Editor: Rin
Nếu là vài năm trước, có lẽ Tô Lâm sẽ giữ nguyên bản tính an phận và chịu đựng đến chết. Nhưng bây giờ, mọi thứ đã khác.
Cậu đã hứa với Irene rằng cậu sẽ đến tìm cô.
Cậu đã tiết kiệm tiền, dự định mua một căn nhà nhỏ ở khu vực trung tâm.
Cô gái ngốc nghếch và ngây thơ đó vẫn đang chờ đợi cậu ở xa.
Cậu không thể chết được!
Suy nghĩ này tràn ngập trong đầu Tô Lâm.
Khi ý thức trở lại, cậu mới nhận ra mình đã cầm thẻ quyền hạn và chạy thẳng đến nơi làm việc của hôm nay.
Đó là một phòng lưu trữ sinh vật dị chủng đã bị lãng quên từ nhiều năm trước.
Nói đơn giản, nơi này là nơi lưu trữ thi thể Trùng tộc mà con người thu thập được bằng nhiều cách khác nhau.
Trước đây, công việc của Tô Lâm là ghi lại các thông số của những mẫu vật Trùng tộc này.
Công việc này thật sự rất nhàm chán.
Nhưng trong số những mẫu vật không có ý nghĩa đó, có một mẫu vật từng là đối tượng thí nghiệm quan trọng nhất của Liên minh Ngân Hà. Thậm chí có thể nói, viện nghiên cứu nơi Tô Lâm đang làm việc được xây dựng để nghiên cứu nó.
Đó là một Trùng tộc chưa hoàn toàn nở.
Nó đã được ngâm trong dung dịch đặc biệt hàng chục năm, phần chi của ấu trùng đã trở thành màu trắng đục bán trong suốt. Cơ thể nó co rúm lại, không có mắt, không có các chi hoàn chỉnh, trông giống một bào thai người bị phóng to hơn là một "Trùng tộc" như trong truyền thuyết.
Lần đầu tiên nhìn thấy nó, Tô Lâm phải mất một thời gian mới nhận ra nó là "Trùng Mẫu" theo ghi chép.
Đúng vậy, đây không phải là Trùng tộc bình thường.
Đây là một... Trùng mẫu.
"Trùng mẫu rất yếu."
Trên các hành tinh của Liên minh Nhân loại, mỗi một giáo viên trong các lớp học đều giảng dạy cho học sinh của mình với giọng điệu điềm tĩnh.
"Về mặt sức mạnh, chúng là cá thể yếu nhất trong Trùng tộc, chúng không có cánh bảo vệ, không có giáp, và thực sự, chúng hầu như không có khả năng tự vệ. Do đó, ngay từ khi chúng được sinh ra, Hoàng trùng và các gia tộc khác sẽ phong tỏa Trùng mẫu trong các pháo đài bí mật và kiên cố nhất... Nhưng, từ một khía cạnh khác, Trùng mẫu cũng là kẻ thù lớn nhất của nhân loại, vì một khi nó trưởng thành, nó sẽ ngày đêm sinh ra vô số cá thể cấp cao cho Trùng tộc. Chúng ta chỉ cần nhớ một điều: không có Trùng mẫu, thì không thể có Trùng tộc cấp cao, tức là các lãnh chúa... Đúng vậy, 'Huyết chủ', 'Thương bạch thiên tai' và 'Huyết sí' mà chúng ta biết đều được xác nhận là lãnh chúa. Trong thời chiến, chỉ ba lãnh chúa này đã gây ra hơn 80% thiệt hại cho hạm đội Ngân Hà."
"Điều quan trọng nhất là, không có sự trấn an tinh thần của Trùng mẫu, các Trùng tộc cấp lãnh chúa sẽ nhanh chóng tự hủy vì quá tải năng lượng và bảy gia tộc tạo nên nền tảng của xã hội Trùng tộc sẽ bắt đầu tự tranh đấu vì thiếu liên kết tâm linh do Trùng mẫu áp đặt. Sự ăn thịt lẫn nhau và đấu tranh là bản năng của Trùng tộc. Dù chúng phát triển thế nào, bản chất của chúng cuối cùng chỉ là một loài sinh vật thấp kém và bạo lực. Trùng tộc có thể phát triển đến ngày hôm nay là nhờ vào sự áp chế pheromone của Trùng mẫu..."
"Để đánh bại hoàn toàn những kẻ xâm lược đáng ghét này, chúng ta chỉ cần tìm ra nơi ở của Trùng Mẫu... Tất nhiên, đó sẽ là một cuộc chiến dài và khó khăn, nhưng hạm đội Ngân Hà luôn nỗ lực..."
Những lời giảng của giáo viên nhiều năm trước như vang lên bên tai Tô Lâm, lúc ngồi trong lớp học, cậu chưa từng nghĩ rằng một ngày nào đó mình sẽ làm việc tại một viện nghiên cứu hẻo lánh này.
Cậu cũng không nghĩ rằng, trong viện nghiên cứu đổ nát này lại có một thí nghiệm kinh ngạc như vậy.
Nhiều năm trước, quân đội nhân loại đã bí mật thu được một trứng Trùng mẫu bằng cách nào đó mà không ai biết.
Khi đó, cuộc chiến giữa nhân loại và Trùng tộc đang ở đỉnh điểm, các nhà khoa học nhân loại đã xây dựng một viện nghiên cứu được bảo vệ nghiêm ngặt trên hành tinh xa xôi, chuyên nghiên cứu trứng Trùng mẫu.
Ban đầu, mọi thứ diễn ra thuận lợi, trứng có hoạt tính và mọi dữ liệu cho thấy đây thực sự là một Trùng mẫu chưa hoàn toàn nở.
Tuy nhiên, sau khi các nhà khoa học dùng mọi cách ép trứng Trùng mẫu phát triển, nó không có bất kỳ phản ứng nào.
Năm này qua năm khác, các nhà khoa học đã sử dụng mọi phương pháp, Trùng mẫu vẫn chỉ là một khối thịt chết không hoàn chỉnh nổi trong dung dịch dinh dưỡng.
Cuối cùng, những nhà nghiên cứu ban đầu với những kỳ vọng lớn lao phải thừa nhận rằng họ đã thất bại hoàn toàn - họ có Trùng mẫu vì nó là một sản phẩm thất bại.
Nó không bao giờ có thể nở thành công, không bao giờ trở thành một Trùng mẫu thực sự.
Nếu không, những Trùng đực khủng khiếp sẵn sàng điên cuồng vì Trùng mẫu sẽ không bao giờ để nhân loại chiếm được nó.
Đây là một sản phẩm thất bại bị Trùng tộc vứt bỏ.
Khi cuộc chiến giữa Trùng tộc và nhân loại bước vào giai đoạn giằng co kéo dài vô tận, viện nghiên cứu và sản phẩm thất bại này đã rơi vào quên lãng.
Cho đến bây giờ, ngay tại lúc này.
Tô Lâm không biết tại sao Trùng tộc lại đột ngột xâm chiếm hành tinh xa xôi này.
Cậu cũng không biết mình phải làm gì để sống sót.
Cậu không có thời gian để suy nghĩ về điều đó, khi Tô Lâm ngẩng đầu nhìn vào trung tâm của phòng lưu trữ, nhìn chiếc bình chứa đặc biệt, trong đầu cậu hiện lên lời đồng nghiệp từng nói trong một lần trò chuyện.
"Ah, cậu không biết đâu, lúc trước cấp trên rất coi trọng thứ này. Cậu nhìn vật liệu của bình chứa mà xem! Đây không phải là vật liệu tổng hợp thông thường, mà là hợp kim K-22. Trong toàn bộ Liên minh Ngân Hà, chỉ có cơ giáp của chỉ huy hạm đội số I mới dùng được vật liệu này thôi! Vật liệu này, dù có bị nổ bởi một quả bom hạt nhân nhỏ, thì khối thịt bên trong cũng vẫn an toàn!"
Đồng nghiệp lớn tuổi của Tô Lâm rất thích khoe khoang.
Lời ông nói chỉ nên tin một phần ba...
Tô Lâm hiểu rõ điều này, nhưng cậu cũng hiểu rằng mình không còn lựa chọn nào khác.
Cuộc tấn công của Trùng tộc đã dần dần tiến gần, đứng trong căn phòng lưu trữ tối tăm, cậu có thể cảm nhận được những rung chấn do hàng loạt vụ nổ gây ra.
Kho chứa chỉ có thể mở khi thử nghiệm.
Tô Lâm lần đầu tiên cảm thấy biết ơn người đồng nghiệp xin nghỉ hôm nay và nhiệm vụ tạm thời này.
Hôm nay cậu có quyền hạn rất cao, vì vậy dù không phải là nhân viên thí nghiệm, cậu vẫn có thể sử dụng quyền hạn để mở bảng điều khiển. Một loạt dữ liệu và chương trình nhiệm vụ hiện lên trên bảng điều khiển cũ kỹ, nhiều cái trong số đó là màu xám, biểu thị rằng không thể kích hoạt.
Tô Lâm không buồn nhìn những chương trình thử nghiệm màu xám đó. Khi một chương trình màu xanh biểu thị có thể chạy trực tiếp trong tình huống này hiện lên, cậu không nghĩ ngợi gì mà nhấn nút xác nhận.
"Két..."
Nắp bình chứa không biết đã bao lâu chưa mở, chậm rãi bật mở. Tô Lâm chạy thẳng đến bình chứa. Cúi đầu, cậu nhìn thấy thi thể trắng bệch trôi nổi trong chất lỏng đặc sệt. Bình thường khi thu thập dữ liệu thì không sao, nhưng giờ nhìn thi thể Trùng mẫu khổng lồ cao gần một người này, cậu không khỏi rùng mình.
"Irene."
Tô Lâm thầm nhắc đến tên cô trong lòng, rồi hít sâu, cắn răng nhảy vào bình chứa.
Không gian bên trong bình chứa không nhiều.
Khi chen vào, Tô Lâm có thể cảm nhận rõ ràng thi thể lạnh ngắt, ẩm ướt của Trùng mẫu dán chặt vào mình. Nắp kho chứa lại đóng, Tô Lâm không biết chương trình đã chạy gì, cậu chỉ cảm thấy ánh sáng xanh lan tỏa khắp bên trong bình chứa, giây tiếp theo, như có một bàn tay vô hình khổng lồ vươn tới.
"Xèo xèo..."
Tô Lâm cảm thấy mình như bị thi thể Trùng mẫu mềm nhũn và lạnh lẽo nuốt chửng. Cảm giác nóng rực kỳ lạ lan tỏa từ những chỗ hai người dán chặt vào nhau, sau đó là cơn đau dữ dội đến cực độ.
Tô Lâm muốn hét lên.
Đau quá...
Quá đau...
Chuyện gì đang xảy ra?
Trong đầu cậu tràn ngập sự mơ hồ và sợ hãi, may thay cơn đau kinh hoàng đó không kéo dài lâu, vì giây tiếp theo, cùng với tiếng nổ lớn và ánh sáng chói lòa, cậu chìm vào bóng tối.