“Trình Dĩnh Doanh, gả cho anh đi!” Kumamon quỳ gối cầm nhẫn kim cương cầu hôn cô.

“Đồng ý đi, đồng ý đi...” Không biết từ lúc nào có một đám người tiến gần chỗ họ, đồng thanh hô to.

Phụ huynh hai nhà, Trình Dĩnh Văn, Chân Gia Thao, với cả họ hàng hai bên, bạn bè, đồng nghiệp, tất cả đều tập trung tại đây.

“Gả chứ!” Trình Dĩnh Doanh cười chấp thuận.

Kumamon cực kì vụng về, Lôi Kiệt Bân nhờ người khác hỗ trợ mới cởi được bộ đồ, lại khụy một chân xuống, nắm tay vợ mình đeo nhẫn kim cương vào ngón áp út.

Mọi người xung quanh sôi nổi vỗ tay, ồn ào: “Hôn đi, hôn đi!”

“Cảm ơn em đã đồng ý gả cho anh.” Lôi Kiệt Bân đứng lên, đặt lên môi cô một nụ hôn.

Ở đây bao nhiêu người, lại toàn là người quen, bị người khác chăm chú nhìn hành động thân mật của mình, Trình Dĩnh Doanh khó tránh khỏi thẹn thùng.

Cô cúi đầu dựa vào ngực Lôi Kiệt Bân, anh ôm cô cười.

Trong lòng ngọt ngào, mười mấy năm chờ đợi cuối cùng cũng tu thành chính quả.

Lôi Kiệt Bân đã bao toàn bộ nhà hàng, sau khi cầu hôn thành công, mọi người ngồi xuống ăn cùng nhau. Lôi Kiệt Bân và Trình Dĩnh Doanh cùng các gia trưởng vây quanh bàn ăn hình chữ nhật lớn.

“Chúc hai người tân hôn vui vẻ, hạnh phúc trọn đời!” Mọi người nâng chén chúc mừng, bắt đầu dùng bữa.

Trình Dĩnh Doanh mang thai, cần phải chú ý ăn uống, Lôi Kiệt Bân có bảo nhà bếp chuẩn bị một số thức ăn cho thai phụ.

Bữa ăn cho thai phụ khá thanh đạm, Trình Dĩnh Doanh ngước mắt nhìn bàn ăn đầy thịt cá. Tuy cô không ăn nhiều nhưng có sự đối lập nhau quá lớn, tâm lí hơi thay đổi.

Nãy có đĩa sườn cừu được mang vào để trước mặt Lôi Kiệt Bân, mùi thơm ngào ngạt, trông rất ngon miệng. Trình Dĩnh Doanh nuốt nước miếng hỏi: “Em thử một ít sườn cừu được không?”

Lôi Kiệt Bân từ chối: “Cái này tính nóng, không được.”

“Một tí thôi, đi mà?” Trình Dĩnh Doanh nhỏ giọng cầu xin.

Lôi Kiệt Bân hơi mềm lòng, lấy dao cắt một miếng nhỏ sườn cừu trong đĩa của mình, cầm nĩa chọc thịt dê đến gần miệng cô: “Một miếng thôi, biết chưa?”

Trình Dĩnh Doanh ăn xong, nghe lời gật đầu, nhìn khoai tây nghiền vô vị trong đĩa mình.

Chả muốn ăn đâu, chẳng lẽ sau này ngày nào cũng phải “thanh tâm quả dục” à?

“Mấy tháng tiếp theo phải ăn kiểu này đấy, anh chịu được không?’

“Anh ăn cùng em.”

Trình Dĩnh Doanh bĩu môi: “Thôi thôi, em mang thai chứ anh có thai đâu mà đòi?”

“Vợ chồng có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu.” Lôi Kiệt Bân cười cười.

“Đồ dẻo miệng!” Trình Dĩnh Doanh hờn dỗi, tâm trạng lại vô cùng vui vẻ ăn khoai tây nghiền.

Ăn trưa xong, mọi người lục tục rời đi. Ba Trình cầm sổ hộ khẩu rong nhà ra đưa cho Lôi Kiệt Bân nói: “Dĩnh Doanh giao cho con, con phải chăm sóc nó cho tốt.”

“Con biết rồi thưa ba. Con sẽ chăm sóc em ấy thật tốt.” Lôi Kiệt Bân gọi “ba” cực kì lưu loát, một tí cảm giác mất tự nhiên cũng không có.

Tất cả ra khỏi nhà hàng, Lôi Kiệt Bân cũng mang Trình Dĩnh Doanh theo, mang lên Cục Dân chính.

Trên đường đi, Trình Dĩnh Doanh hỏi: “Đi lấy giấy kết hôn thì có nhanh quá không?”

Làm gì có ai mà giữa trưa cầu hôn, chiều đi lãnh chứng?

Nhanh quá không?

“Không sao, sinh con còn phải làm giấy chuẩn sinh, nếu làm quá muộn thì lúc mới sinh không kịp nhập hộ khẩu. Anh định mua một căn nhà trong nội thành, chính sách bây giờ là phải có hộ khẩu đủ 5 năm mới được học ở đấy, để nhỡ đâu chính sách thay đổi cần 6, 7 năm...” Lôi Kiệt Bân phân tích.

“Nói vậy là, anh thich đứa trẻ này nên mới kết hôn với em?” Trình Dĩnh Doanh hơi chua xót.

“Không phải, anh đã muốn mang mang em về nhà từ lâu rồi, may mà bây giờ em mang thai, không cần anh chờ 3 năm nữa!” Lôi Kiệt Bân nhớ rõ hôm Trình Dĩnh Doanh tốt nghiệp, đi ăn cùng nhà cô, ba Trình bảo phải chờ con gái đủ 25 tuổi mới cho gả.

Khi ấy rất buồn bực, phải đợi 3 năm nữa mới ôm về được.

May mà được như này, vợ chạy không thoát nữa.

“Hừ!” Trình Dĩnh Doanh ôm chặt tay, vẻ mặt ngạo kiều không thèm nhìn mặt anh nữa.

Lôi Kiệt Bân cười cười không nói nữa, tiếp tục lái xe.

Hôm nay là ngày bình thường, người vào Cục Dân chính không nhiều. Vợ chồng son dựa theo chỉ dẫn điền thông tin cá nhân, chụp ảnh, lãnh chứng.

Cuối cùng nhận được hai tờ chứng nhận đỏ chót mới ra lò.

“Đưa điện thoại cho anh!” Lôi Kiệt Bân bảo Trình Dĩnh Doanh đưa điện thoại.

“Làm gì?” Cô không hiểu hành động của anh, nhưng vẫn chủ động đưa điện thọai cho anh.

“Đăng weibo!” Lôi Kiệt Bân cầm lấy rồi giải thích, trước tiên chụp lại hai giấy chứng nhận, sau đó mở weibo lên, chuyển sang tài khoản Mộc Tuyết.

Đăng ảnh lên, chú thích “Cuộc sống về sau, hi vọng được chỉ bảo.”

Chưa được một lát, phần bình luận đã bùng nổ!

【 Tiểu tiên nữ: Mộc Tuyết kết hôn rồi? 】

【 Mễ Vương cười khanh khách: Hình như lần trước cho tình yêu ra sáng là khoảng tháng Năm, sao tháng Bảy đã lãnh chứng rồi 】

【 Kelly Aurora: Không biết người đàn ông kia may mắn thế nào mà cưới được chị gái tài hoa này? 】

【 Vương Nguyệt tiểu mê muội: Chúc đại đại tân hôn vui vẻ! 】

【Cừu con không ăn cà rốt: Có phải là ở cùng anh Bân kia không, ha ha ha...】

...

Một lúc nhận được nhiều lời chúc phúc, Lôi Kiệt Bân ít khi lên weibo, đọc bình luận cười hỏi: “Sao có người biết tên anh? Tháng Năm thể hiện tình cảm nồng nhiệt?”

“Lần trước đi biển dùng nhầm weibo đăng.” Trình Dĩnh Doanh nhớ tới lần trước dùng sai tài khoản weibo đăng ảnh tình cảm.

Lôi Kiệt Bân cúi đầu, đầu ngón tay di chuyển trên màn hình, đúng lúc nhìn thấy bình luận ảnh của một người.

【 Chocolate: Bạn trai của chị Mộc Tuyết là người lần trước công khai phải không? “Xem hình ảnh” 】

Lôi Kiệt Bân ấn mở hình ảnh, là sceenshot tin Mộc Tuyết đăng tháng Năm, ở trên có một ảnh chụp, là một bãi cát có vẽ một hình trái tim vòng quanh chữ “Bân” và chữ “Doanh”.

“Ơ?” Lôi Kiệt Bân giơ điện thoại cho cô xem, hiện hình ảnh sceenchot, nói: “Này?”

Lôi Kiệt Bân vẫn rõ hôm đó là ngày hẹn hò thứ hai, đi biển, thái độ của Trình Dĩnh Doanh với anh là có cũng được mà không có cũng không sao, không nghĩ đến chuyện cô chụp ảnh bày tỏ tình cảm.

“Em làm?” Anh lại hỏi.

“Acc Mộc Tuyết chỉ có hai người anh với em làm, biết rồi còn cố hỏi!” Trình Dĩnh Doanh không phủ nhận.

“Lúc đấy em thích anh?...Không phải em nói không thích anh...” Lôi Kiệt Bân hoang mang.

“Ngốc quá mà, em không thích anh thì hẹn hò với anh làm gì? Anh cho em là loại con gái tùy tiện chắc?” Trình Dĩnh Doanh bực mình, ngơ đến mức độ này luôn à.

“Anh...Anh rất vui, hóa ra đôi ta là lưỡng tình tương duyệt, anh cứ nghĩ em ngại từ chối anh...” Lôi Kiệt Bân không tự chủ được nói năng lộn xộn.

“Đồ ngốc.” Trình Dĩnh Doanh ghét bỏ đi trước ra bãi đỗ xe.

Lôi Kiệt Bân theo sau đuổi kịp, ôm lấy eo cô làm nũng: “Vợ à, thích anh từ bao giờ?”

“Quan trọng không?”

“Quan trọng!” Lôi Kiệt Bân trả lời cực nghiêm túc.

“Không nói cho đâu, tự nghĩ đi!” Trình Dĩnh Doanh tinh nghịch nói.

*

Mặc dù Trình Dĩnh Doanh là trợ lí của Lôi Kiệt Bân, không có quá nhiều công việc, nhưng Lôi Kiệt Bân vẫn muốn tuyển thêm một trợ lí, bộ Nhân sự trong vòng một tuần tìm được một nam sinh mới tốt nghiệp.

Lôi Kiệt Bân ở thư phòng dùng máy tính tìm kiếm ảnh viện và khách sạn, với cả kế hoạch tổ chức hôn lễ. Đây là hôn lễ của anh với người mình yêu, không được phép qua loa đại khái dù chỉ một chút.

Trình Dĩnh Doanh rót cho anh một chén trà nóng, đặt ở bàn làm việc, miệng lưỡi bắt đầu thương lượng: “Thật ra thì, em làm trợ lí cũng không có nhiều việc, sao tự dưng lại tuyển thêm người?”

Bình thường chỉ kiểm tra điều khoản hợp đồng, đưa tư liệu, hoặc là liên hệ với bên nhà xuất bản, khi nào ra ngoài thì làm bình hoa đi theo.

“Em đang mang thai, mấy việc năng nhọc như này nên để người khác làm thay, em chỉ cần ở nhà nghỉ ngơi dưỡng thai là được. Về sau anh mời bảo mẫu chăm sóc em.” Lôi Kiệt Bân dừng tay không lên web.

“Đừng có mời bảo mẫu, em không thích người lạ vào nhà kiểu lúc có lúc không, anh muốn mời thì mời giúp việc theo giờ tới quét dọn vệ sinh ấy.” Trình Dĩnh Doanh không có thói quen làm người tàn tật để được hầu hạ, cho dù mang thai cũng không muốn làm to chuyện. Công việc thì có thể tìm người khác trao đổi, không cần Lôi Kiệt Bân ngày nào cũng suy tính.

Tên này muốn cô ở nhà dưỡng thai, chưa thương lượng với cô đã nhanh chóng loại bỏ công việc của cô. Hơn nữa, hôn lễ là chuyện của cả hai, anh lại một mình ôm đồm, không hỏi cô thích phong cách nào, mọi thứ đều theo ý anh. Cảm giác như lúc đó người này chỉ cần cô lên sân khấu là ok rồi.

Đã thế anh mua sách cho thai phụ với sách nuôi dạy trẻ chỉ để một mình mình đọc, lần nào cô muốn đọc thì toàn bảo cô đi nghỉ đừng hao tâm tốn sức.

Cô không phải hoa trong nhà kính, bảo vệ cô thế là quá đáng rồi, hoàn toàn không để ý đến tình cảm vợ chồng ấm áp. Đôi khi còn cảm thấy anh như anh trai, chuẩn bị hết thảy đâu ra đấy.

Trình Dĩnh Doanh nói: “Em phải về nhà ở một thời gian.”

Lôi Kiệt Bân khó hiểu: “Vì sao? Không phải Vĩ Kỳ đang dưỡng thương ở nhà em à?”

Trình Dĩnh Doanh nhỏ giọng nói thầm: “Ở nhà ngủ phòng khách còn tự do hơn ở đây.”

Kiểu như vừa kết hôn đã ly hôn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play