DUYÊN NỢ MỘT ĐỜI

Chương 1


3 tháng


1.

Năm tôi hai mươi hai tuổi, gia đình tôi gặp biến cố, công ty thu:a l:ỗ trầm trọng, có nguy cơ ph-á s-ản rất lớn. Tôi vừa tốt nghiệp Đại Học đã nghe được tin dữ, hơn hai tháng tìm cách xoay sở trong vô vọng, gia đình tôi bất ngờ nhận được cuộc hẹn của Lê Tuyết Phương - phu nhân nhà họ Triệu giàu có nhất thành phố.

Qua cuộc trò chuyện, nhà họ Triệu hứa hẹn rằng sẽ hỗ trợ hết mình về mặt tài chính để ba tôi phát triển công ty trở lại, điều họ cần ở nhà tôi là để tôi gả đến nhà họ Triệu, làm con dâu của Triệu gia.

Nhưng rõ ràng, nhà họ Triệu không có con trai.

Hoặc nói đúng hơn, vị con trai độc đinh của nhà họ Triệu đã ch//ết được nửa năm rồi, bây giờ muốn tôi gả qua đó, rốt cuộc là gả cho ai?

Mẹ Triệu cũng chẳng giấu giếm, bà nói thẳng: “Dì muốn con gả cho Triệu Sơn Thành.”

Nhà họ Triệu thật sự muốn tôi kết hôn với người ch//ết, ban đầu gia đình tôi kị-ch li-ệt phản đối, nhưng Lê Tuyết Phương hứa hẹn rất nhiều, trừ việc phải làm “góa phụ” suốt đời, ti-ền bạc gia sản của nhà họ Triệu sẽ chia cho tôi một nửa, bà ấy còn đảm bảo sẽ không b-ạc đ-ãi tôi, chắc chắn chăm lo cho tôi đến năm sáu mươi tuổi mới thôi.

Cuộc trò chuyện này tan rã trong không vui, nhưng trong lòng tôi đã rục rịch ý niệm đồng ý.

Lấy chồng nhưng không cần hầ-u h-ạ chồng, vừa giải quyết chuyện gia đình vừa có tiề-n dành dụm, cho dù nhà họ Triệu là đầm rồng hang hổ, tôi cũng muốn thử một lần.

Lấy, nhất định phải lấy, dù ch//ết hay sống gì cũng phải lấy!

Tôi thuyết phục ba mẹ, hai người cũng biết rõ công ty không thể chống đỡ thêm, cả ngày rầu rĩ không thôi.

Cuối cùng, kết hôn thì vẫn phải kết.

“Trang Ninh, là ba mẹ có lỗi với con.”

“Tha thứ cho ba mẹ nhé, Trang Ninh.”

Ngày rước dâu, ba mẹ hai người thay phiên ôm lấy tôi khóc sướt mướt, tôi vô cùng bình tĩnh trấn an hai người, thuyết phục đến khô cả nước bọt mới khiến họ ngoan ngoãn ngồi trên ghế sô pha, để tôi tự mang đồ rời khỏi nhà.

“...” Cũng không biết ai mới là người kết hôn nữa, thật đấy!

“Ba mẹ yên tâm, có thời gian rảnh con sẽ về thăm hai người.”

Mắt thấy họ còn muốn tiễn tôi ra ngoài, tôi liền ngăn lại, cố lờ đi hai đôi mắt lưu luyến của ba mẹ, sau đó theo nhóm người đứng đợi ngoài cửa, xách va ly, đẩy cửa bước đi một mạch.

Tôi ngồi ở ghế sau xe, bật chế độ mặc kệ tất cả, giấu luôn sự thấp thỏm vào lòng, đoạn đường đi đến nhà họ Triệu tuy dài nhưng rất an toàn và thoải mái. Ban đầu tôi còn cố nhìn đường để có gì bất trắc còn tìm cách chạy về nhà, thế mà chẳng ngờ mới được mấy chục phút, tôi đã bị sự êm ái trên xa đá//nh gục, ngủ say đến mức quên trời quên đất.

Khi tỉnh lại, xe đã dừng trước cổng lớn nhà họ Triệu, tôi vội vàng xuống xe. Lúc cổng ngoài mở, tôi được người dẫn đường hướng dẫn, bước qua ba chậu than, sau đó lại đi vòng vèo thêm mười phút mới đến được cổng thứ hai của Triệu gia.

Khác với tưởng tượng âm u và tịch mịch giống như những cuộc minh hôn trong tiểu thuyết, căn biệt thự của triệu gia sáng sủa, sạch sẽ, nhìn qua rất thuận mắt. Vấn đề duy nhất có lẽ là biệt thự này quá lớn, phải đi hơn hai mươi phút mới đến nơi. Lúc cửa phòng khách được mở ra, trên người tôi đã rịn một lớp mồ hôi mỏng.

“Thiếu phu nhân, mời.”

Tôi bước vào trong một mình, trước tầm mắt là ông bà Triệu đã ngồi ở vị trí giữa phòng, bên cạnh còn có một người đàn ông mặc áo tràng màu nâu sẫm, khuôn mặt cương nghị, rất có phong thái của một vị trích tiên thời hiện đại. Chỉ là khi nhìn thấy tôi, nét mặt bình tĩnh trên người vị cao tăng kia lập tức thay đổi, ông trợn mắt giật mình, trên mặt lộ ra ngạc nhiên cùng vui sướng.

Tôi còn chưa kịp mở lời, người đàn ông đó đã đứng lên, chỉ thẳng vào mặt tôi bảo.

“Đáy, đây đích thị là người vợ kiếp này của con trai hai người, cuối cùng cũng tìm được người rồi!”

Lê Tuyết Phương ở bên cạnh lấy ra một tấm ảnh, bằng thị lực 10/10 của mình, tôi có thể xác định đó là ảnh chụp tập thể khi tôi học cấp ba,nhưng đã bị người khác c//ắt ra, chỉ còn thân trên không còn thân dưới.

Nhìn… có hơi dọa người.

Lê Tuyết Phương không phát hiện bị tôi nhìn trộm, bà đỏ mắt hồi tưởng: “Phải, lúc trước tôi có vào phòng dọn dẹp di v//ật của thằng bé, vô tình phát hiện được tấm ảnh này, nhớ đến lời ngài nói là con trai tôi trần duyên vẫn chưa dứt, tôi đã hết sức tìm người, cuối cùng cũng tìm được.”

“Con bé nhà họ Đỗ thật sự giống với cô gái trên ảnh, chỉ là… chỉ là tôi không dám nghĩ…”

Vị cao tăng kia đưa tay ngắt lời: “Không sao, tính ra chỉ có nửa năm, vẫn còn cứu vãn được. Số mệnh của cô ấy đại cát đại lợi, tuy rằng là phúc tinh nhưng lại khu-yết mất một mệnh, mà con trai các người vừa hay là lỗ hổng bù đắp vào, vận mệnh của cô gái này bị đã buộc chặt vào con trai của hai người, cho nên chỉ cần hai anh chị chăm sóc cô gái này thật tốt, tuyệt đối không được bạc đãi cô ấy, không đến một năm, con trai của các người có thể trở về!”

Ông bà Triệu kích động, vui mừng đến mức suýt khóc thành tiếng: “Thật sự, thật sự là như thế sao?”

“Tất nhiên, nếu tôi nói sai, hai năm sau bà cứ đến đạo quán của tôi san bằng.”

“...”

Tôi trợn mắt khi nghe được những lời hoang đường này, hai chân cứng còng, cơ thể như đó//ng đi//nh tại chỗ.

Chuyện… chuyện kỳ quái này cũng xảy ra ư?

Tôi không tin bản thân có năng lực nghịch thiên biến người ch//ết thành người sống đâu.

Nhưng có vẻ như ba mẹ Triệu Sơn thành rất tin tưởng vị cao tăng này, họ thiếu điều ba quỳ chín lạy tiễn ông ta đi, vừa quay đầu đã lao đến ôm lấy tôi như ôm bù//a cứu mạng.

“Trang Ninh à, trách mẹ, trách mẹ không biết được tâm tư của Sơn Thành nên mới chậm trễ đến tìm con”

“Hiện tại con chịu khó một chút, chỉ cần một năm, chỉ một năm thôi, con sẽ được đoàn tụ với chồng con rồi.”

“...”

Không, tôi không vui chút nào. Tôi thà chấp nhận việc làm góa phụ mỗi ngày đếm tiề-n còn hơn là chứng kiến cảnh chồng mình trở thành x á c ch//ết vùng dậy!

Còn điều gì gh-ê rợ-n hơn như thế nữa đâu!

Nhưng tôi không dám nói ra lời trong lòng, sợ rằng sẽ làm ông bà Triệu không vui, chỉ còn nước miễn cưỡng cười đồng ý: “V… vâng ạ.”

Hai ông bà nhìn thấy thái độ tuy sợ hãi nhưng vẫn ông hòa đón nhận của tôi, thế mà vui đến mức vỗ đù:i khen chính mình chọn con dâu tốt, còn chưa để tôi ngồi nóng m::ông được mấy phút, bà Triệu đã đưa cho tôi một hộp quà thật lớn, vừa mở ra đã khiến tôi méo cả mặt, khựng cả người.

Bên trong hộp quà nặng trịch kia không phải vàng cây thì cũng là vòng ngọc có giá trị cao ngất ngưởng. Tôi ngây ngốc ôm cái hộp, cảm tưởng như ca gia tài của nhà họ Đỗ gói gọn vào trong này.

“Dì…”

“Hửm? Ai là dì?”

Khóe môi tôi giần giật, co được giãn được mà đổi xưng hô: “Mẹ ạ.”

“Ừm.” Lê Tuyết Phương mỉm cười hài lòng, ánh mắt nhìn tôi càng trở nên hài lòng.

Tôi rụt rè đóng nắp hộp, được thương mà s:ợ: “Phần quà này… quý giá quá, con…”

“Con bé này, nói gì thế, chút quà nhỏ này mà quý giá cái gì.”

Bà lập tức ngắt ngang: “Ba mẹ là người th:ô tụ:c, không biết mua những thứ quý giá, chỉ có vài cây vàng và mấy vòng ngọc ít ỏi, nếu sau này con muốn tiêu gì, cứ lấy chiếc thẻ này mà quét.”

Dứt lời, mẹ Triệu lại đưa cho tôi một tấm thẻ đen khiến tôi trợn tròn mắt.

“Mẹ, con…”

“Dù sao con là vợ của Sơn Thành, đây là những thứ xứng đáng thuộc về con mà. Trang Ninh à, con cứ nhận đi mà, đừng từ chối nhé?”

“Đó đều là tấm lòng của ba mẹ, con mà từ chối, có phải là không thích ba mẹ đúng không?”

Tôi nghe thế, vội vàng ôm hộp quà vào lòng, nhẫn nhịn không nâng khóe môi, ngoan ngoãn đáp: “Vậy… vậy con xin nhận, cảm ơn ba, cảm ơn mẹ.”

Bà vỗ tay, vui vẻ bảo: “Vậy mới đúng chứ.”

Ba Triệu ngồi im nãy giờ lên tiếng: “Ban nãy con cũng đã thấy, nhà chúng ta cưới con là có mục đích riêng. Tuy nhiên cho dù sau này Sơn Thành có trở về hay là không, chúng ta đều đã nhận định con là con dâu của nhà họ Triệu. Từ nay về sau, chúng ta sẽ đối đãi tốt với con và xem con giống như con ruột của mình.”

Lúc này mẹ Triệu đi đến, nắm lấy tay tôi, dặn dò.

“Ba mẹ đã hứa với ba mẹ con sẽ chăm sóc con thật tốt thì sẽ không nuốt lời, con ở đây, muốn làm gì cứ việc tùy ý, nhà cửa cứ để người làm làm, con không cần động tay, thích ăn cái gì thì nói quản gia, quản gia sẽ bảo nhà bếp nấu cho con ăn, bằng không thì con có thể ra ngoài ăn, ba mẹ không có ý kiến, nếu con buồn chán có thể đi mua sắm xem phim gì đó…”

“Con còn nhỏ, tương lai vẫn còn dài, nếu con muốn đi học lên, ba mẹ sẽ đăng ký cho con, hoặc con muốn đi làm, ba mẹ sẽ tìm chỗ cho con làm, bằng không, con cứ việc ở lại đây, nhà chúng ta giàu, có nuôi con thêm ba đời cũng không hết, con đừng lo.”

“..” 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play