Nghi Hòa

Phần 4


3 tháng


11.
Trong viện của tiểu Nhã có phòng bếp nhỏ

Đồ ăn nhanh chóng được bày biện

Vừa muốn động đũa, ba nam nhân khác không biết từ đâu xông đến

Bọn họ đang cầm bát, lục tục ngồi hai bên sườn của ta, tiểu Nhã nhỏ tuổi nhất bị chen ra rìa.

Tiểu Dậu gắp thịt vào bát của ta: “Công chúa, cái này ăn ngon.”

Đôi mắt của tiểu Khuynh ngóng chờ ta

Ta không đành lòng, lại gắp thịt cho tiểu Khuynh.

Hoài Nhân ở một bên nhẹ nhàng nâng mắt, bất động thanh sắc (11) gắp mất miếng thịt ta gắp cho tiểu Khuynh, nhét thẳng vào miệng.

Tiểu Khuynh bực tức mở miệng:

“Công chúa, nàng xem hắn kìa!”

Mắt thấy trên bàn cơm chuẩn bị một trận ầm ĩ, ta vội vàng gắp cho bọn hắn mỗi người một miếng thịt:

“Đều ngoan, năm người chúng ta nên sống hòa thuận, đừng ầm ĩ.”

“Ta thì sao?”

Tống Hành Ý không biết từ khi nào đã tìm được tới đây.

Hắn chỉ vào người của ta, đầu ngón tay cũng run rẩy:

“Hóa ra những lời đồn đãi đều là thật, nàng thế mà thật sự nuôi nam sủng! Nàng có biết ta mới là phu quân của nàng không? Ta mới là Phò mã! Nàng coi ta là cái gì?”

Hắn dường như là muốn cho ta cảm thấy thẹn thùng xấu hổ.

Nhưng lại cảm thấy dù tốt xấu gì ta cũng là công chúa, sợ dùng từ ngữ không ổn, nghĩ nửa ngày mới cắn răng nói ra được một câu:

“Ở trong cung nàng không đọc quá “Nữ giới” hay sao?”

Ta thuận hai tay ôm hai mỹ nhân bên cạnh là Hoài Nhân cùng tiểu Dậu, trước mặt Tống Hành Ý hôn mỗi người một cái, hành vi phóng đãng, không cần che giấu:

“Mấy cái đồ đó cũng xứng để bản công chúa đọc hay sao?”

Mặt của Tổng Hành Ý tái đi rồi.

Hoài Nhân ở một bên cười nhạo một tiếng:

“Hóa ra là Phò mã, ta nói là mãng phu từ vùng quê nào đến, một thân mồ hôi hôi thối, trách không được đêm động phòng với công chúa cũng không phải ngươi.”

Bên người Tống Hành Ý không có người hầu hạ, hắn mặc quần áo tới đây như thế nào đều thay đi thay lại để mặc, cũng không che được mùi mồ hôi trên người.

Tống Hành Ý có chút ngượng ngùng.

Hắn muốn phản bác lại, lại bị Hoài Nhân hấp dẫn sự chú ý, ánh mắt chằm chằm nhìn lên người hắn:

“Là ngươi?”


12.
Trong đám nam sủng này của ta, người tranh giành nhiều nhất, không phải là tiểu Dậu bộ dáng uốn éo, mà là Hoài Nhân

Minh tranh, ám tranh (12), các loại âm mưu quỷ kế đa dạng chồng chất.

Trước đây công chúa phủ náo nhiệt thật sự, những nam sủng vì tranh thủ tình cảm, cả ngày tranh giành tình yêu ngày ngày không dứt

Mỗi khi hậu viện có ai bị hãm hại, bị oan uổng, hoặc hai phòng đấu đá ba phòng đánh lộn, ta cùng thị nữ Lục Thủy đều cùng nhau đánh đố, xem xem người đứng phía sau màn là ai.

Mà ta lần nào cũng đánh cược trên người Hoài Nhân.

Đây cũng là nguyên nhân ta sủng ái hắn nhất.

Ai không muốn được người tranh đoạt.

Cho dù là thủ đoạn tranh giành có chút không quang minh chính đại, nhưng lòng yêu thương ta cũng không sai.

Chỉ là ta không nghĩ tới, Tống Hành Ý còn chưa vào cửa, thủ đoạn của Hoài Nhân đã dùng đến trên người hắn.

Sau khi biết chuyện của Tống Hành Ý cùng hắn biểu muội, ta rất vui vẻ.

Ngày hôm ấy, ta vốn là muốn tiến cung cầu phụ hoàng hủy bỏ hôn ước.

Kiệu tiến cung đi ngang qua một quán trà.

Ta nghe thấy có người nhắc tới tục danh của ta:

“Ta không thể vì Quý Song Nhi mà không đi làm phò mã. Danh hiệu phò mã này đối với ta chỉ có ưu đãi chứ không hề có chỗ không tốt, dù sao vốn là ta đang đắn đo Quý Song Nhi, cho dù ta cưới công chúa, thì nàng cũng vẫn đối với ta không rời không bỏ, nam nhân làm gì có ai không thích ba vợ bốn nàng hầu chứ?"

“Về phần công chúa, ngoại hình xinh đẹp, cũng xứng đôi với ta, nhưng nghe nói tính tình không tốt, thật sự khó khống chế, nếu như ta cầu nàng, nàng khẳng định sẽ chướng mắt ta.”

“Đối phó người như thế, ta sẽ làm cho nàng cảm nhận được cảm giác tương phản, nàng thấy ta yêu Quý Song Nhi như thế, trong lòng sinh ghen tị, khẳng định sẽ tìm cách cướp ta đi, đến lúc đó, ta càng ngược nàng, nàng lại càng yêu ta.”

Người đó là Tống Hành Ý.

Người đối diện với hắn ẩn ở chỗ rẽ, ta không chú ý.

Hiện tại xem ra, chắc chắn là Hoài Nhân.

Hắn muốn cho ta thấy rõ nhân phẩm thật sự của Tống Hành Ý mà cự tuyệt tứ hôn.

Chỉ là hắn không nghĩ tới, bản công chúa quá biến thái

Lần đầu tiên ta thấy một người đê tiện như thế, đương nhiên muốn kết hôn vào phủ để thưởng thức thật tốt.


13.
Ngay lập tức, Tống Hành Ý hiểu được chuyện gì xảy ra.

Hắn tức giận đến giương nanh múa vuốt, làm bộ muốn tiến lên đánh Hoài Nhân.

Hoài Nhân cũng không có phản kháng, cứ thế mà trúng một quyền của hắn, đôi má xinh đẹp đỏ lên một mảnh.

Lòng ta đau muốn chết, đẩy ra Tống Hành Ý: “Sao ngươi lại không né?”

Hoài Nhân cúi đầu rũ mắt, để lộ ra vẻ mắt vô cùng yếu ớt:

“Ta chỉ là một nam sủng ti tiện, Phò mã gia muốn đánh thì đánh, Hoài mỗ sao dám trốn tránh.”

Ta lúc này liền nổi giận, càng ngày càng thấy khuôn mặt của Tống Hành Ý trở nên đáng ghét, tát cho hắn một cái thật mạnh:

“Trước mặt bản công chúa cũng dám làm càn!”

Tống Hành Ý trừng lớn hai mắt: “Ta mới hôn phu chính thức làm lễ bái đường thành thân với ngươi, thế mà ngươi lại vì tiện nô này đánh ta?”

Không chỉ có tay không sạch, mà miệng cũng không sạch.

Ta nhìn hắn lạnh lẽo:

“Thân là Phò mã, không chỉ không thể quản lý hậu viện, lại tàn nhẫn ghen tị, giết hại nam sủng, thật sự đức không xứng vị.”

“Ban thưởng năm mươi roi”

“Bản công chúa tự mình giám sát.”

Ta nghiêng đầu nhìn Hoài Nhân, hắn vừa mới thu hồi ý cười trên khóe miệng, vừa thở dài vừa khom lưng với ta:

“Công chúa anh minh.”

Khi Tống Hành Ý bị đánh cho chỉ còn nửa cái mạng, Quý Song Nhi đến đây.

Nàng chạy thật nhanh, suýt nữa thì ngã:

Trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp còn có mồ hôi li ti chảy ra, còn chưa kịp lau, liền vội hỏi ta: “Nghe nói công chúa đánh Ý lang?”

Tống Hành Ý giống như nhìn thấy hy vọng, hướng về Quý Song Nhi nói: “Đúng! Chính là nàng đánh ta! Nữ nhân cũng giám đánh nam nhân! Độc phụ này muốn tạo phản! Song Nhi nàng phải thay ta làm chủ!”

Hắn kêu gào muốn tê tâm liệt phế (13), nhưng Quý Song Nhi giống như không có nghe thấy tiếng hắn, cũng không nhìn hắn cái nào.

Nàng thật cẩn thận nâng tay ta lên, mở miệng nghẹn ngào: “Tỷ tỷ, tay của tỷ có đau không?”

“Lần sau đừng tự làm mình bị thương, muội sẽ đau lòng, muốn đánh thì để muội đến đánh, muội không sợ đau.”

Tống Hành Ý hôn mê bất tỉnh tại chỗ.

_____
(11) Bất động thanh sắc: Tỉnh bơ, thản nhiên, mặt không biến sắc
(12) Minh tranh, ám tranh: tranh tối, tranh sáng, có thể hiểu là minh tranh ám đấu, dùng mọi biện pháp ngoài sáng lẫn trong tối.
(13) Tê tâm liệt phế: Xé tim xé phổi


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play