Editor: Rin
Đối với Tô Lâm mà nói, ngày xảy ra biến cố lẽ ra phải là một ngày bình thường như bao ngày khác.
Bảy giờ rưỡi sáng, cậu được robot gia đình tự động đánh thức, bữa sáng là loại thực phẩm tổng hợp A-15 thông dụng hàng ngày. Ngồi trước bàn ăn nhai miếng thức ăn tổng hợp nhạt nhẽo, Tô Lâm nghĩ đến việc chi thêm tiền để tháng sau đặt mua loại thực phẩm cao cấp hơn, như vậy bữa sáng của cậu ít nhất sẽ không tệ như hiện tại.
Nhưng khi cậu mở máy tính cá nhân và nhìn thấy số dư tài khoản của mình, ý nghĩ đó liền tan biến ngay lập tức. Dĩ nhiên, điều này không có nghĩa là Tô Lâm nghèo, thực tế số tiền cậu có đối với một thiếu niên xuất thân từ trại trẻ mồ côi, tự mình nỗ lực trở thành nhà nghiên cứu chính thức, đã là kha khá rồi.
Nhưng Tô Lâm vẫn ưu tiên việc tiết kiệm tiền.
Cậu thoát khỏi giao diện tài khoản, chuyển sang giao diện liên lạc trên mạng tinh tế, người mà cậu muốn liên lạc có ID màu xám, rõ ràng hiện tại cô ấy không trực tuyến.
Trên giao diện vẫn còn lưu lại cuộc trò chuyện cuối cùng của họ vào ngày hôm qua.
【Araneae: Tôi phải đi ăn đây.】
【Tiểu Thụ Lâm (183): Muộn thế này rồi mà còn chưa ăn tối à?】
【Araneae: Đã ăn rồi, nhưng lại đói.】
【Araneae: Xin lỗi, anh sẽ không nghĩ tôi ăn nhiều quá chứ?】
【Tiểu Thụ Lâm (183): Sao có thể chứ? Em cũng nói làm việc rất mệt mà, ăn nhiều là chuyện bình thường. Hơn nữa, những cô gái ăn nhiều thường rất may mắn, tôi rất thích những người ăn nhiều mà.】
【Araneae: Anh thật tốt.】
【Tiểu Thụ Lâm (183): Em cũng rất dễ thương, đi ăn đi, đừng để đói.】
【Tiểu Thụ Lâm (183): Đúng rồi, tôi đã mua vé tàu đến hệ Ngân Hà vào ngày Chiến Thắng, tôi rất mong chờ được gặp em.】
……
Đối phương sau đó không trả lời nữa, nhưng nhìn vào đoạn hội thoại này, môi Tô Lâm không khỏi nở một nụ cười nhẹ. Người mà cậu trò chuyện tên là Irene, có lẽ là một cô gái trẻ đến từ một tinh vực xa xôi nào đó. Cô ấy và Tô Lâm giống nhau, đều là nạn nhân của một trang web lừa đảo tình yêu trực tuyến, nhưng cũng nhờ vào vụ lừa đảo đó, cậu, người luôn gặp xui xẻo trong tình yêu, rốt cuộc lần này đã chạm được vào vạt áo của tình yêu.
Tô Lâm rất thích Irene.
Có lẽ vì tinh vực nơi cô ấy sống quá hẻo lánh, Irene có một nét trong trẻo và thuần khiết đặc biệt, cô ấy hầu như không biết gì về văn hóa phổ thông, vì vậy trong cuộc trò chuyện luôn lộ ra một sự tò mò và ngạc nhiên riêng biệt. Có thể có người sẽ nghĩ cô gái này quá đỗi quê mùa, nhưng đối với Tô Lâm mà nói, Irene chính là người bạn đời mà cậu hằng mơ ước.
Cô ấy đáng yêu chết đi được.
Tô Lâm đã hẹn gặp Irene ngoài đời, cậu đã mua vé tàu, hơn nữa còn bắt đầu kế hoạch tiết kiệm tiền - sau khi kết hôn với Irene, cậu chắc chắn không thể để mình tiếp tục ở lại viện nghiên cứu hiện tại nàyt nữa. Dù sao những tài nguyên giáo dục tốt nhất đều tập trung ở khu vực trung tâm, để có được tư cách nhập cư ở đó, ít nhất cần có quyền công dân cấp 2 trở lên và cần ít nhất hai trăm nghìn điểm tín dụng…
Nghĩ đến đây, Tô Lâm hít thở sâu, cảm thấy vừa mong đợi vừa chút lo lắng trong lòng.
Giá mà biết trước sẽ gặp người mình thích, cậu đã không vì chuyện khó xử đó mà chọn vào làm ở viện nghiên cứu số 37 nằm ở vị trí hẻo lánh này. Nếu ở lại viện nghiên cứu này quá lâu, dù là tiết kiệm tiền hay nâng cao cấp bậc công dân đều rất khó khăn. Nói đi cũng phải nói lại, anh và Irene nên đặt tên con là gì nhỉ? Nếu là con trai thì đặt tên là...
......
Sau khi Tô Lâm chìm đắm vào những kế hoạch chi tiết cho tương lai, cậu đúng giờ xách túi ra khỏi nhà, bắt một chiếc xe tự hành cũ kỹ, trông như có thể tan rã bất cứ lúc nào và đến nơi làm việc của mình.
Nhìn từ xa viện nghiên cứu số 37 có kiến trúc hình kim tự tháp khổng lồ trông khá uy nghi, nhưng chỉ cần lại gần là có thể thấy rõ tòa nhà khổng lồ này cũng giống như hệ thống giao thông tự động của hành tinh T-112, đã lâu không được bảo dưỡng.
Tô Lâm bình thản bước qua hành lang bảo vệ dài, sau đó quẹt thẻ thông tin cá nhân lên hệ thống an ninh đã gỉ sét.
“Nhân viên nghiên cứu cấp D, khu vực làm việc: phòng dữ liệu, cấp quyền: S.”
Trí tuệ nhân tạo cũ kỹ, giọng nói lạnh lùng vang lên.
“Chào buổi sáng, nghiên cứu viên Tô Lâm.”
Nó nói.
“Chào buổi sáng.”
Dù biết rõ trí tuệ nhân tạo của viện nghiên cứu không được cài đặt mô-đun suy nghĩ như con người, nhưng Tô Lâm vẫn dịu dàng chào hỏi đôi mắt điện tử đen nhánh kia.
Dù sao, kể từ khi vào làm việc tại viện nghiên cứu, người mà Tô Lâm "giao tiếp" nhiều nhất không phải là đồng nghiệp con người, mà chính là nó.
“Nhân viên nghiên cứu Tô Lâm, nhiệm vụ hôm nay của anh là xuống tầng hầm thứ ba để thu thập dữ liệu cho dự án ****. Quyền hạn đã được tạm thời điều chỉnh lên cấp S, thời hạn là 4 giờ.”
Giọng nói của trí tuệ nhân tạo không có bất kỳ cảm xúc nào.
Nhìn vào nhiệm vụ của mình hôm nay, Tô Lâm không khỏi nhíu mày, dù mã số dự án bị che khuất vì lý do bảo mật, nhưng chỉ cần nhìn những dấu sao đó, Tô Lâm tự nhiên biết nó là gì.
Cả viện nghiên cứu này chỉ có "nó" mới có cấp độ cao như vậy.
Nhưng nhiệm vụ này lẽ ra phải là của một đồng nghiệp khác trong bộ phận của cậu…
Tô Lâm hỏi thăm, biết được đồng nghiệp duy nhất này của cậu hôm nay xin nghỉ, cậu cũng không nghĩ nhiều. Đi đến văn phòng, Tô Lâm đặt túi xuống, cầm thiết bị thu thập dữ liệu lên và bắt đầu đi xuống tầng hầm của viện nghiên cứu để thực hiện nhiệm vụ.
Đến lúc này, cậu vẫn nghĩ rằng hôm nay cũng sẽ như mọi ngày, là một ngày bình thường.
Khi đi được nửa chặng đường, Tô Lâm đột nhiên nghe thấy một tiếng nổ trầm đục.
Sau đó, cậu nhận thấy hành lang trước mặt bắt đầu rung chuyển. Ánh sáng sáng sủa trong tích tắc biến thành màu đỏ chói mắt.
Hệ thống trí tuệ nhân tạo của toàn bộ viện nghiên cứu phải mất vài giây mới phản ứng lại, sau đó phát ra tiếng cảnh báo chói tai.
【Cảnh báo, cảnh báo, cảnh báo, phát hiện có xâm phạm trái phép của Trùng tộc.】
【Mức độ thiệt hại của lớp chắn: 23... 45... 60...】
【Yêu cầu tất cả nhân viên ngay lập tức đến điểm sơ tán!】
【Yêu cầu tất cả nhân viên ngay lập tức sơ tán!】
【Yêu cầu sơ tán!】
......
Trùng tộc?
Tấn công?
Tô Lâm chưa bao giờ nghĩ mình sẽ gặp phải một cuộc tấn công của Trùng tộc.
Cuộc chiến giữa loài người và Trùng tộc đã kéo dài hơn một trăm năm, theo thời gian, cuộc đấu tranh sinh tử giữa hai bên đã chuyển thành thế giằng co.
Đối với thế hệ của Tô Lâm, dù mỗi học kỳ đều có các bài học về Trùng tộc, nhưng thực tế họ rất hiếm khi thấy chúng, chứ đừng nói đến việc đối mặt với cuộc tấn công của Trùng tộc.
Quá bất ngờ, Tô Lâm thậm chí còn không cảm thấy đây là thực tế. Tuy nhiên, sau khi nghe tiếng cảnh báo cơ học của hệ thống trí tuệ nhân tạo, cậu không chần chừ, cả người run lên rồi bắt đầu chạy hết tốc lực về điểm sơ tán.
Nhưng, hệ thống của viện nghiên cứu số 37 thật sự, thật sự quá cũ kỹ.
Khi bị tấn công, hệ thống rất "thông minh" đã ngắt kết nối các hành lang tự động giữa các tầng. Nếu không phải vì hôm nay Tô Lâm nhận nhiệm vụ thu thập dữ liệu cho dự án cấp S, quyền hạn được tạm thời nâng cao, có lẽ cậu đã hoàn toàn bị mắc kẹt ở tầng dưới cùng của viện nghiên cứu và không thể thoát ra ngoài.
Nhưng may mắn của cậu cũng chỉ dừng lại ở đó - khi Tô Lâm vất vả chạy đến điểm sơ tán, đập vào mắt cậu chỉ là một bến cảng trống rỗng.
Tô Lâm đứng ngây người tại chỗ, có phần choáng váng.
Nói thế nào nhỉ, Tô Lâm là người có chút đặc biệt. Vì một số lý do, cậu thực sự không thích gây chú ý. Và với thành tích của mình, lý do cậu chọn làm việc tại viện nghiên cứu lạc hậu này là để tiếp tục sống một cuộc sống bình thường và không nổi bật.
Mặc dù viện nghiên cứu số 37 từng được coi là viện nghiên cứu quân sự cấp 5A tuyệt mật, nhưng qua nhiều năm, nguồn vốn và nhân sự đã rút đi hết, chỉ còn lại những người già yếu không còn chí tiến thủ.
Mọi người đều đang sợ hãi, nên không có nhiều người chú ý đến một nhân viên nghiên cứu cấp D ít nói và mờ nhạt như cái bóng. Thêm vào đó, đồng nghiệp duy nhất của Tô Lâm hôm nay cũng xin nghỉ, khi sơ tán, các nhân viên nghiên cứu hoảng loạn không nghĩ đến việc kiểm tra đủ số người.
Tiếng điện tử lạnh lùng vẫn tiếp tục lặp đi lặp lại trong ánh sáng đỏ rực.
【"Mục tiêu đối địch đã đột nhập khu vực trung tâm, chương trình tự hủy đã được kích hoạt, đếm ngược bắt đầu... 300... 299... 298..."】
Tô Lâm đứng ngẩn người trong giây lát, lãng phí mất hai giây quý báu.
Cậu lại thốt ra một lời chửi thề, lại lãng phí thêm một giây.
Sau đó, cậu bắt đầu quay người, chạy hết tốc lực.
Quân đội Trùng tộc đã xâm nhập vào khu vực trung tâm, để đảm bảo thông tin của loài người không bị địch thủ lấy cắp, cách đơn giản nhất là nổ tung toàn bộ viện nghiên cứu cùng với bọn chúng.
Khi tham gia đào tạo nhân viên, Tô Lâm ngủ gà ngủ gật, cũng không quan tâm phương pháp tự hủy này có vấn đề gì.
... Nhưng khi đó cậu cũng không nghĩ rằng khi sơ tán, mình lại bị bỏ lại thế này!
Thời gian còn lại cho Tô Lâm không nhiều.
Khi chạy, đầu óc cậu hoàn toàn trống rỗng. Thực ra cậu hiểu, trong tình huống này khả năng sống sót của mình là rất thấp. Ngay cả việc cậu cố gắng chạy trốn vào lúc này cũng chỉ là một nỗ lực vô ích trong tuyệt vọng.