ rất nhanh, và phần thân trên cao của chúng nối với hai chân trước, dù đã co lại, Tô Lâm vẫn có thể thấy rõ ràng, cạnh chân trước của chúng sắc bén như lưỡi cưa.

Sau nhiều năm học ở trường, Tô Lâm không phải chưa từng nhìn thấy Trùng tộc, tuy những Trùng tộc  trước mặt cậu hiện giờ đúng là không khác gì so với trong sách giáo khoa.

...Tuy nhiên, cảm giác kinh hoàng này chắc chắn gấp mấy vạn lần sách giáo khoa.

Lúc này, lưng của Tô Lâm vẫn đau rát, trong sâu thẳm cơ thể của cậu còn có một cảm giác đau nhức không thể diễn tả bằng lời, nhưng cơn đau này không khiến người ta khó chịu. Dù sao, chỉ cần còn cảm thấy đau có nghĩa là mình vẫn còn sống.

Nhưng mà, cậu không có thời gian để vui mừng vì thoát chết, Tô Lâm nhìn những Trùng tộc xung quanh mình, suýt nữa thì sợ quá ngất đi.

Nhưng trước khi cậu ngất, có vài ấu trùng đã phát hiện ra cậu.

"Xì xì—"

Trong không khí vang lên vài tiếng rít nhẹ và sắc nhọn.

Toàn thân của Tô Lâm cứng ngắc nhìn mấy Trùng tộc đó kéo mình lên, trực tiếp lôi ra khỏi khoang hình cầu.

Khi rời khỏi khoang, cơ thể của cậu run lên càng mạnh.

Bên ngoài khoang, là một không gian lớn bằng một sân bóng đá, màu kim loại xám sắt khiến nơi này trông vô cùng ngột ngạt. Vô số binh sĩ Trùng tộc to lớn đang sửa chữa ở đây. Hành động của chúng nhẹ nhàng, nhanh nhẹn và nghiêm nghị, mặc dù số lượng đông đảo, nhưng khi di chuyển lại lặng lẽ, chỉ có tiếng chân cọ vào kim loại phát ra âm thanh sột soạt.

Khuôn mặt của Tô Lâm tái nhợt.

Nếu là người bình thường khi gặp phải Trùng tộc chắc sẽ hét toáng lên rồi cố gắng bỏ chạy. Nhưng khi tận mắt chứng kiến cảnh tượng đông đúc như vậy, cậu phát hiện ra mình đã hoàn toàn mất khả năng di chuyển, sợ đến mức toàn thân tê liệt.

Đúng lúc này, một cái bóng phủ xuống trước mặt cậu.

Đó là một con Trùng tộc màu đen tuyền, khác với những con Trùng tộc khác có họa tiết lốm đốm. Vỏ ngoài của nó không có chút tạp sắc nào, bề mặt nhẵn bóng phản chiếu ánh sáng kim loại.

Điều này khiến nó trông đáng sợ hơn cả những con Trùng tộc kia.

Con Trùng tộc này nhẹ nhàng thu cánh lại, hạ xuống ngay trước mặt Tô Lâm vẫn đang run rẩy sợ hãi.

Rồi, ngay trước mắt cậu, hình dạng đáng sợ của Trùng tộc màu đen đó biến mất, thay vào đó là một người đàn ông cao lớn, đẹp trai với biểu cảm lạnh lùng.

...

“Tỉnh rồi?”

Tô Lâm nghe thấy giọng nói lạnh lùng của sĩ quan Trùng tộc trước mặt cậu.

“...”

Tô Lâm ngây người nhìn hắn.

“Ngươi thuộc tộc nào?”

Đôi mắt đen láy của viên sĩ quan nhìn chằm chằm vào Tô Lâm, ánh nhìn đầy đáng sợ và câu hỏi của hắn vô cùng lạnh lẽo.

Tô Lâm mở miệng nhưng không phát ra được âm thanh nào. Một phần vì quá sợ hãi mà mất giọng, phần khác là vì cậu không hiểu câu hỏi của Trùng tộc trước mắt.

Tại sao một con Trùng tộc lại hỏi một con người câu hỏi này? Tộc nào là sao?

Không, không đúng...

Điều cần suy nghĩ lúc này là, tại sao mình lại có thể hiểu được ngôn ngữ của Trùng tộc trước mặt? Lúc này, Tô Lâm mới nhận ra rằng, sĩ quan Trùng tộc này đang nói ngôn ngữ của Trùng tộc.

Nhưng cậu lại hoàn toàn hiểu được.

“Trả lời ta!”

Thấy ánh mắt của Tô Lâm đầy hoảng sợ nhưng vẫn không phát ra âm thanh nào, Carlos cau mày có chút không kiên nhẫn. Không biết vì sao, việc không nhận được câu trả lời từ Tô Lâm lại khiến hắn vốn luôn điềm tĩnh trở nên bồn chồn.

Ngay khi hắn định hỏi thêm, một giọng nói lười biếng vang lên từ bên cạnh.

“Có gì đáng hỏi đâu, đã biến hình đến mức này rồi mà vẫn chưa mọc cánh, trên người không có dấu ấn của bất kỳ tộc nào.”

Lại thêm một con Trùng tộc nữa - màu sắc rực rỡ, nhưng vẻ đáng sợ không hề giảm bớt - nhẹ nhàng hạ xuống.

Đầu của nó có đặc trưng của loài ăn thịt cúi xuống, đôi mắt đỏ nhìn chằm chằm vào Tô Lâm.

“Chắc là vì không đủ cấp độ phát triển nên bị đuổi ra khỏi tộc rồi chứ gì?”

Giọng nói của quái vật vang lên mang theo tiếng cười, ánh mắt còn lạnh lùng hơn cả Carlos không biểu cảm.

Tiếp theo, Tô Lâm nhìn thấy con Trùng tộc đó cũng biến thành hình người.

“Hill—”

Carlos lên tiếng cảnh báo một cách ẩn ý.

Tuy nhiên, Hill không để ý, tự nhiên đưa tay lên, nắm lấy cằm của Tô Lâm.

Khi y lại gần, Tô Lâm ngửi thấy một mùi hương rất nhạt, trên người của cả hai con Trùng tộc trước mặt đều có mùi hương giống nhau... Một cách kỳ lạ, Tô Lâm lập tức nhận ra đó chính là dấu ấn mà người ta vẫn truyền tai nhau.

“Yếu quá... không ngạc nhiên khi bị con người bắt làm vật thí nghiệm. Thật không hiểu Carlos cứu ngươi ra là giúp ngươi hay hại ngươi. Nhưng mà, mặt mày cũng khá đấy. Có muốn làm mật trùng của ta không? Trước khi ngươi hóa thành hình, ta có lẽ vẫn có thể bảo vệ ngươi một thời gian.”

“Cậu ta bị thương rồi.”

Carlos cau mày nhìn đồng nghiệp của mình.

Hắn luôn không thích tính cách tồi tệ của Hill.

Đối với 99.9% Trùng tộc trong Đế quốc, họ không bao giờ có thể chạm vào Trùng mẫu, thậm chí không thể tiếp cận bất cứ thông tin nào liên quan đến Trùng mẫu. Nhưng sự khao khát dành cho Trùng mẫu lại khắc sâu trong gen của Trùng tộc. Từ thời kỳ man rợ của quái vật cổ đại đến Đế quốc với nền văn minh đặc biệt của mình, bất kể họ tiến hóa như thế nào, sự thèm muốn và yêu thích trong bản năng của họ vẫn không thể xóa bỏ.

Nhưng trước khi hóa thành hình, ấu trùng và Trùng mẫu mà các Trùng đực mơ ước lại có một chút tương đồng về ngoại hình. Vì vậy, có một số Trùng đực sẽ giải tỏa bản năng của mình bằng cách sử dụng những ấu trùng trong giai đoạn này làm đồ chơi.

Trong Trùng tộc, những trùng quá yếu đến mức chỉ có thể bán thân mình có một tên gọi chung - mật trùng.

Trong quá khứ, việc nuôi dưỡng mật trùng không phải là hành vi được tán dương, nhưng trong mấy trăm năm qua, khi tình trạng tâm lý của những Trùng đực trong quân đội ngày càng xấu đi, Ủy ban Trật tự Đế quốc đã lờ đi một số hành động của chúng.

Rốt cuộc, những ấu trùng thuộc tộc cấp cao không bao giờ rơi vào hoàn cảnh đơn độc, càng không bị biến thành mật trùng. Chỉ có những Trùng tộc hạng thấp, sống trong tình trạng nguy hiểm mới bị những Trùng đực phát cuồng dụ dỗ.

...

Nếu ấu trùng mà Carlos cứu từ viện nghiên cứu của loài người về thuộc về một tộc nào đó, hắn đương nhiên sẽ không cho phép Hill dụ dỗ cậu ta trước mặt mình.

Nhưng sự thật luôn tàn nhẫn.

Ánh mắt của Carlos lạnh lùng, những chiếc xúc tu trên tóc của anh ta không tự chủ được mà phân tích mùi trên người của Tô Lâm.

Mùi hương từ cơ thể của chàng trai trẻ tái nhợt này thể hiện rõ cấp độ đáng thương của cậu. Dù đã nằm trong bọc chữa trị mấy ngày, thoát khỏi nguy hiểm đến tính mạng, nhưng mùi hương trên người cậu không thay đổi nhiều.

Vẫn yếu đuối như vậy.

Vẫn... ngọt ngào đến mức gây khó chịu.

Một ấu trùng phát triển kém như vậy bị tộc đuổi đi là chuyện đương nhiên, thậm chí bị con người bắt làm vật thí nghiệm cũng không đáng thương.

Rốt cuộc, đối với toàn bộ xã hội Trùng tộc mà nói, họ chỉ là những rác rưởi cần bị loại bỏ.

Thực ra, Carlos thậm chí còn không hiểu tại sao mình lại mang con ấu trùng hạng kém này về.

Hắn đã chia cho nó một khoang chữa trị, thậm chí lúc nãy còn ngu ngốc đến mức hỏi thăm, hy vọng con ấu trùng bị đuổi này ít nhất có thể nói ra tên tộc của mình - nếu thế, ít nhất trước khi phi thuyền hạ cánh, hắn có thể giả vờ như không biết gì, dùng danh nghĩa tộc để bảo vệ nó một chút.

Nhưng Carlos có thể làm cũng chỉ đến thế thôi.

Thế giới của Trùng tộc là một thế giới thuần túy tôn thờ sức mạnh.

Những kẻ yếu kém tuyệt đối không được phép tồn tại trong bộ tộc, đặc biệt là Carlos và Hill đều đến từ bảy đại gia tộc đứng đầu xã hội Trùng tộc. Nếu không phải vì sự cố lần này, những cá thể yếu đuối đến cực điểm như trước mặt Carlos thậm chí sẽ không được phép đến gần hắn.

Không có sức mạnh, sẽ không thể có được sự bảo vệ.

Trừ khi đối phương thật sự muốn dùng thân thể của mình để đổi lấy sự bảo vệ của Hill, nếu không thì kết cục của nó có lẽ sẽ không tốt hơn cái chết trong viện nghiên cứu của loài người.

  •  

“Ngươi tên gì? Kẻ bị đuổi?”

Carlos nghe thấy Hill cười hỏi ấu trùng đó.

“...Tô... Tô Lâm.”

Sau đó, viên sĩ quan lạnh lùng của Trùng tộc nghe thấy ấu trùng đó trả lời một cách vô cùng vụng về và ngập ngừng.

Ấu trùng như thể lần đầu tiên được mở miệng nói chuyện, giọng nói vô cùng nhỏ xíu.

Nhưng không thể phủ nhận rằng, đó là một giọng nói khá hay.

Rõ ràng là Hill cũng có suy nghĩ giống Carlos.

Đứng từ góc độ của Carlos, hắn có thể thấy chiếc áo giáp dày như kim loại của Hill hơi hé mở, những chiếc cánh mềm mại ẩn dưới áo giáp lộ ra một chút, màu sắc bắt đầu rực rỡ hơn.

Đây là biểu hiện của sự phấn khích ở Hill.

Carlos chỉ liếc nhẹ vào đôi cánh lộng lẫy của Hill, sau đó chán ghét quay đi.

Không có con Trùng đực nào lại muốn nhìn thấy cánh của con Trùng đực khác.

Nhưng Carlos cũng không biết tại sao mình lại tiếp tục đứng đây, nhìn con ấu trùng tên Tô Lâm run rẩy dưới ngón tay của Hill.

Nó rất sợ hãi.

Carlos có thể cảm nhận điều đó, và điều kỳ lạ là, điều này khiến hắn cảm thấy một sự bồn chồn lạ lẫm.

Ngay lúc đó, hắn thấy con ấu trùng nhìn về phía mình như cầu cứu.

Carlos: ...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play