DUYÊN NỢ MỘT ĐỜI

Chương 5


3 tháng


5/

Tôi nghe được tin đã bật khóc tại chỗ, suýt chút nữa ngất xuống sàn, may nhờ có ba mẹ Triệu đỡ lại mới lấy được chút tỉnh táo.

“Mẹ ơi, con muốn tìm anh ấy, con phải đi tìm anh ấy!”

“Chúng con đã có con rồi, con không thể để bé con trong bụng không có ba, con muốn tìm Triệu Sơn Thành trở về.”

“Con còn lời chưa thể nói với anh ấy rằng…” rằng tôi đã yêu Triệu Sơn Thành, đã yêu rất nhiều…

Tôi lau nước mắt, run tay đẩy cửa muốn bước ra, nhưng ngay lúc ấy, tôi đã nhìn thấy dáng người cao ngất của Triệu Sơn Thành đứng chắn trước đường đi của mình.

Hắn mặc áo tan-g của nửa năm trước, người ướt nhẹp, chân dính bùn, cả người muốn thê thảm bao nhiêu thì thê thảm bấy nhiêu, ánh mắt lướt qua người ba mẹ Triệu phía sau, nghẹn ngào bảo: “Ba, mẹ, con về rồi.”

Sau đó cúi đầu nhìn khuôn mặt ướt nước cùng tóc tai tán loạn của tôi, mỉm cười: “Vợ à, anh về rồi.”

Ba mẹ Triệu nhìn thấy, hai người run rẩy nhìn Triệu Thanh Sơn, trong mắt không giấu được vui mừng, nhưng họ thấy tâm trạng của tôi kích động, bèn thấu hiểu mà tránh mặt một chút.

“Hai đứa nói chuyện với nhau trước, ba mẹ… ba mẹ lát nữa sẽ tìm con nhé, Sơn Thành.”

Ba mẹ Triệu chấm nước mắt, mừng rỡ dắt tay nhau lánh đi.

Tôi không chờ nổi, lập tức dẫn Triệu Thanh Sơn lên phòng tắm rửa, suốt cả quãng đường, tôi không nói lời nào, chỉ khi Triệu Sơn Thành quần áo gọn gàng, cả người tản mát ra cảm giác của người sống, ngay cả trái tim ở ng//ực trái cũng đập thình thịch, tôi mới ôm hắn khóc rống lên.

“Anh đã đi đâu mấy ngày qua? Anh có biết em lo cho anh lắm không hả?”

“Em còn biết bao nhiêu lời muốn nói với anh, nhưng nghe được tin, em cứ nghĩ… em cứ nghĩ cả đời này cũng không nhìn thấy anh nữa.”

Tôi áp vào lồng ng//ực Triệu Sơn thành, phát tiết mọi ấm ức mà bản thân đã chịu đựng bấy lâu nay: “Triệu Sơn Thành, anh khiến em khổ sở vật vã như thế này thì vui lắm sao?”

Triệu Sơn Thành lập tức nhận lỗi: “Vợ ơi, em đừng khóc mà. Anh sai rồi, anh chỉ muốn nhanh chóng trở về bên em nên mới đánh liều đi đến m//ộ của mình. Nhưng lúc anh quay lại xác, lá b ù a dán trên bụng anh chỉ ch//áy được 3/4, vị cao tăng kia đã nói chỉ khi lá bùa ch/á/y hết anh mới có thể nhập hồn vào x á c. Chỉ là, anh nhớ đến con và em, anh có hơi gấp gáp, vừa nhảy vào thân x/á/c, trên đỉnh đầu đã vang lên tiếng s/ấ/m rền.”

Hắn đột ngột chỉ vào người mình, ấm ức bảo: “Lôi trì đến, nhưng lần này chỉ đ//ánh một phát, uy lực quá lớn, phải cố gắng lắm thì anh mới thoát được. nhưng mà… sét vẫn xém đến mô///ng anh, bây giờ chỗ này chảy má//u mất rồi!”

Tôi giật mình, lúc này mới tá hỏa kiểm tra, rốt cuộc nhìn thấy vệt m//áu lốm đốm trên m//ông hắn.

“Vợ ơi, anh đ:au lắm, tối nay em thương anh một chút được không? Đừng mắng anh, đừng giận anh mà…”

“...”

“Anh ngốc đấy à, bị thương còn không nói với em. Nằm xuống đi, để em lấy thuốc bôi cho anh.”

Tôi nóng lòng ôm bụ:ng b:ầu lấy thuốc thoa cho hắn, Triệu Sơn Thành lại ôm rịt lấy tôi không cho đi.

“Anh l ừ a em đấy, thật ra anh không đau lắm đâu, anh chỉ muốn làm nũng với em, để em tha thứ cho anh mà thôi.”

Lòng tôi mềm nhũn như bông, ngay cả việc muốn mắng hắn cũng biến thành xót xa.

Tôi vòng tay ôm Triệu Sơn Thành, lắc đầu: “Không mắng anh, chỉ cần anh về đây là tốt rồi.”

“Nhưng mà, nếu như anh thật sự sống lại, vậy chuyện anh đã ch//ết…”

“Mấy tháng trước anh đã bàn bạc với ba mẹ chuyện này, hai người đã chuẩn bị sẵn một vở kịch. Anh vì bị người ta hãm h:ại mà gi:ả ch//ết, sau đó hun-g th-ủ bị k-ết t-ội và quy án, anh trở lại với thân phận của mình. Như thế hợp lý nhỉ, vừa hay đ//á được mấy tên sâu mọt tham nhũng trong công ty, một mũi tên trúng hai đích.”

“Loại chuyện kỳ quái như ch//ết đi sống lại, có nói họ cho người ngoài cũng khó lòng tin được, chỉ có em và ba mẹ là người thân của anh nên mới biết được chân tướng mà thôi.”

Tôi nghe thế, trong lòng yên tâm hơn rất nhiều, Triệu Sơn Thành chen thêm.

“Vợ ơi, thời gian này không gặp em, anh nhớ em nhiều lắm, em… em nể tình cái m//ông bị s/ét đá//nh rá/ch của anh, cho anh một cái hôn an ủi được không?”

Tôi nhìn Triệu Sơn Thành rất lâu, sau đó mỉm cười, hôn lên môi anh, thốt ra lời tự đáy lòng mà mình đã bỏ lỡ cơ hội nói với hắn lúc trước.

“Triệu Sơn Thành, cảm ơn anh đã quay về với mẹ con em, em vui lắm.”

“Em yêu anh lắm, cho nên sau này anh sẽ mãi ở bên hai mẹ con em, đúng không?”

Triệu Sơn Thành đứng hình mất mấy giây vì lời tỏ tình kia, sau đó lỗ tai hắn bỗng dưng đỏ lên, hắn cười ngượng ngùng như thiếu nữ: “Ừm, chúng ta… chúng ta sẽ không xa nhau nữa.”

“Anh…. anh cũng yêu em lắm, vợ à.”

Triệu Sơn Thành như không kịp tiêu hóa được sự sến rện của tôi, hắn mặt đỏ tai hồng, bẽn lẽn, cũng không dám nhìn thẳng vào ánh mắt đầy tình yêu của tôi, thoạt nhìn như cái người làm tôi man-g th::ai, suốt ngày à ơi rằng yêu tôi không phải là hắn vậy.

Cứ ngượng ngùng đến lạ!

Triệu Sơn Thành bối rối dời mắt, hắn ngập ngừng như muốn trốn chạy: “Anh… để anh qua bên ba mẹ báo bình an với hai người, sau đó quay lại với em nhé?”

Tôi gật đầu đồng ý: “Anh đi đi.”

Triệu Sơn Thành lưu luyến nhìn tôi, khi đi ra cửa, hắn đột ngột quay lại, gọi tôi: “Đỗ Trang Ninh.”

“Hở?”

“Anh muốn dùng một đoàn rước dâu cả trăm xe hoa đến đón em, muốn b///ắn pháo hoa khắp cả thành phố, để ai ai cũng biết ngày vui đó Triệu Sơn Thành cưới được người mình yêu nhất đời mình về nhà. Cho nên… chúng ta kết hôn lần nữa nhé?”

“Anh muốn cho em một hôn lễ trong mơ, anh muốn em trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất đời. Đỗ Trang Ninh, thành toàn cho ước mơ của anh, được không?”

Hốc mắt tôi đỏ bừng lên, suýt nữa đã bật khóc thành tiếng. Dưới cái nhìn dịu dàng khiến tôi chìm đắm, tôi mỉm cười tự tận đáy lòng, gật đầu bảo.

“Triệu Sơn Thành, em nguyện ý.”

Nguyện ý cùng hắn trở thành vợ chồng đến suốt một đời.

Vãn thanh.

Thật sự là Triệu Sơn Thành đã quên việc mình bị thương ở mô//ng, cứ thế mang cái m//ông dính má:u của mình đi tìm ba mẹ.

Hậu quả là khiến hai ông bà s:ợ đến mức suýt ngất lần hai.

Nhìn xem, con trai quý hóa nhà họ Triệu đấy!


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play