Tái Kiến

Chương 3


3 tháng


Những ngày này ở giới tu chân đã bước vào khí tiết lập đông khí trời đã bắt đầu lạnh, mọi thứ vẫn diễn ra như mọi ngày, Bạch Thời chẳng có việc gì khác để làm ngoại trừ ra vào Thanh Hành Môn tìm hiểu nội bộ, còn phải đến phòng Dược Sự trao đổi dược liệu.

Thi thoảng sẽ dừng chân ở Thanh Vân Phong, một trong các phong nằm trong Thanh Hành Sơn Phái.

Thanh Vân Phong do một vị nữ trưởng lão dẫn dắt, chỉ thu nhận các nữ đệ tử nhập môn.

Tên gọi Lạc Tuệ Anh, người như tên một kiểu loại tính cách.

[ Ý nghĩa : "Tuệ" có nghĩa là trí tuệ, thông minh, sáng suốt. Chữ "Anh" có nghĩa là đẹp đẽ, ưu tú. "Tuệ Anh" ý nghĩa là có trí tuệ thông minh, tài giỏi, xinh đẹp, ưu tú, luôn sáng suốt, tỉnh táo, có thể nhìn nhận mọi việc một cách thấu đáo, đúng đắn.]

Chẳng biết vì sao vị "Bạch Trưởng Lão" này bỗng dưng có nhã hứng đến Thanh Vân Phong với lý do "ngắm cảnh".

Số lần cũng không tính là nhiều đa phần đều tới nhìn rồi đi, cũng có 3 lần đến gặp Thanh Vân Trưởng Lão bàn chính sự. Liền thành lời đồn hai người nảy sinh tình ý hoặc Bạch Trưởng Lão đã nhìn trúng một vị nữ đệ tử nào đó trong phong, lời đồn âm thầm truyền tai nhau trong tông môn, khiến Lạc Tuệ Anh luôn nhìn Bạch Thời bằng ánh mắt lạnh đến dọa người.

Hệ Thống : Tôi khuyên ngài ít đến Thanh Vân Phong đi, ngài không nhìn thấy ánh mắt như muốn giết ngài tới nơi sao? tôi nhìn còn thấy run.

Bạch Thời bất đắc dĩ thở dài, cậu vừa rồi có đến Thanh Vân Phong để nắm bắt tin tức về "nữ chính" trong thế giới này mà hệ thống đã liệt kê, còn chưa bước được một bước vào Thanh Vân, đã bị Lạc Tuệ Anh từ đâu xông ra nói một câu "Thỉnh Giáo" cứ thế mà đánh, còn may là cậu đã tập làm quen từ trước nếu không hiện tại cơ thể cậu sẽ bị xiên như cái sàng.

“Ta cũng không nghĩ đến Thanh Vân Phong Chủ tính tình dứt khoát như vậy, như ngươi đã thấy từng chiêu thức đều có chút nhượng bộ, hành động bất ngờ này ắt là lấn áp lời đồn”. 

Đương nhiên cậu không thể nói, cậu đánh có khi sẽ không lại nha!.

Bạch Thời vừa đi vừa suy nghĩ về Tạ Thư Di đồ đệ tâm đắc nhất của Thanh Vân Phong Chủ, không phải cậu ngưỡng mộ thanh danh vang xa sinh lòng hứng thú với nàng hay vừa gặp đã yêu người ta ngay cái nhìn đầu tiên đâu.

Mà là vì người này cũng như cậu là người được chọn! nhưng sẽ khác cậu là nhiệm vụ của cô ta là vai nữ chính, hấp dẫn sự chú ý của nam chính và cuối cùng nam chính sẽ hắc hóa vì Tạ Thư Di.

Còn lý do vì sao nữ chính này làm nhân vật chính hắc hóa thì vẫn chưa rõ, theo như những ngày cậu quan sát Tạ Thư Di, cảm thấy nữ đệ tử này chẳng có gì khác thường, tất nhiên đã thử dò xét qua vẫn như thế, chứng tỏ là nữ chính vẫn chưa lên sàn cho dù có thì "hào quang" sẽ chói hơn cậu là đương nhiên.

Nghĩ vậy Bạch Thời thoáng chốc như mất sạch sức sống.

"Hệ thống các ngươi có khi nào sẽ ban cho ta một boss phản diện đến từ tương lai không? Ta cảm thấy ta cần một lời giải thích"

Bạch Thời trước giờ đều nghĩ chắc là vận cậu đen đủi. Nên xuyên vào đây phải mất rất lâu để tập quen cuộc sống này, người khác xuyên vào chỉ cần dựa vào ký ức của thân xác mà lập tức hóa thành nhân vật có hào quang chói đến mù mắt.

Hệ Thống : Nữ chính này tình hình nhẹ hơn ngài, đặc điểm tính cách lại vô cùng phù hợp, tôi khuyên ngài đừng mất tự tin, có khi nhân vật của ngài cũng có hào quang?

Bạch Thời "chậc" đầy miễn cưỡng, tạm xem đây là lời an ủi mà hệ thống có thể làm. Cậu biết cái hệ thống này trừ khi không có nhiệm vụ nào hoàn thành sẽ không tiết lộ thêm gì ngoài những câu không có ích, nói gì cũng vô dụng, thôi thì còn nước còn tát.

Chẳng mấy chốc đã về đến Nguyệt Hạ Tiểu Trúc từ phía xa đã thấy bóng một người quen thuộc, không cần nghĩ cũng biết là ai.

Cậu nhớ ngày đầu gặp mặt, còn nghĩ người này nếu ở hiện đại nhất định là rất có vận hoa đào, trong gương mặt dễ gần như vậy, tính cách như thế ai sẽ không động lòng, nhưng khi Túc chưởng môn nghiêm túc thì càng có sức hút nữ giới. Chỉ tiếc lòng tốt này của Túc Minh Viễn đối vớ sư đệ người bị cậu thế chỗ.

Bạch Thời bước đến dùng một động tác chào rất có quy tắc đối với Chưởng môn, Túc Minh Viễn lên tiếng trước.

"Hôm nay ta nghe các đệ tử nói đệ cùng phong chủ Thanh Vân Phong có chút hiểu lầm, đúng không?"

Giọng nói dễ nghe lại nhã nhặn hỏi một câu thế này cảm giác cứ như chẳng phải chuyện gì lớn cộng thêm nụ cười mang tính thương hiệu kia thì có tính xem là "hỏi" không? đương nhiên cũng không nói ra lời, chỉ thành thật mời vị chưởng môn này ngồi trước.

"Ta không có tâm tư với Thanh Vân Phong..." nói đến đây đã không biết nói tiếp thế nào sự thật Bạch Thời không biết nói dối, cố chấp nói sẽ càng sai thêm, cứ như vậy kéo dài bầu không khí, người yên lặng lắng nghe người chọn luôn im lặng, vẫn là vị chưởng môn này lên tiếng trước.

"Ta tin đệ không có tâm tư đó" nói đoạn Túc Minh Viễn đưa tay về phía Bạch Thời đến giữa không trung thì đã chậm rãi thu tay về, cậu nhìn một màn này ý vị trong lòng thêm phức tạp, chẳng biết trong lòng vị chưởng môn này đã sinh nghi ngờ "sư đệ" này không?  đã nghe Túc Minh Viễn nhắc nhở.

"Hiện giờ không có ai đệ không cần đội đấu lạp, gỡ xuống trước đi."

Túc chưởng môn này tuy nhìn rất ôn hòa nhưng cậu biết tâm tư người này vô cùng mâu thuẫn khi đối mặt với cậu đang có thân phận Bạch Chúc, cảm giác này là cậu đã quan sát bấy lâu nay và từ hệ thống cậu hiểu đại khái tính cách Bạch Chúc đối với bất kì ai đều là lạnh lùng xa cách kể cả người đang ngồi trước mặt, sau khi gỡ xuống đấu lạp, Túc Minh Viễn lại nói tiếp.

"Ta tin đệ chỉ cần là đệ nói, ta và đệ là sư huynh đệ đồng môn tính cách của đệ ta hiểu, đệ không biết nói dối". 

Như nhớ đến chuyện gì làm ý cười vốn tính ôn hòa kia giờ nhìn có chút khổ sở nhưng rất nhanh đã không thấy, chắc là bản thân cậu nhìn lầm,

Nhưng cậu thấy khó hiểu là nếu biết rõ tính cách "Bạch Chúc" không biết nói dối còn đến chỗ cậu hỏi câu kia để làm gì? chẳng lẽ đang nghi ngờ cậu không phải sư đệ hắn?.

Túc Minh Viễn như là hiểu được suy nghĩ trong lòng của Bạch Thời cũng giải thích một cách nghiêm túc.

"A Chúc ta không nghi ngờ đệ, cho dù có chuyện đó xảy ra ta cũng sẽ mừng thay cho đệ..." Túc Minh Viễn có vẻ rất khó khăn nói ra câu sau mà từ trước cậu đã biết.

"Nhưng đệ đã tu vô tình đạo, đệ chắc cũng biết đạo này một khi đã thành sẽ không thể quay đầu nữa, trách ta là ta khi đó không ngăn đệ sớm."

Bạch Thời nhìn thấy nét thoáng buồn trên mặt Túc Minh Viễn, cậu nghe hắn nói có vẻ rất khổ sở, cậu cũng đã biết hệ thống từng nhắc thân thể này tu vô tình đạo nhưng khi nghe Túc Minh Viễn nói những câu đấy,  không biết vì sao trong lòng vốn yên lặng như mặt hồ bỗng dưng bị ném một viên đá nhỏ xuống làm mặt hồ đã có chút gợn sóng, cậu âm thầm hỏi hệ thống bằng suy nghĩ.

"Vô Tình Đạo phá được không?."

Hệ Thống: Không Thể. Vô Tình Đạo hiện tại ở thế giới này không thể phá, trừ khi chết, nếu không vĩnh viễn vẫn thể không phá được.

Bạch Thời Chết Lặng.

Hệ Thống: xin lỗi ký chủ vì đây là nhiệm vụ của Hệ Thống chung đặt ra, để tránh những người được chọn nảy sinh ra các tình cảm không nên có đối với nhân vật trong thế giới này mà chọn ở lại, đồng nghĩa cùng chấp nhận quên mình ở hiện đại, Hệ Thống chúng tôi không khuyến khích.

Bạch Thời im lặng dùng suy nghĩ.

"Nói như vậy thì đạo này chính là kiểm soát người được chọn? đã không thể phá vậy thì người tu đạo này ắt sẽ chịu ràng buột mạnh về tình cảm hơn những gì tôi nghĩ trước sao".

Hệ Thống: ...

Ban đầu cậu nghe hệ thống nói thân thể tu Vô Tình Đạo cậu không một chút bận tâm, cậu từng xem ở các tiểu thuyết người tu đạo này đều có thể phá.

Nếu Túc Minh Viễn không đề cập đến cậu sẽ không hỏi Hệ Thống một câu trả lời, cậu ngẫm lại những thời gian mình ở nơi này bằng cảm xúc gì, ví dụ Túc Minh Viễn thường quan tâm cậu, cậu đều không cảm nhận được, cậu phải nhìn thấy biểu cảm của họ mà đoán đây chỉ là bản năng.

Bạch Thời cười khổ trong lòng.

"Là tôi xem nhẹ thế giới này, đặt biệt là. Hệ Thống các người quá có lòng rồi".

Nếu có thể hiện cảm xúc ra ngoài được hiện tại chắc cậu cười sẽ xấu hơn khóc mất, cậu luôn nghĩ mình xấu từ khi vào thế giới này, người nào cậu gặp ai cũng đều đẹp và tài năng chỉ có cậu như là gà giữa bầy thiên nga trắng.

Kể cả "bản thân cậu" trong gương như là một người khác giống mình, đang dùng cặp mắt màu lam nhạt như mặt hồ không cảm xúc ấy mà nhìn cậu, những thứ trong thế giới này như đang khơi dậy nỗi tự ti cậu đã kìm nén từ thơ ấu đến hiện tại, có hơi muốn phát tiết hết cảm xúc nhưng lại chẳng biết phải bắt đầu từ đâu.

Túc Minh Viễn thấy sự đệ không lên tiếng sợ làm y sẽ nhớ đến những chuyện quá khứ, nên đổi đề tài khác về việc nhận đệ tử vào Nguyệt Hạ Tiểu Trúc. Vẫn không thấy Bạch Thời trả lời, mắt nhìn xuống mặt bàn hơi thất thần bèn gọi ba tiếng "A Chúc".

"Chưởng môn sư huynh" cậu không có tâm trạng nhìn nét mặt lo lắng của Túc Minh Viễn "Nếu đệ cảm thấy không khỏe có thể nghỉ ngơi sớm, hôm khác huynh sẽ bàn với đệ."

Bạch Thời xoa nhẹ trán mình giọng điệu vẫn lạnh như trước "Ta không sao, huynh nói đi".

Túc Minh Viễn : "Đệ đừng miễn cưỡng".

Bạch Thời : "Không miễn cưỡng".

Túc Minh Viễn đành bất lực: "Ba tháng sau là cuộc thí luyện thu nhận đệ tử vào các phong ta muốn đệ cũng chọn cho mình một đệ tử".

Cậu biết ý tốt của Túc Minh Viễn và đây cũng là bước đầu tiếp nhận nam chính là nhiệm vụ đầu tiên nên cậu cũng nhẹ gật đầu đáp ứng.

Túc Minh Viễn không nghĩ tới sư đệ có thể đồng ý nhanh như vậy thoáng chút ngạc nhiên.

Cậu chợt nhận ra vừa rồi mình quá bồng bột quên đi mình đang là nhân vật Bạch Chúc nhanh chóng lên tiếng.

Bạch Thời : "Chưởng môn sư huynh vẫn là suy nghĩ thấu đáo vừa đến Nguyệt Hạ Tiểu Trúc của ta vừa nhìn đã biết ta cần một đệ tử giúp ta trồng dược liệu."

Túc Minh Viễn : "Nếu đệ đã đồng ý thì là chuyện tốt" hắn lấy từ túi chứa linh ra một hộp gỗ nhỏ trên nắp hộp, là hoa văn sóng nước được chạm khắc tinh tế,  đẩy về phía Bạch Thời.

"Đây là thứ đệ muốn, ta đã đến Điện Thiên Cơ ở Bích Hải nơi đó giờ đã thành một bình địa mọi thứ đều không còn nguyên vẹn".

Bạch Thời nhận lấy hộp gỗ "vất vả chưởng môn sư huynh."

Túc Minh Viễn: "không còn sớm đệ nghỉ ngơi đi hôm khác sẽ đến thăm đệ, không cần tiễn ta đâu" nói đoạn hắn đứng lên rời đi một đoạn đường rời khỏi rừng trúc.

Khi mới nhập môn tiểu a Chúc luôn bám lấy hắn luôn gọi hắn là Túc sư huynh hiện tại lại thành Chưởng Môn sư huynh một cách xa lạ.

"A chúc đến khi nào đệ mới gọi ta là Túc sư huynh" lời nói nhỏ như nói cho bản thân nghe. Túc Minh Viễn lòng ôm một quá khứ thuở niên thiếu lần đầu gặp Tiểu A Chúc một ánh mắt không nhiễm bụi trần sạch sẽ nhìn hắn. Về sau vẫn là ánh mắt đó đẫm sự bi ai hỏi hắn "Tại sao phải cứu ta. Một kẻ có tội?."

Túc Minh Viễn vĩnh viễn không muốn nhớ ánh mắt đó.

Bạch Thời ngồi thẫn thời một lát đến khi mặt trời sắp xuống núi, mới lấy lại được tinh thần đưa tay mở nắp hộp gỗ, bên trong là một chiếc dây đỏ ở giữa có đan viên ngọc san hô tròn đỏ tươi phản chiếu một chút bóng của hoàng hôn, khi tay chạm vào ngọc san hô bạch thời cảm thấy có một dòng linh khí ấm áp mà thuần túy chạy vào cơ thể tựa dòng nước ấm đến dễ chịu.

Hệ Thống : Vật này đã được khai linh theo thông tin tôi biết được đây là vật do Bạch Chúc muốn Túc Minh Viễn tìm về.

Bạch Thời hưởng thụ linh khí do ngọc san hô mang đến khiến cậu có thể nói là rất thư giãn "Tác dụng thế nào?".

Hệ Thống : Là vật phẩm cấp thấp tác dụng không cao, chỉ có tác dụng đến sức khỏe xua đuổi hàn khí cùng bệnh tật nhưng sẽ có hạn vì vật này sẽ cần một nơi có linh khí dồi dào và cần thời gian để hấp thụ,  ngài hiện tại đang dùng rất nhiều linh khí từ nó.

Bạch Thời liền rút tay khỏi ngọc san hô. Kì lạ là cậu cảm thấy cơ thể dường như đang ở trạng thái bình thường.. Không! chính xác là cậu đã hết dáng vẻ bệnh trạng, cảm giác linh lực và tu vi đang rất dồi dào, màu tóc trắng xóa cũng dần biến về thành màu đen, nhìn sự thay đổi này rốt cuộc Bạch Thời cũng hiểu vì sao Bạch Chúc cần thứ này.

Hạnh phúc đến quá bất ngờ khiến cậu không biết nói lời nào diễn đạt đương nhiên những chuyện trước đó đã bị cậu đá ra sau đầu, cậu là người dễ chịu trước nay vẫn vậy.

Nhưng hạnh phúc chẳng được lâu thì lời nói của Hệ Thống như tạt một gáo nước lạnh vào mặt tiểu thời đang vui chẳng khác gì đứa trẻ kia.

Hệ Thống : ký chủ vui là được, nhưng tôi xin nhắc ngài một chút đây là vật phẩm cấp thấp tác dụng không cao, ký chủ đã sử dụng một lượng lớn linh khí từ nó, chắc bây giờ linh khí trong nó đã không được nhiều. Hẳn sẽ có không có tác dụng vĩnh viễn qua vài canh giờ hiệu quả sẽ giảm, ký chủ nên dành chút thời gian này làm chính sự là hơn.

Làm một người bệnh đối với cậu đã dần thành nỗi sợ,  cảm giác mệt mỏi của thân thể không khác gì người thường. Nhưng khác người thường là người sẽ có lúc khỏi ốm, cậu là được cái vỏ đẹp thôi đúng không? bốn mùa đối với thân thể Bạch Chúc đều tựa như băng đá luôn luôn lạnh, cậu chính là trải qua như vậy trong suốt quá trình thích nghi và tiếp nhận.

"Nếu được trở về tôi chắc chắn sẽ yêu cơ thể kia của tôi chết mất" không đẹp nhưng tốt chất lượng.!

Hệ Thống : Nhiệm Vụ khởi động! nhân vật chính xuất hiện thời gian trong đêm nay ký chủ hãy sẵn sàng.

Bạch Thời thật muốn dùng hành động tỏa ý thân thiện với hệ thống: "ta luôn ở trạng thái sẵn sàng".

Hệ Thống : Ký chủ hãy vui lòng khởi động truyền tống trận nhiệm vụ lần này Hệ Thống có sự thay đổi xảy ra.

Bạch Thời : "... "

=====

Tác giả :

Lần đầu chơi tới hơn 2000 chữ mà cảm giác viết như không viết ủ mắm nhân vật là chính tiếp haha.

Lối miêu tả cảm xúc còn rất đơ lần sau cải thiện, cơ mà nên đổi cách viết Bạch Thời thành Bạch Chúc rồi cho đỡ rối não dù gì hai người vẫn là một người mà.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play