*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trình Dĩnh Doanh vào toilet xử lí xong đợi kết quả, người đứng bên ngoài vội vàng đập cửa: "Dĩnh Doanh, có không?"

Cô nhìn vạch trên que thử từ từ hiện lên màu hồng...

Hai vạch!

Xong đời!

"Cốc cốc!"

"Dĩnh Doanh!"

Anh nóng vội gõ cửa gọi.

"Kẹt!" Cô chậm chạp mở cửa phòng vệ sinh, cả người mất tinh thần.

"Thế nào?" Lôi Kiệt Bân khẩn trương hỏi.

"Anh Kiệt Bân, làm sao bây giờ? Em không muốn làm mẹ sớm đâu!" Trình Dĩnh Doanh như muốn òa lên khóc.

Lôi Kiệt Bân ôm cô vào lòng an ủi: "Khóc cái gì, nếu con mà nghe em không cần nó, chắc chắn nó sẽ rất khó chịu."

Trình Dĩnh Doanh còn trẻ, không muốn có con sớm, anh hiểu.

Nhưng anh sẽ không bỏ đứa trẻ này, đây là con của hai người!

Là thiên thần nhỏ ông trời phái xuống.

"Anh Kiệt Bân, em không biết phải làm sao... Em không biết làm mẹ..." Cô sờ bụng mình, có hơi sợ hãi, bụng cô vậy mà có một sinh mệnh nhỏ đang ngủ yên.

Quá đột ngột rồi, cô cần ít thời gian để tiêu hóa.

"Đừng sợ, có anh đây mà." Anh ôm chặt cô.

"Lạch cạch." Có người dùng chìa khóa mở cửa, truyền đến tiếng nói chuyện.

Ba Trình tan ca về nhà, đúng lúc gặp mẹ Trình vừa từ bệnh viện về ở tầng dưới, hai người cùng nhau đi.

Ba Trình mẹ Trình vừa vào nhà, Trình Dĩnh Doanh đã thoát khỏi cái ôm của Lôi Kiệt Bân, mẹ Trình kinh ngạc: "Kiệt Bân, sao con lại ở đây?"

Lôi Kiệt Bân dắt tay Trình Dĩnh Doanh nói: "Chú dì, con có chuyện muốn nói!"

Trình Dĩnh Doanh muốn rút tay về lại bị anh nắm chặt.

Vì vậy, chưa đến mười phút, ba mẹ Trình, ba mẹ Lôi ngồi quanh bàn ăn, chờ Lôi Kiệt Bân nói chuyện.

Mẹ Lôi hỏi: "Chuyện gì?"

Đầu tiên Lôi Kiệt Bân thẳng thắn với ba mẹ Trình: "Chú, dì, con với Dĩnh Doanh đã hẹn hò được một khoảng thời gian, hi vọng hai người đồng ý!"

Vừa nãy thấy Lôi Kiệt Bân nghiêm túc, mọi người còn tưởng chuyện gì quan trọng, hóa ra chỉ là nói chuyện hẹn hò. Hai đứa không nói thì thôi, người khác biết tất chuyện hẹn hò rồi.

Mẹ Trình thở phào nhẹ nhõm, nói: "Tưởng con nói chuyện gì quan trọng, chỉ là hẹn hò thôi mà!"

Trình Dĩnh Doanh không thấy có gì ngoài ý muốn, dù sao mẹ Trình rất thích Lôi Kiệt Bân, không có lí do gì để mà phản đối cả.

"Ngày mai sau khi lên bệnh viện về, mời bốn người giúp con chọn ngày kết hôn." Lôi Kiệt Bân nghiêm túc bảy tỏ.

"Được được được, có gì à?" Mẹ Trình nhớ ra khi về nhà thấy Trình Dĩnh Doanh như muốn khóc, còn cả bộ dạng nghiêm trọng của Lôi Kiệt Bân, liền nghĩ theo chiều hướng khác: "Có phải có đứa bị bệnh nan y không?"

"Bệnh nan y?" Mẹ Lôi hoảng sợ hỏi: "Thế nên hai đứa mới vội vàng kết hôn? Ai bị bệnh, không thể chữa sao?"

Lôi Kiệt Bân vội vàng phủ nhận: "Không phải, không có bệnh gì cả."

"Thế sao muốn đi bênh viện, kết hôn sớm vậy làm gì?" Mẹ Lôi vội vàng hỏi.

"Dĩnh Doanh có khả năng mang thai, mai con đưa em ấy đi kiểm tra." Dù sao đó chỉ là kết quả từ que thử thai, không chuẩn 100%. Lôi Kiệt Bân cười nhìn Trình Dĩnh Doanh nói.

Trình Dĩnh Doanh xấu hổ cúi đầu.

Bốn người đối diện ngây ra một lúc, sau khi phản ứng lại thì vô cùng kích động.

"Thật sao, từ bao giờ?"

"Uầy, mình lên chức bà sớm quá!"

"Mang lịch ra đây nhanh lên để còn chọn ngày kết hôn cho hai đứa!"

"Ông gọi điện báo cho bà nội biết đi!"

...

Trình Dĩnh Doanh có chút oán hận, trừng mắt nhìn Lôi Kiệt Bân, cô thật sự không muốn người nhà biết sớm vậy.

Lôi Kiệt Bân cúi đầu thủ thỉ vào tai cô: "Em đừng trách anh, chẳng lẽ em định để bụng to rồi mới nói cho họ?"

Anh ôm vai cô dỗ dành: "Đừng giận nữa, đụng đến thai nhi thì không tốt."

Thai nhi cái quái gì.

Các bô lão vui vẻ phấn chấn bàn về ngày cưới, ảnh cưới, tiệc ăn hỏi. Trình Dĩnh Doanh có ảo giác như mình đã bị Lôi Kiệt Bân buộc chặt lại, không thể đổi ý.

Tiện cho anh rồi, không cần cầu hôn gì cả, trực tiếp cưới được vợ luôn.

Cuối cùng, Trình Dĩnh Doanh vẫn phải thu dọn hành lí về chỗ Lôi Kiệt Bân.

Trận "Rời nhà chạy trốn" vô nghĩa này chưa đến năm tiếng đồng hồ đã phải kết thúc.

Trở về nhà, Lôi Kiệt Bân mở va li của cô ra sắp xếp gọn gẽ đâu ra đấy. Cả một đêm chìm trong hưng phấn, mở Taobao lên, tìm tòi sách dành cho phụ nữ có thai với sách chăm trẻ, cho một đống vào giỏ hàng, chốt đơn. Trình Dĩnh Doanh bên cạnh chẳng mấy hứng thú, dội một chậu nước lã: "Giờ còn chưa xác định là có thai hay không, anh chuẩn bị sớm thế không thấy phí à?"

Lôi Kiệt Bân lại không tán thành: "Lãng phí sao được, đằng nào sớm hay muộn thì cũng có, bây giờ mua thì có sao, để luyện tập trước cũng được."

Trình Dĩnh Doanh sờ bụng mình, phẳng lì. Cô không có mấy dấu hiệu mang thai như người khác nói, kiểu như thích ngủ hay là khẩu vị thay đổi gì đó.

Chỉ mong mai đến bệnh viện kiểm tra sớm, là sợ bóng sợ gió thôi.

Trình Dĩnh Doanh ngáp một cái, Lôi Kiệt Bân nhìn qua đồng hồ treo tường, đã khuya rồi. Cả hai đều thuộc họ cú đêm, tới khuya lắm rồi mới ngủ, giờ Trình Dĩnh Doanh mang thai, không thể cứ làm việc với nghỉ ngơi như trước. Trả tiền hàng xong xuôi, anh khép lại máy tính, nói: "Vợ này, không còn sớm nữa, chúng ta đi ngủ đi."

"Anh gọi em là gì?" Trình Dĩnh Doanh như nghe lầm.

Lôi Kiệt Bân lặp lại: "Vợ ơi."

"Thuận miệng nhỉ..." Trình Dĩnh Doanh hơi hơi ghét bỏ.

Lôi Kiệt Bân cười tủm tỉm nói: "Em cũng gọi thử đi."

"Không gọi!" Trình Dĩnh Doanh chạy về phòng ngủ.

Lôi Kiệt Bân sửa sang lại mấy thứ đồ, tắt đèn về phòng. Trình Dĩnh Doanh đã nằm ngay ngắn một bên giường, anh bò lên giường đắp chăn rồi tắt đèn.

"Anh Kiệt Bân, em vẫn còn sợ...Em sợ mình sẽ không trở thành một người mẹ tốt." Trình Dĩnh Doanh cuộn tròn người trong lòng anh.

Anh nhẹ nhàng hôn lên trán cô, nói lời thủ thỉ: "Không ai biết cách làm cha mẹ ngay từ đầu cả, anh cũng vậy, đường còn dài, chúng ta cùng nhau học."

"Em không có một mình, còn có anh nữa, em không cần lo mình không làm tốt."

"Ừm..." Cô gật đầu.

Lúc mới bắt đầu, cô cực kì cực kì kháng cự, nhưng rồi cảm giác này dần dần mất đi.

Cô có mong chờ sinh mệnh bé nhỏ này không ư?

Đây là con của cô và anh Kiệt Bân, có ba đẹp trai thế kia, thông minh vượt trội, tin là con sẽ giống như anh Kiệt Bân. Hồi nhỏ anh Kiệt Bân cũng rất cool ngầu, thông minh, lịch thiệp, đứa con này chắc chắn sẽ giống anh.

Trình Dĩnh Doanh hỏi: "Anh Kiệt Bân, anh thích con trai hay con gái?"

"Chỉ cần là em sinh, anh thích tất."

"Giả trân!"

"Làm gì có, anh đã chờ lâu rồi..." Anh đột nhiên cầm lấy tay cô bằng điệu bộ kính cẩn, nói: "Không biết từ khi nào, anh đã có cảm xúc khác thường với em, muốn hẹn hò cùng em, cùng em tạo ra một mái ấm nhỏ, sinh hai đứa con, nuôi một chú chó."

"Thật sao?" Cho tới lúc này Trình Dĩnh Doanh chưa bao giờ nghe anh nói qua về lí tưởng này, lần đầu nghe lại có chút không tưởng tượng được.

"Trân châu còn không thật bằng." Lôi Kiệt Bân cười cười, vuốt tóc cô: "Vợ, khuya rồi, ngủ thôi."

*

Buổi sáng, Lôi Kiệt Bân cùng Trình Dĩnh Doanh đến bệnh viện kiểm tra, kết quả là mang thai 8 tuần. Lôi Kiệt Bân vẫn cho là Trình Dĩnh Doanh đã dùng thuốc tránh thai, hỏi bác sĩ: "Trước cô ấy có uống thuốc tránh thai, liệu có ảnh hưởng gì tới thai nhi không?"

Trình Dĩnh Doanh kéo góc áo anh: "Em chưa dùng..."

"Chưa dùng?" Lôi Kiệt Bân kinh ngạc, con bé này lúc trước còn gào thét không muốn có thai nhưng lại tự ý không uống thuốc tránh thai?

Nói chuyện với bác sĩ xong, Lôi Kiệt Bân cầm lịch khám, cả sách hướng dẫn khi mang thai, mặt sau còn in thời gian tái khám.

Hai người ra khỏi phòng khám, Lôi Kiệt Bân nghĩ mãi không thông hỏi: "Sao em không uống thuốc?"

Trình Dĩnh Doanh hồi tưởng lại ngày đó bị chị tra khảo, không dám thừa nhận là đã bỏ qua thời gian dùng, nói ra thì mình còn tự khinh thường chính mình, hệt như con đà điểu.

"Chẳng lẽ...Anh không thích à?" Trình Dĩnh Doanh cẩn thận hỏi.

"Thích chứ, có con hay không thì anh đều vui, nhưng chỉ sợ em vất vả." Ra ngoài phòng khám, phía trước có cầu thang, Lôi Kiệt Bân chủ động đỡ cô đi xuống.

"Khoa trương quá nha!" Cô mới mang thai 8 tuần, bụng còn phẳng lì chưa to lên.

"Cẩn thận một chút cũng không chết ai."

Ngoài miệng Trình Dĩnh Doanh nói ghét bỏ, trong lòng lại mừng thầm.

Hai người vào trong xe, Lôi Kiệt Bân nổ máy hỏi: "Trưa muốn ăn gì?"

"Anh chọn đi." Trình Dĩnh Doanh thắt kĩ dây an toàn.

Lôi Kiệt Bân lái xe tới một nhà hàng kiểu Tây, Trình Dĩnh Doanh chưa đến bao giờ nhưng qua lời người khác thì có vẻ như đồ ăn ở đây không tệ, đầu bếp nơi này đều được mời từ nhà hàng Michelin châu Âu tới. Trưa nhiều người tới ăn, khá là khó tìm được chỗ đậu xe, Lôi Kiệt Bân để Trình Dĩnh Doanh xuống xe trước vào nhà hàng chọn chỗ, còn anh tiếp tục đỗ xe.

Trình Dĩnh Doanh đến cửa nhà ăn, hai nhân viên phục vụ mặc comple đen khom lưng chào cô: "Xin chào, tiểu thư, cho hỏi cô đi mấy người?"

"Hai người, cảm ơn."

Một nhân viên phục vụ đi trước dẫn đường, Trình Dĩnh Doanh theo hắn đi vòng qua tấm bình phong ở cửa, thấy nhà hàng trang trí xa hoa lãng mạn, bàn ăn sắp xếp ngay ngắn, nhưng không một bóng người.

"Chưa đến giờ mở cửa sao?" Trình Dĩnh Doanh xem đồng hồ, hơn 12 giờ, là giờ ăn, nhưng mà thực khách đâu hết rồi?

"Đã tới lúc mở cửa rồi." Nam phục vụ đi đến một bàn ăn có vị trí tốt, kéo ghế ra mời Trình Dĩnh Doanh ngồi xuống: "Tiểu thư mời ngồi."

Một nữ phục vụ cười hí hứng bước tới, đưa thực đơn cho cô.

Nam phục vụ rót cho cô ly nước chanh rồi lui ra ngoài.

Lúc này trong sảnh vang lên tiếng đàn violin, Trình Dĩnh Doanh đang đọc thực đơn ngẩng đầu lên, một nữ sĩ tao nhã vừa kéo đàn violon vừa đi về phía cô. Khúc violin này rất êm tai, nhớ không lầm thì đây là bài "Gửi lời yêu thương", do một nhà soạn nhạc người Anh viết tặng cho vị hôn thê của mình.

Trình Dĩnh Doanh đan mười ngón tay vào nhau, chống cằm nhắm mắt hưởng thụ khúc diễn tấu này.

Tiếng đàn kết thúc, vị nữ sĩ cầm violin khom lưng cúi chào.

Khúc đàn hay thế mà anh Kiệt Bân không nghe được, tiếc thật.

Đột nhiên trong sảnh ăn phát điệu nhạc vui tươi đang được lưu hành, là bài《 Celebration》của Dương Thừa Lâm. Ngay sau đó một nhóm vũ công tiến vào, bắt đầu nhảy múa ở khoảng trống trung tâm.

Một con Kumamon khổng lồ ra ngoài, đứng múa hát cùng nhóm vũ công.

Có lẽ do trang phục Kumamon quá dày nên lúc nhảy lên trông cứ ngu ngu sao ấy, Trình Dĩnh Doanh cứ cười mãi thôi.

Bỗng nhiên Kumamon đi đến trước mặt Trình Dĩnh Doanh, lôi kéo cô đến giữa sảnh. Cô vốn định từ chối, nhưng do con Kumamon cứ kéo cô nên cô phải đứng ra giữa. Vừa nãy họ nhảy một điệu rất sôi động, bây giờ tách ra thành những động tác nhỏ, Trình Dĩnh Doanh cũng làm theo họ múa may thân mình, cười vui vẻ.

Âm nhạc tươi sáng bỗng chốc chuyển thành làn điệu nhẹ nhàng, vũ công dần dần tản ra, ngọn đèn chiếu thẳng vào trung tâm, nơi chỉ còn Kumamon và Trình Dĩnh Doanh.

Rồi, tự dưng con Kumamon quỳ một chân, vươn tay về phía Trình Dĩnh Doanh, cô mù mờ không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Nam phục vụ bên cạnh bước nhanh đền trước mặt Kumamon, đặt một chiếc nhẫn kim cương lấp lánh vào tay nó.

"Trình Dĩnh Doanh, gả cho anh đi!"

Kumamon nói bằng giọng trầm thấp quen thuộc.

Là Lôi Kiệt Bân.

*Kumamon là con gấu màu đen có hai má đỏ bên Nhật á. Hình đây nè:

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play