Nghi Hòa

Phần 5:


3 tháng


14.
Sau chuyện này Tống Hành Ý trở nên biết thân biết phận hơn nhiều, giống như là đã nhận rõ tình thế, nhận mệnh rồi. (14)

Lúc nghe được tên hắn, là thị nữ báo lại cho ta
Nàng nói Phò mã tự mình xuống bếp, làm một bàn đầy món ngon, mời ta qua đó nếm thử, xem có hợp khẩu vị hay không:

“Phò mã gia nói, là trước kia ngài ấy không được tốt, ngài ấy sẽ tự mình gặp mặt Hoài công tử tạ tội, hắn biết tội lỗi của bản thân rồi, cầu mong công chúa rủ lòng thương xót.”

Tay đánh đàn của Hoài Nhân dừng một chút, tiếng đàn bỗng trở nên dồn dập cao vút, trực tiếp che lấp âm thanh của thị nữ kia.

Tiểu Dậu ui chao một tiếng, chân tay mềm nhũn, ngã vào lòng ngực ta, hai tay mềm mại khoác lên bả vai của ta:

“Có thể vẫn còn chưa hết bệnh, lúc này cảm thấy cả người mệt mỏi, phải có công chúa ở bên cạnh mới có thể khỏe lên được.”

“Cái gì mà tự mình xuống bếp chứ? Chảng qua là lấy cớ thô thiển vì muốn gặp nàng mà thôi. Công chúa, nàng ngàn vạn lần không thể để hắn đắc ý”

Tiểu Khuynh bĩu môi, lộ vẻ chướng mắt.

“Nhưng mà dù sao thì hắn cũng là đại phòng, ta không thể không biết điều mà không tới.”

Vừa dứt lời, tiểu Nhã luôn luôn im lặng mới bón một miếng điểm tâm vào miệng ta:

“Bánh thủy tinh hạt dẻ này cũng là của ta tự làm, công chúa nếm thử một chút, có phải ăn ngon hơn của Phò mã gia làm hay không?”

Đôi mắt hắn nhìn chằm chăm ta đầy trông ngóng, khiến cho ta khó có thể nói một chữ không.

Ta cười phụ họa: “Ăn ngon, ăn ngon.”

Hoài Nhân đã đổi sang đàn bản nhạc ta yêu thích nhất, lúc hắn đàn, cặp mắt câu nhân kia còn thường xuyên liếc mắt đưa tình với ta.

Hồn phách ta lập tức bay lên người hắn, trái tim ngứa ngáy, lại bỗng nhiên bị tiểu Dậu ôn như nước kéo trở về.

Tay của hắn vừa khoác lên vai ta ôn nhu ôm lấy hai má trơn nhẵn của ta, lại bỗng nhiên mạnh mẽ xoay đầu ta, bắt ta nhìn hắn một cái, trong ôn nhu có mạnh mẽ:

“Công chúa, ta cùng Hoài Nhân ai đẹp hơn?”

“Đều đẹp, đều đẹp”

“Vậy công chúa thích ai hơn?”

“Đều thích đều thích”

Yêu nghiệt, đều là yêu nghiệt, đều là đến câu hồn bản công chúa.

Chính là bản công chúa rất thích.

Cứ ầm ĩ huyên náo như vậy tới tận buổi tối.

Lúc Tống Hành Ý tìm đến, ta đang nằm trong ngực Hoài Nhân, ăn nho mà tiểu Dậu bón, uống rượu ngon của tiểu Khuynh, còn đùa giỡn tiểu Nhã mặt đang ửng đỏ.


15.
Tống Hành Ý mặt đã đen rồi lại càng đen hơn, tức giận muốn nói gì, lại cố gắng nhịn xuống:

“Vợ chồng không có thù cách đêm, ta đã muốn chủ động cúi đầu với nàng, nàng còn muốn gì nữa đây?”

Ta uống rượu có chút say, nghe không rõ ràng lắm, mới hỏi Hoài Nhân: “Hắn nói cái gì?”

Hoài Nhân cắn cắn vành tai của ta, hơi thở nóng đến mức khiến người khác đỏ mặt:

“Hắn nói, hắn tự biết không xứng với công chúa, đặc biệt đến xin công chúa hưu phu.”

Ta vung tay lên:

“Được, không thiếu một người như hắn”

Tiểu Khuynh nhanh chóng lấy giấy bút tới.

Khi đi ngang qua Tống Hành Ý, lảo đảo dưới chân một cái, rượu trong bầu rượu đều hắt hết lên mặt hắn.

Hắn cầm lấy áo tiểu Khuynh chuẩn bị tức giận, lại bị Hoài Nhân dùng quạt giấy đập vào mu bàn tay:

“Phò mã thật oai phong, cũng biết phát uy, chẳng lẽ là ghen ti công chúa sủng ái chúng ta mà lạnh nhạt với ngươi, cố ý đến khóc lóc om sòm?”

Quạt giấy của Hoài Nhân mở ra, bốn phía lập tức vang lên tiếng cười.

Tống Hành Ý sắc mặt âm trầm, một tay túm lấy ta đứng lên:

“Ngươi mặc kệ bọn họ ức hiếp ta như vậy?”

Ta vốn đã thấy hắn phiền:

“Bọn họ tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện, ngươi là phòng đích, phải khoan dung một chút mới đúng chứ!”

“Ta khoan dung bọn họ sao?”

“Không thì thế nào?” Ta nói đúng lý hợp tình: “Vị trí Phò mã cũng cho ngươi rồi, bọn họ cái gì cũng không có, ngươi còn muốn như thế nào?”

Tống Hành Ý á khẩu (15) không biết trả lời ra sao, tức giận đến mức phất tay áo rời đi.

Nghe nói đêm hôm đó hắn đi tìm Quý Song Nhi, muốn được nàng an ủi.

Kết quả là vừa mới đến viện của Quý Song Nhi, liền thấy nàng đang ôm hai nam sủng mà ta mới ban tặng, vừa ngắm trăng vừa làm thơ, cười nói so với ta còn to hơn.

Tống Hành Ý chất vấn (16) nàng.

Kết quả là, Quý Song Nhi phải mất cả nửa ngày mới nhận ra hắn là ai.

Tống Hành Ý giống như đấm vào bị bông (17), trước khi đi mới tàn nhẫn nói:

“Các ngươi đều chờ đó cho ta!”


16.
Ngày hôm sau, khi ta vừa mới ra khỏi phủ, không biết là ai hắt một chậu nước to vào người ta, mắng tô một tiếng dâm phụ.

Ngay sau đó, vô số trứng thối cùng đồ ăn thiu tựa như mưa bay tới, so với ngày mà Quý Song Nhi quỳ xuống còn nhiều hơn.

Khắp nơi đều là người qua đường chỉ chỏ vào ta:

“Không biết xấu hổ, không tuân thủ nữ đức! Ta khinh!”

“Nghe nói nàng nuôi nam sủng, quả nhiên là hành vi phóng đáng, thực sự là làm xấu mặt phụ nữ chúng ta!”

Thị vệ của ta thay ta đỡ được những đồ vật ném tán loạn, nhưng tất cả đều loạn hết cả lên.

Khi ta tránh né, có người túm lấy tay ta, rồi sờ từ tay qua lưng của ta.

Ta ngẩng đầu lên, lọt vào tầm mắt là một khuôn mặt rỗ đã đen còn vàng, dâm đãng hỏi ta có ngại nhiều thêm một nam sủng, hắn cam đoan sẽ hầu hạ ta thật tốt.

Những tên đàn ông khác xem diễn cũng đều tự tiến cử bản thân.

Thấy ta không nói lời nào, lại thốt ra những lời nói khó nghe:

“Hiện tại cả đại Càn còn ai không biết Nghi Hòa công chúa phóng đãng vô cùng, nuôi dưỡng vô số nam sủng, phải không? Làm kỹ nữ còn muốn lập đền thờ trinh tiết!”

“Như thế này mà còn làm công chúa? Kỹ nữ của Di Xuân Viện còn sạch sẽ hơn nàng!”

“Haha, ta cũng muốn nếm thử một chút mùi vị của công chúa như thế nào”

Ta giương mắt nhìn vào đám người kia, đối diện là gương mặt đắc ý cười của Tống Hành Ý.
Hắn chậm rãi đi tới, giả làm một dáng vẻ bị lừa gạt, vô cùng ấm ức nói:

“Lời nói thật nghe không vừa lỗ tai, Thánh Thượng tứ hôn cho ta là bởi vì thấy ta thành thật, muốn cho ta tiếp nhận người đàn bà dâm đãng giống như ngươi phải không? Thân là phụ nữ mà không ra dáng phụ nữ, muốn nói sao không?”

Ta nở nụ cười:

“Vậy theo ý của Tống thị lang, phụ nữ phải là cái dạng gì mới đúng?”

“Tam tòng tứ đức, lấy chồng theo chồng, tuân thủ nghiêm ngặt nữ giới, chết đói là việc nhỏ, thất tiết là việc lớn, trinh tiết chính là mạng người, cho dù ngươi là công chúa cũng không phải ngoại lệ.”

Mọi người đều gật đầu.

Ta lại hỏi: “Vậy đàn ông thì sao? Đàn ông thì phải như thế nào?”

Ta vừa nói xong, đám người và vừa nãy còn líu ra líu ríu, đã im lặng không ít.

Tống Hành Ý hừ lạnh một tiếng: “Đây là việc của đàn bà các ngươi nên quan tâm à?”

“Cho nên đối với đàn ông thì không có yêu cầu gì, nhưng đối với phụ nữ thì lại bị ràng buộc với các loại chuẩn mực (18) hay sao?”

Ta sai người mang ra một chiếc ghế quý phi (19), đặt ngay trước phủ

Ta ngồi trên ghế quý phi, cử chỉ hành vi cũng không tao nhã.

Ta miễn cưỡng tựa cằm vào tay, hướng về phía đám đông nói: “Mắng nữa đi, còn muốn mắng như thế nào nữa, ta đều nghe!”

Mọi người nhìn mặt nhau, trong lúc nhất thời không hiểu ta đang muốn làm cái gì.

Tống Hành Ý chạm vào một bên cánh tay của một tên đàn ông, những từ ngữ khó nghe lại vang lên.

Kể từ đó thì lời lẽ càng ngày càng nhiều, càng ngày càng mãnh liệt, cả đám người mắng đến mức mặt đỏ tai hồng.

Ta cũng thấy đã đến lúc rồi, mới nói dừng:
“Đại khái ta đã nghe được một chút, lời các ngươi mắng nữ nhân thật sự quá phong phú nha, nào là dâm phụ, kỹ nữ, con điếm, chó cái, chó mẹ… cái gì cũng đều có.”

“Thế từ ngữ mắng đàn ông thì sao, có nhiều hay không?”

Ở dưới đài lại im lặng.

Ta chỉ ngẫu nhiên một tên lúc nãy mới mắng say sưa, hắn ấp úng không thể nào nói nên lời.

“Nhắc tới các cha ông các ngươi, hình tượng đầu tiên các ngươi nghĩ đến không phải uy vũ hùng tráng hay sao? Vậy đối với các mẹ các bà ngươi thì sao?”

“Mẫu thân sinh ra các ngươi, nuôi dưỡng các ngươi, những gì họ làm đều là những truyện vĩ đại nhất trên thế gian, thế mà tiếng mẹ vĩ đại như thế lại tập hợp lại trở thành những từ ngữ ô uế nhất trên đời, ta muốn hỏi một chút, phụ nữ chúng ta còn sống, rốt cuộc là vì cái gì?”

Hoài Nhân tiến lên bóp vai cho ta, tiểu Nhã sợ ta khát, mang nước đến cho ta uống.

Tiểu Khuynh cầm theo kiếm, rất có dáng vẻ ai lên thì chém người đó.

Tiểu Dậu làm ổ trong lòng ngực ta, được ta ôm trọn.

Ta tinh tế nắm lấy cằm hắn, chậm rãi nâng lên, nơi đầu ngón tay lướt qua đều lưu lại dấu đỏ.

Giọng của tiểu Dậu khàn khàn kêu lên một tiếng:

“Công chúa nhẹ một chút!”

Tiểu Dậu là làm từ nước, cả người hắn đều mềm, cả xương cũng mềm, một đôi con ngươi cong cong như nước rủ xuống, một nuốt ruồi lệ chứa đầy tình ý, khiến cho người khác muốn trêu cho hắn khóc.

Phụ nữ dưới đài mí mắt cũng không nháy.

Ta thuận miệng hỏi:

“Hắn có đẹp không?”

Không biết là người nào trả lời: “Đẹp!”

“Có hâm mộ không?”

“Hâm mộ!”

“Có muốn không?”

Âm thanh kia dừng lại một chút, chầm chậm nói: “Như vậy… là không đúng đắn”

Ta cười nhạo một tiếng:

“Thế thì tại sao đàn ông lại được có ba vợ bốn nàng hầu?”

Đàn ông từ bốn phía đột nhiên phát điên, đứng lên chỉ trích ta

Phụ nữ lại không nói gì nữa.
______
(14) Nhận mệnh: Chỗ này có thể hiểu là chấp nhận thời thế ấy
(15) Á khẩu: Câm miệng (không biết nói gì) – mình giữ nguyên từ Hán Việt vì nó khá là súc tích đỡ phải giải thích nhiều. 🙂
(16) Chất vấn: Hỏi và đề nghị làm rõ. Từ chất vấn này khá là súc tích nên không thể dịch sang từ “hỏi” được. Đây là lòng đầy khó chịu muốn hỏi cho ra lẽ.
(17) Đấm vào bị bông: ý nói là tức giận mà không có chỗ trút giận, không làm gì được ai, nên càng ấm ức khó chịu.
(18) Trong nguyên tác gì tác giả dùng cương thường, mình thì thấy dùng cương thường chỗ này không hợp lý lắm, vì cương thường ở đây có thể hiểu là tam cương ngũ thường, là những chuẩn mực của đàn ông (còn chuẩn mực của đàn bà là tam tòng tứ đức cơ). Vì vậy, mình dùng từ “chuẩn mực” để phù hợp với văn cảnh hơn nhé.
(19) Ghế quý phi: ghế tựa dài có nệm có thể tựa hay nằm cho thoải mái. Nó là sự kết hợp của ghế trường kỷ (sofa) và ghế bành.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play