DUYÊN NỢ MỘT ĐỜI

Chương 4


3 tháng


4/

Đêm đó triề-n mi-ên, sáng hôm sau tôi lại vì túng d//ục quá độ mà đa//u xót cả người dưới.

“...”

Lúc kiểm tra vết tích trên cơ thể, tôi cảm giác như bản thân đã bị l ừ a.

Không có giấc mơ nào chân thực đến mức vết tích vẫn còn như thế này!

Triệu Sơn Thành là tên l ừ a đ ả o đáng ghét!

tôi hậm hực mặc quàn áo, vừa bước xuống lầu đã bị vết c ắ n trên cổ tay dọa s:ợ.

Tôi quên mất là ba mẹ còn chưa biết chuyện của Triệu Sơn Thành, nhỡ như bị thấy dấu vết này, tôi có trăm miệng cũng không thể giải thích được việc này.

Nghĩ đến những chuyện tồi tệ phía sau, sắc mặt tôi thoáng cái trắng bệch, khi tôi đã nghĩ đến kết cục th//ảm nhất của chính mình, thì lời của mẹ Triệu khiến tất cả suy nghĩ tiêu cực kia tan biến như làn gió.

“À, con đừng ngại, Sơn Thành báo mộng cho ba mẹ biết hết rồi.”

“...”

Triệu Sơn Thành báo cáo cả chuyện này cho ba mẹ Triệu biết?

Mặc dù tôi hiểu ý muốn tránh o//an khu//ất cho tôi của Triệu Sơn Thành, nhưng mà… nhưng mà hắn thật sự không biết ngại à? Chuyện tế nhị thế này mà cũng nói với mẹ, thật là… mất mặt ch//ết tôi rồi!

Mẹ Triệu nhìn tôi mặt đỏ rần rần.,. bà cũng không nỡ chọc ghẹo tôi nữa, chỉ đành vỗ vỗ vai tôi, bảo tôi nghỉ ngơi thật tốt rồi rời đi.

Tôi ngượng ngùng muốn tìm một cái lỗi chui xuống đất, mẹ Triệu vừa xuống lầu, tôi lập tức chạy và phòng, tức giận đấm vào nệm giư//ờng hai cái, trong lòng tôi quyết tâm, hôm nay dù Triệu Sơn Thành có vòi vĩnh thế nào tôi cũng sẽ không cho hắn nữa, mặc kệ hắn đến cùng!

Lời nói hùng hổ, ý chí quyết tâm cao ngất trời, nhưng khi nhìn thấy Triệu Sơn Thành mèo nheo nũng nịu với tôi, một góc cứng rắn trong tim tôi đã bị cạy mở.

Triệu Sơn Thành ăn nói rất ngọt, ánh mắt hắn tràn ngập yêu thương khiến tôi luôn bối rối, hắn thích ôm tôi, trò chuyện cùng tôi rất nhiều, sau đó nhìn tôi bằng đôi mắt lấp lánh chứa đầy hy vọng.

Chẳng biết từ khi nào khi tôi gặp hắn tim lại đập nhanh, còn bị th-ôi mi-ên theo từng lời nói của hắn, hắn bảo tôi làm gì, tôi cũng sẽ làm ấy theo ý hắn.

Tôi câm nín, trơ mắt để Triệu Sơn Thành kh-inh b-ạc mình đến tận cùng.

Mỗi lúc tỉnh giấc lại, tôi sẽ tự an ủi bản thân rằng đó chỉ là mơ, không phải thật.

Tôi lờ đi vết tích chói mắt mà tên chóa kia cố tình để lại, nhưng mỗi đêm đều mong ngóng hắn ghé thăm.

Ròng rã mấy tháng liền, tôi đã quen với sự có mặt của Triệu Sơn Thành, cũng dần quyến luyến với hắn.

Nhưng tôi chợt bàng hoàng phát hiện mình mang th:::ai rồi!

Suy nghĩ đầu tiên của tôi là đi::ên cmnr, Triệu Sơn Thành là m:a, làm sao có thể khiến tôi ma-ng th::ai được chứ?

Dẫu vậy, giấy trắng mực đen đều đã hiện rõ, tôi thật sự ma:ng th::ai hai tháng rưỡi!

Cơn sợ hãi cùng hoả-ng loạ-n khiến tôi khóc từ sáng đến tối, khóc rồi ngủ, ngủ dậy lại khóc. Tối đêm đó "ông xã" theo thường lệ xuất hiện, hắn nhìn thấy đôi mắt sưng to như hai hạt óc chó của tôi cùng giấy khám th-ai bị vò trên giư///ờng, vừa mừng vừa cuống, vội bay đến bên tôi, ôm tôi vào lòng, khẩn trương bảo.

"Vợ à, em đừng khóc mà."

"Hay là... để anh đ:ội m:ồ số-ng lại với em nhé?"

"..."

Tôi nín khóc, sau đó còn khóc dữ dằn hơn, vừa đá//nh vừa mắng hắn: “Anh… anh là tên l ừ a đảo, anh đã đảm bảo với em không thể có con, sao bây giờ lại… lại như thế này…”

“Anh có giỏi thì s//ống lại ngay tức khắc cho em! Nếu không em phải giải thích với mọi người cái th::ai này như thế nào đây hả?”

Triệu Thanh Sơn ôm tôi, gật đầu bảo: “Anh sẽ cố gắng.”

“Không phải cố gắng, mà nhất định phải được!”

Dưới lời hă:m dọ:a hùng hổ của tôi, hắn vậy mà rầu rĩ: “Nhưng hiện tại duyên của chúng ta còn chưa đủ.”

“Vợ à, thật ra em vẫn chưa yêu anh nhiều lắm, đúng không?”

Tâm tư của tôi bị vạch trần, tôi ngơ ngác đến độ nín cả khóc, chỉ lảng tránh ánh mắt buồn bã của của Triệu Sơn Thành: “Em yêu ti-ền của anh xem như là yêu anh rồi, như vậy không được sao?”

“Hay là, anh hối lộ với Diêm Vương đi rồi về đây toàn tụ với em, dù sao nhà chúng ta cũng giàu, anh muốn bao nhiêu, em cho anh bấy nhiêu.”

“...”

Triệu Sơn Thành không biết nên buồn hay nên cười, hắn nhíu mày : “Em ma::ng th::ai nên ngốc rồi hả? Anh còn chưa xuống chỗ Diêm Vương được, làm sao có thể h:ối l:ộ cho ông ấy. Hơn nữa, em còn nhớ đó là ti-ền của ai không hửm?”

Tôi đã bị mất mặt hết lần này đến lần khác, dứt khoát làm bình mẻ không sợ nứt, ngang ngược nhận định: “Thì, chúng ta là vợ chồng, ti-ền của anh cũng là tiề-n của em mà.”

Triệu Sơn Thành nhìn tôi hùng hổ cãi lý, đến cả khóc cũng quên, hắn đặt tôi lên đ::ùi, ngón tay lau đi lệ nóng vươn lại trên gò má, thở dài: “Thế à, nhưng mà em biết không, em đang đá//nh lạc hướng câu hỏi của anh đấy?”

“Vợ à, em không yêu anh sao?”

“Em…”

Tôi bối rối xoắn cả tay, ấp úng mãi cũng không thành lời.

Thật ra, tôi cảm giác được mình cũng có chút tình cảm với Triệu Sơn Thành, nhưng chúng lẫn lộn quá nhiều thứ, mà tôi thì chưa thể tỉnh táo được trong ngày một ngày hai: “Hay là… anh cho em chút thời gian, có được không?”

“Em sẽ sớm cho anh câu trả lời thỏa đáng.”

“Được.”

Ngày hôm đó Triệu Sơn Thành rời đi khi thời gian còn chưa đến một giờ sáng, tôi lẳng lặng nhìn bóng lưng biến mất của hắn, chẳng hiểu sao lại thấy bất an vô cùng.

Chuyện mang th::ai tôi chưa muốn nói cho ba mẹ biết, tôi cũng không hiểu rõ tại sao Triệu Sơn Thành nửa người nửa ma lại có khả năng khiến tôi to bụng, rối rắm hơn là, tôi liên tục nghĩ về hắn, sau khi suy nghĩ cẩn thận, chờ đợi hắn để giải bày tâm tư thì người lại… biến mất.

Hơn một tuần, hắn không đến tìm tôi vào ban đêm nữa, cảm giác mất mát này khiến tôi khó lòng chịu đựng được, mỗi đêm tôi đều nhớ hắn đến da diết, còn có xu hướng tự trách mình vì ngày hôm đó không chịu nói rõ.

Tôi ủ rũ nằm trên gi.uong, nhớ đến những buổi tối Triệu Sơn Thành ôm tôi, vỗ về tôi trong lòng hắn, cảm giác có được chỗ dựa khiến đáy lòng tôi nhảy nhót trong vui vẻ, bây giờ không có hắn, tôi miễn cưỡng v//uốt ve bụ/ng mình, vượt qua đêm đen cùng bé con của chúng tôi.

Trái tim thoáng qua cảm giác trống vắng, bấy giờ tôi mới hiểu rõ mình đã yêu Triệu Sơn Thành nhiều như thế nào.

“Bé con, con kiên nhẫn một chút.” Không có Triệu Sơn Thành, tôi miễn cưỡng dùng giọng nói của bản thân trấn an chính mình và bé con: “Đợi ba con về, một nhà chúng ta sẽ sớm đoàn tụ mà thôi.”

Tôi đã đợi triệu Sơn Thành đến mỏi mòn, để rồi trong đêm mưa, tôi nghe được tin tức m//ộ của triệu Sơn Thành bị sé/t đá//nh nát, vô số thạch an trong quan tài văng tứ tung ra bên ngoài, gốc tùng được trồng ngay mộ cũng bị đốt cháy.

Nhưng điều kỳ lạ là, họ không tìm được th-i th-ể của Triệu Sơn Thành.

Thân x/á/c hắn biến mất không chút dấu vết nào.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play