DUYÊN NỢ MỘT ĐỜI

Chương 2


3 tháng


2/

Tôi bị ba mẹ Triệu liên tục nhét bánh nhân thịt vào mồm, phải nói đãi ngộ ở đây tốt đến khó tin, khiến cả người tôi như chìm vào mê mang.

Tôi còn cố ý véo đ::ùi mình để kiểm tra xem bản thân có mê sảng hay không, sau khi xác định mọi lời nói của ba mẹ Triệu là sự thật 100%, tôi chỉ biết cười khờ vâng lời hai người.

“Vâng ạ, con sẽ nghe lời ba mẹ.”

Từ đó về sau, tôi trở thành một thiếu phu nhân nhàn rỗi, ngoài việc đếm ti-ền, cầm thẻ đen được mẹ chồng tặng đi mua sắm ăn uống thả ga, thì việc tôi cần làm duy nhất là lau ảnh th//ờ của Triệu Sơn Thành mỗi ngày.

Công việc nhàn hạ, làm một ăn mười, quả thật là vị trí người người muốn có.

Sau hai tháng, tôi bắt đầu chán ngán việc nằm không ở nhà, cho nên tôi đã đăng ký một khóa học Tiếng, sau khi học tiếng xong còn dự định học cao lên.

Dù sao đang rảnh rỗi lại có ti:ền, tôi nghĩ mình nên tận dụng để tranh thủ bồi dưỡng bản thân mới đúng.

Nhưng xui xẻo làm sao, ngày đầu tiên vào lớp học, tôi đã bị người khác kéo đến ngõ nhỏ tỏ tình.

“Có thể cho tôi làm quen với em được không?”

“Tôi vừa gặp đã thích em, nói không chừng chúng ta có duyên với nhau lắm đấy.”

“Em thấy tôi thế nào, vóc dáng cao ráo, khuôn mặt cũng thuộc hàng đẹp trai, em không muốn thử qua lại với tôi một chút sao?”

Tôi: “...”

Thời buổi này con người cũng trở nên dạn dĩ như thế sao? Vừa gặp đã có thể yêu?

Tôi thật sự bị d:ọa đến đứng hình mất mấy giây, lúc sau mới cuống quýt rút tay tránh khỏi người đàn ông kia. Hắn có vẻ bất ngờ trước sự cự tuyệt của tôi, khó hiểu bảo.

“Sao vậy? Chẳng lẽ tôi thật sự không xứng với….”

“À, ừm, xin lỗi anh, nhưng mà tôi có chồng rồi.”

“...”

Lần này đến lượt người kia đứng hình: “Cô… có chồng á?”

“Đúng vậy, hơn nữa ban nãy anh bảo rằng anh mười chín tuổi?”

“Ừm.”

“Nhưng tôi hai mươi ba rồi.”

Người kia nghe thế, trên khuôn mặt hiện lên vết n:ứt, như thể cậu không tin được khuôn mặt xinh đẹp mơn mởn này đã qua hai mươi ba cái xuân. Người kia trầm ngâm rất lâu mới luống cuống lùi bước chân: “Xin lỗi chị, là em lỗ mãng.”

“...”

Tôi nhìn cậu nhóc quay đầu chạy trối ch//ết, bỗng dưng ôm bụng cười ngặt nghẽo.

Cười xong rồi, tôi mới nhìn đến dấu đỏ trên cổ tay, thầm nghĩ đúng là người trẻ, không biết nặng nhẹ chút nào.

Tôi xoa xoa cổ tay, đi khỏi hẻm nhỏ, đứng trước cổng của trung tâm chờ người đến đón.

Tưởng chừng chút việc nhỏ của ngày hôm nay cứ thế trôi qua, nhưng tối đó, lúc tôi vừa lau ảnh thờ của Triệu Sơn Thành xong, phía sau lưng tôi dâng lên cảm giác ớn lạnh đến rù:ng r:ợn.

Đèn đuốc trong phòng đang bật sáng, bên ngoài vốn đang lặng gió thì cửa sổ trong phòng bỗng bật ra, rèm cửa màu xám bay phấp phới, như thể muốn lao đến cuốn lấy người tôi vào.

Đây là lần đầu tiên trong hai tháng ở lại nhà họ Triệu xảy ra những chuyện kỳ dị như thế này, lòng tôi bỗng chốc run lên, suy nghĩ thoáng chốc bay xa, trên khuôn mặt tôi bắt đầu len lỏi cảm giác sợ hãi, dù một người nặng vía như tôi, khi bị gió thổi đến cũng phải ôm vai run bần bật.

Không biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo, tôi cũng không có tâm tư ngắm nhìn, vội vã đem ảnh thờ của Triệu Sơn Thành đặt lại chỗ cũ, sau đó rón rén chui vào chăn.

Tôi cố trấn an bản thân, trấn an một lúc lại lăn qua ngủ quên mất. Rất lâu sau, tôi cảm giác được như có người đ//è lên người tôi, cách một tấm chăn vẫn có thể cảm nhận được khí lạnh truyền vào chăn.

Quái lạ, chẳng lẽ tôi chỉnh điều hòa quá thấp?

Nhưng sự lạnh lẽo kia chỉ chốc lát đã biến mất, theo sau là từng dòng khí ấm áp len lỏi vào chăn, giống như muốn bao bọc tôi trong một cái lò l:ửa.

Tôi khó chịu cau mày, trong mơ còn nghe được tiếng gọi khàn khàn của ai đó.

“Trang Ninh, vợ ơi.”

“Vợ ơi, xin lỗi em, để em chịu thiệt thòi, còn bị thằng nhãi nhỏ tuổi hơn ăn hiế//p,tất cả đều là lỗi của anh.”

“Để anh chạy qua nhà thằng nhóc kia dọ:a nó một phen, hừ, nhẫn em đeo trên tay mà nó còn giả ngu không biết, đúng là đáng giận.”

Tiếng rầm rì kia càng lúc càng gần, tôi bị làm ồn đến mức không thể không mở mắt.

Sau đó, tôi bị cảnh tượng trước mắt d:ọa đến ngu người luôn rồi.

Rõ ràng phòng này là của một mình tôi, nhưng giờ đây, bên cạnh giường lại xuất hiện thêm một người xa lạ.

Tôi sợ đến mức hét thành tiếng, nhưng kỳ lạ là âm thành gào rống của tôi bỗng dưng biến mất. Tôi hét đến khản cả cổ, nhưng bên tai chẳng nghe được gì.

Tôi siết chặt bàn tay, lồng ngực phập phồng trong s:ợ hãi, kinh hoàng đến độ bật khóc.

“Anh… anh… anh là ai?”

“Ngày nào cũng nhìn mặt anh, nhưng em lại không nhớ anh là ai à?”

Tôi nghe thế, vành mắt mở to như sắp rá:ch cả mí mắt, dáng hình của người đàn ông in vào võng mạc.

“Anh… anh là…”

Tôi cứng ngắc quay đầu, kinh hãi phát hiện người cách tôi một cánh tay lại có khuôn mặt giống hệt với tấm ảnh thờ ở đầu giư//ờng!

Cmn, là m:a, thật sự là m:a!


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play