DUYÊN NỢ MỘT ĐỜI

Chương 3


3 tháng


3/

“Áaaaaaa!”

Tôi hét ầm lên, cơ thể co ro ôm lấy mình, hoảng loạn quá độ khiến nước mắt lăn dài trên má.

“Anh… anh tìm tôi làm gì, huhu, anh… đại nhân đại lượng tha cho tôi đi mà, huhu…”

Triệu Sơn Thành nhìn tôi khóc dữ đến mức cách âm của hắn cũng sắp bị tôi làm hỏng, bối rối hồi lâu mới vươn tay ôm lấy tôi, dỗ dành.

“Đừng sợ đừng sợ, anh không h:ại em đâu mà, anh là chồng em, làm sao có thể nỡ h:ại em được.”

“Em đừng khóc, trước tiên bình tĩnh lại để anh giải thích một chút được không?”

“Anh… anh… sao anh lại chạm vào tôi được? Anh… không phải là m:a sao?”

Hắn cười, thái độ rất ôn hòa: “Chuyện này có chút dài dòng, nếu em muốn nghe, vậy thì em mở mắt ra nhìn tôi được không?”

“Đừng sợ, không sao đâu.”

Lời nói của Triệu Sơn Thành dịu dàng đến mức tôi quên mất hắn là một người đã ch//ết.

Tôi cứ thế ngây ngốc ngẩng đầu lên, chạm phải khuôn mặt của Triệu Sơn Thành, ngoài sắc môi của hắn hơi tái, còn lại… nhìn thế nào cũng có da có thịt, không khác gì người bình thường.

“Anh… anh là m:a thật à?”

Tôi rón rén sờ vào cánh tay của hắn, có lúc nóng như người bình thường, có lúc lại lạnh như băng, không khỏi giật mình.

“Ừm, nhưng một thời gian nữa thì không phải.”

Triệu Sơn Thành trìu mến nhìn tôi: “Vợ yên tâm, anh sẽ không để vợ làm góa phụ suốt đời, anh sẽ cố gắng quay lại sớm với em.”

“...” Thật ra tôi không cần hắn trở về lắm.

Khóe môi tôi giần giật, vốn muốn nói gì đó phá vỡ tình trạng cứng ngắc này, thì Triệu Sơn Thành đã đem chuyện của hắn kể sạch sành sanh cho tôi biết.

Thật ra lúc trung học tôi đã gặp qua Triệu Sơn Thành, hắn học cùng lớp với tôi ba năm, chỉ tiếc khi ấy hắn vừa đen vừa mập, tính cách lại âm u, hắn sớm để mắt đến tôi vào năm lớp mười, ba năm dõi theo âm thầm, nhưng vì tự ti mà không có cách nào mở lời tỏ tình với tôi.

Sau đó chúng tôi lên Đại Học, mỗi người mỗi ngã, Triệu Sơn Thành quyết tâm thay đổi bản thân. Bốn năm kiên trì rèn luyện khiến cơ thể của hắn ốm lại, da cũng trắng hơn năm mười tám tuổi, khuôn mặt bị thịt che khuất giờ đã lộ góc cạnh, trở nên anh tuấn ngời ngời.

Nhưng đúng lúc đó, Triệu Sơn Thành đột ngột ngã bệnh, ban đầu chỉ là sốt cao, sau đó bệnh tình trở nên nặng hơn, cuối cùng bị bác sĩ tiếc nuối trả về nhà.

Ba mẹ Triêu nhìn con trai thoi thóp sắp ch//ết, họ cuống quýt vái bệnh tứ phương, từ Nam y đến Đông y, không chỗ nào họ không thử qua, nhưng đều không có kết quả tốt.

Sau đó, một vị cao tăng xuất hiện trước nhà họ Triệu, bảo rằng hồng trần của Triệu Sơn Thành chưa dứt, hắn không dễ ch//ết sớm như thế, nhưng kiế-p nạ-n phía trước khiến một phần linh hồn của hắn bị đ//ứt mất, ông khuyên bọn họ nên ch//ôn Triệu Sơn Thành sớm một chút để giữ lại hồn phách, bên trong qu-an t-ài lắp đầy bằng thạch anh, bên m:ộ trồng cây tùng, trong miệng và bụng hắn dán hai lá bùa do người kia vẽ lên, sau đó tìm người mang trong mình sợi dây liên kết với hắn, nuôi dưỡng người này thật tốt để mở ra duyên nợ. Duyên nợ sâu có thể khiến hắn tránh thoát lôi trì, ngày hắn trở về thế gian càng sớm.

Lúc trước Triệu Sơn Thành cứu vị cao tăng kia một m//ạng, cho nên bây giờ ông ấy mới đem cách cải m//ệnh trái ý trời cho nhà họ Triệu biết. Ban đầu ba mẹ Triệu không tin lắm, nhưng họ đã đi đến đường cùng, không còn cách nào khác bèn thử một phen.

Sau khi ch//ôn Triệu Sơn Thành xong xuôi, họ quay trở về tìm kiếm duyên nợ liên kết với hắn, tìm kiếm nửa năm cũng tra đến chỗ tôi.

“Thế cho nên hiện tại anh giống nửa người nửa m:a thì đúng hơn.”

“Vậy… anh không thể xuất hiện ban ngày à? Đêm hôm khuya khoắt, anh h:ù tôi sợ sắp ch//ết rồi đây!”

Triệu Sơn Thành thở dài, bất đắc dĩ bảo: “Ban ngày mà anh ló đầu ra sẽ bị thiên lôi đá///nh cháy thành than mất.”

“Anh mà ch///ết thật rồi, em một mình phải làm sao đây?”

Hắn kể cho tôi nghe lý do, thì ra là duyên nợ của chúng tôi tuy liên kết với nhau, nhưng cũng chỉ vừa bắt đầu, vậy nên mỏng manh đến mức hắn phải tích cả hai tháng trời mới hiện ra gặp mặt tôi một lần.

“Anh lo em bị ứ//c hiế//p nên mới không ngần ngại xuất hiện trước mặt em. Xin lỗi em, đã khiến em s:ợ h:ãi.”

“Sau này em cứ để vệ sĩ đi kề cạnh bên mình, những chuyện giống hôm nay sẽ không xuất hiện nữa.”

“Em an toàn thì anh mới yên tâm, có biết không?”

Tôi vốn nên cảm thấy những lời lo lắng suông này không có chút giá trị nào, nhưng mà sao qua miệng Triệu Sơn Thành lại trở nên ngọt ngào như thế, suýt nữa đã khiến con tim yêu tiề-n tài của tôi rung động.

Triệu Sơn Thành nói xong bỗng thở dài: “Nếu anh có thể mạnh hơn một tí thì tốt rồi, như vậy anh có thể về nhà sớm hơn, cũng có thể đường đường chính chính bảo vệ em.”

Tôi còn đang ngây ngốc không hiểu gì, Triệu Sơn Thành đột nhiên nắm lấy tay tôi, nháy mắt bảo: “Nhưng mà không sao, em có thể giúp anh một tay.”

“Chúng ta chỉ cần thấu hiểu lẫn nhau, càng gần gũi hơn, duyên nợ của anh và em càng sâu, đến lúc đó, anh có thể mau chóng quay trở về nhà rồi.”

Tôi nghi ngờ hỏi: “Gần gũi?”

“Ừm, chính là… như thế này…”

Hắn vừa dứt lời đã đ//è tôi xuống giư//ờng, khí thế hung hãn khác hoàn toàn với bộ dạng đoan chính thường ngày.

Tôi đỏ mặt đẩy tay hắn đang đ//è lên ng//ực mình, lắp bắp bảo: “Anh… anh làm sao vậy?”

Đang nói chuyện với nhau, sau lại thành đ//è nhau ra giư..ờng rồi?

“Trang Ninh à, em có mong muốn để anh sống lại càng sớm càng tốt không?”

Dưới tình huống làm vợ Triệu Sơn Thành, hiện tại còn đang ăn nhờ ở đậu nhà họ Triệu, được ba mẹ Triệu cung phụng như công chúa, tôi thật sự không thể tán tận lương tâm mà bảo không.

“Tất nhiên là… là muốn.”

Tôi đâu có ngờ, một lời này của mình lại đẩ//y bản thân vào thế khó xử khác.

Triệu Sơn Thành nghe được lời khẳng định của tôi thì vui vô cùng, nhưng những lời hắn nói lại khiến tôi lạnh sống lưng: “Như vậy thì đúng rồi, chúng ta tiếp tục thôi.”

“Gần gũi của anh, chính là chúng ta sẽ thật sự trở thành vợ chồng của nhau.”

“Chúng ta sẽ ôm nhau, hôn nhau…”

Hắn siết chặt eo tôi, chậm rãi c-ởi q//uần á//o tôi một cách sạch sẽ, bờ môi của hắn nóng rực, còn nóng hơn nhiệt độ cơ thể bình thường của tôi, hắn hôn lên mặt tôi, lên vành mắt tôi, lên gò má và cả môi tôi. Cảm giác này thật xa lạ, tôi sợ hãi muốn né tránh hắn, nhưng lại bị môi hắn dính chặt lại, dần dần ý thức tôi tan rã, trong tai tôi chỉ còn lại tiếng nói của Triệu Sơn Thành.

“Trang Ninh, chúng ta là vợ chồng hợp pháp, em đừng sợ.”

“Em cứ tưởng tượng đây là một giấc mộng, không sao đâu Trang Ninh.”

“Em giúp anh được không, Trang Ninh à?”

“Giúp anh nhé Trang Ninh, sau khi anh sống lại, anh làm bao nhiêu ti-ền đều đưa cho em hết, được không vợ?’

So với những lời an ủi trên, câu cuối này mang đúng tính c-hí m-ạng, đá///nh ngay vào nơi mềm mại nhất trong tim tôi - tiề-n.

Tôi ngẫm nghĩ, cảm thấy bản thân không bị thiệt lắm, bèn đưa bàn tay ôm lấy khuôn mặt của Triệu Sơn Thành, thái độ ỡm ờ không tránh né cũng không phản ứng gay gắt như ban nãy, người đối diện hiểu được tín hiệu của tôi, lập tức hành động.

“...”

“Trang Ninh, vợ ơi, anh yêu em.”

Triệu Sơn Thành vừa ôm vừa hôn tôi da diết, hắn rất thích bày tỏ tình cảm của mình cho tôi biết, mà tôi chỉ ngây ngô nhận lấy, cả người lâng lâng như gi//ẫm trên mây, dẫu rằng trong mộng, tôi cũng cảm giác được sự sung sướng khiến bản thân khóc òa thành tiếng.

Trường kiếm sắc bén tìm thấy vỏ của mình, vui sướng tra vào, lấp đầy kín kẽ, như thể chúng là trời sinh một cặp.

“Triệu… Triệu Sơn Thành…”

Tôi khẩn khoản gọi tên hắn, còn hắn vu-ốt v-e từng tấc d//a th///ịt trên người tôi, trong lúc sung sư-ớng ngập tràn, hắn thì thầm bên tai tôi, từng lời nói đều mang theo vẻ ngả ngớn đến đáng gh//ét.

“Vợ ơi, có thoải mái hay không?”

“Em thích nóng hay thích lạnh, anh có thể thay đổi.”

“Làm lò sưởi, làm điều hòa, miệng nhỏ của em thích cái nào, anh đều chiều ý em hết.”

“...”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play