Nghi Hòa

Phần 3


3 tháng


7.
Người làm kia không sai

Ở công chúa phủ của ta, hắn không tranh, tự nhiên sẽ có người khác tranh.

Sau khi ăn xong, thị nữ đề nghị đi tản bộ ở rừng trúc để tiêu cơm.

Kết quả là đi được nửa đường, từng người từng người một không phải đau bụng thì là nhức đầu đau chân, chỉ chừa lại mỗi mình ta đi lang thang trong rừng trúc.

Lúc này gió nổi lên, rừng trúc rì rào tiếng gió.

Trong lúc mơ hồ, ta nghe tiếng đàn truyền tới.

Tiếng đàn kia như khóc như than, buồn vui ai oán, tựa như mưa phùn rả rich, mang theo nỗi u sầu vô tận.

Tiếng đàn ưu thương như vậy là lần đầu ta được nghe.

Ta nổi lên lòng hiếu kỳ, theo tiếng đàn đi về phía trước, tìm thấy một mái đình câu cá.

Đi vào trong nhìn kỹ, đập vào mắt ta là một đôi tay gầy thon dài.

“Ai đó?”

Tiếng đàn chợt dừng lại.

Dây đàn căng đứt bật ra, trên mu bàn tay trắng trẻo sạch sẽ vạch ra một vết máu dài

Người kia nhìn sang, giọng nam trong veo cũng u oán giống như tiếng đàn:

“Hóa ra công chúa lại bạc tình bạc nghĩa như vây, chỉ thấy người nay cười, không thấy người xưa khóc.”


8.
“Phò mã anh tuấn tiêu sái như vây, chắc là công chúa rất thích?”

Lời nói này vô cùng u oán.

Hắn đứng lên hướng về phía ta đi tới.

Lúc này ta mới thấy rõ được dung mạo của hắn.

Hắn có vóc người rất cao, trên người mặc một bộ cẩm bào màu đen vừa có hoa văn tường vân (8) vừa quý giá lại thanh nhã, mi mắt như tranh vẽ, tròng mắt đen thâm thúy.

Là loại hình ta thích.

Thấy mặt ta hiện vẻ xa lạ, nam nhân này tự giễu: “Công chúa quả nhiên không còn nhớ ta”

“Sao có thể?"

Làm sao có thể để cho mỹ nam thương tâm chứ?

Nếu xuất hiện ở trong phủ của ta, vậy tất nhiên là người của ta rồi!

Phụ hoàng sau khi cấm đoán ta bỏ người của ta, người cũng để cho ta giữ lại mấy gã nam sủng.

Đầu óc ta nhanh chóng chuyển động, ngay lập tức nhớ ra một cái tên:

“Tiểu Dậu! Ôi chao, làm sao ta có thể quên ngươi? Ngươi là nam nhân mà bổn công chúa yêu thích nhất!”

Ánh mắt của nam nhân kia trầm xuống, môi mỏng hơi dẩu lên, đầy vẻ chế nhạo:

“Quả nhiên trong lòng của công chúa chỉ có ma bệnh Thẩm Thường Dậu kia!”

Sai rồi, đoán lại vậy.

Nam nhân phất tay áo phải đi, ta vội vàng ngăn lại:

“Hoài Nhân! Ta cũng nhận ra ngươi rồi, chỉ là đùa với ngươi một chút thôi, ngươi mới là nam nhân mà bổn công chúa thích nhất!”

Lúc này sắc mặt của Hoài Nhân mới trở nên tốt hơn.

Nam sủng trong phủ của ta rất là đông, mà được sủng ái nhất chính là Hoài Nhân.

Toàn bộ công chúa phủ, cũng chỉ có hắn có quyền được tự do ra vào phòng ngủ của ta.

Bởi vì hắn được yêu thích, nên toàn bộ người trong phủ, bao gồm cả những nam sủng khác cũng là nhìn sắc mặt của hắn sống qua ngày.

“Công chúa, nàng có biết bao lâu rồi nàng không tới thăm ta không?”

Hoài Nhận rũ mắt, tỉ mỉ chải chuốt mái tóc dài của ta.

Ta không nhớ rõ, sau khi bị phụ hoàng mắng chửi một trận, rất lâu rồi ta không chạm vào đàn ông.

Ngón tay thon dài của Hoài Nhân mon men đi xuống theo sợi tóc, ngừng ở phần thịt mềm ở cổ của ta, như có như không xoa nắn.

Tiểu tử này, đang quyến rũ ta.

Sắc đẹp trước mắt, ta càng nhìn thì trong lòng càng ngứa ngáy, vừa lúc chuẩn bị động thủ với hắn, thì liên tiếp thông báo vang lên:

“Không xong rồi thưa công chúa, Dậu công tử nghe nói ngài làm đám cưới, ngay lập tức liền hộc máu, đến giờ vẫn hôn mê bất tỉnh!”

“Báo! Nhã công tử lại mắc chứng tự bế, núp ở trong tủ ai gọi cũng không chịu ra, đã hai ngày nay không ăn cơm rồi”

“Công chúa, Khuynh công tử khóc từ tối qua tới giờ, hắn nói nếu ngài không đi gặp hắn, sáng mai hắn sẽ đi ra cửa phủ công chúa treo cổ tự sát”

9.
Không xong, hậu viện nổi lửa rồi!

Ta nhảy dựng lên, vội vàng đi tới viện của tiểu Dậu.

Tháng hai, trời đông giá rét, bên trong phòng lạnh rùng mình.

Tiểu Dậu nằm ở trên giường, sắc mặt tái nhợt, trên người chỉ đắp một tấm chăn mỏng.

Nghe thấy giọng nói của ta, hắn cố gắng muốn ngồi dậy:

“Công chúa… Nàng tới rồi? Không phải là ta đang nằm mơ đấy chứ?”

Lông mi của tiểu Dậu khẽ run run, nước mắt từ khóe mắt hoảng hốt rơi xuống, chạm vào nốt ruồi đỏ thẫm kia càng trở nên đáng thương hơn.

Ta nhíu mày:

“Ngay cả lửa than cũng không đốt, những người làm này là có chuyện gì?”

Tiểu Dậu ho nhẹ mấy tiếng, cười vô cùng miễn cưỡng:

“Hậu viện đều là do Hoài Nhân quản, hắn bận rộn khó tránh khỏi sẽ quên, ngài đừng trách hắn, ta nhường nhịn hắn một chút là được, đều đã quen rồi”

“A” Hoài Nhân theo ta cùng tới cười nhạo một tiếng, “Buồn nôn, không biết là học được ai bộ dáng bỉ ổi hèn hạ xấu xa kia, cũng biết giả mềm giả yếu (9), công chúa đừng để ý tới hắn, ngày hôm qua hắn còn cãi nhau với tiểu Khuynh, ầm ĩ muốn lật cả nóc nhà.”

Hoài Nhân mạnh mẽ muốn kéo ta đi

Tiểu Dậu trên giường ho khan càng dùng nhiều sức, miễn cưỡng ho ra một búng máu, đôi môi tái nhợt bị nhuộm thành màu đỏ thẫm.

Hắn ngẩng đầu lên, ánh mắt ướt nhẹp, so với Quý Song Nhi cũng yếu đuối hơn mấy phần:

“Công chúa, ta đau…”

Ta bị dọa sợ, liền tiến lên phía trước kiểm tra.

Hoài Nhân ở bên cạnh thấy vậy cũng nâng tay lên, lộ ra vết xước sắp khép lại, kêu lên một cách đau đớn:

“Công chúa, ta cũng đau.”

Lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng hộp gỗ rơi xuống đất.

Tiểu Khuynh mím môi chực khóc:

“Công chúa thật vất vả tới hậu viện một chuyến, lại chỉ muốn tới Tây viện với Hoài Nhân, trong lòng của nàng chỉ có bọn họ không có ta đúng không? Được! Ta dã biết rồi! Là ta dư thừa! Ngày mai ta sẽ ra trước cửa phủ treo cổ chết, công chúa không cần phải phiền lòng nữa!”

“Làm sao ngươi có thể nói thế vậy?” Ta vội vàng tiến lên an ủi, “Tiểu Khuynh, ngươi đừng nghĩ nhiều, ngươi là người bổn công chúa thích nhất!”

“Còn ta thì sao?”

Tiểu Dậu cùng Hoài Nhân hai miệng một lời.

Đầu ta muốn to lên gấp hai lần.

Rốt cuộc đã biết vì sao phụ hoàng lại mệt mỏi cả ngày lẫn đêm như vậy.

Tiền điện công vụ bận bịu chưa xong, hậu cung phi tử ồn ào không dứt.

Ta nhạt nhẽo nói: “Các ngươi bận việc của các ngươi, ta đi xem vì sao tiểu Nhã lại không ăn cơm. Chuyện lớn như vậy mà hạ nhân không nói sớm một chút!”

10.
Trong số đông đảo nam sủng của ta, tiểu Nhã là người đặc biệt nhất.

Hắn nhát gan, không thích nói chuyện, tính tình lại kỳ lạ

Mỗi lần yến tiệc, các nam sủng luôn nghĩ ra phương pháp nói lời hay dỗ ngọt khiến ta vui vẻ, chỉ có hắn ngồi đó không nói gì, trong đôi mắt hắn tất cả chỉ có ta.

Tựa như trong thế giới của hắn chỉ có ta, hắn chỉ thấy được ta.

Ta thích loại cảm giác này.

Người làm nói hắn tự bế (10), núp trong ngăn tủ hai ngày không đi ra.

Trước kia hắn cũng hay như vậy.

Sau khi ta biết, sẽ dè dặt đứng bên ngoài tủ, gõ nhẹ lên cửa tủ, sau đó hát bài ca dao mà hồi bé mẫu hậu hay hát dỗ dành ta.

Đến phòng ngủ của tiểu Nhã, ta giống như thường ngày gõ nhẹ lên cửa tủ.

Ta còn chưa kịp mở miệng, cửa tủ bỗng nhiên mở ra.

Tiểu Nhã phi vào trong ngực ta, tủi thân nói:

“Bọn họ nói nàng lập gia đình, là Thánh thượng ban cho, sau này nàng vẫn tới thăm ta sao?”

Hắn ôm ta thật chặt.

Cánh tay trắng nõn dùng sức đến nỗi gân xanh nổi lên, rất sợ một khi không nắm chặt, thì ta sẽ lập tức bay đi không thấy nữa.

Ta nhẹ nhàng vỗ vào sau lưng hắn, thanh âm ôn nhu đến mức mình cũng không phát hiện ra:

“Biết rồi, ta thích ngươi nhất, làm sao lại không đến thăm ngươi chứ?”

“Thế mà nàng có biết, đã một trăm hai mươi ba ngày, mỗi ngày ta đều mong nàng, mà ngày nào nàng cũng không đến”

Trong lòng ta có chút ngại, có thứ gì đó khiến cho lục phủ ngũ tạng (11) chùng xuống:

“Đây không phải là ta đã tới rồi sao? Sao chưa ăn cơm? Để ta ăn cùng ngươi được không?”
_____
( 8 ) Tường vân: mây lành
(9) Trang nhu trang nhược: giả mềm giả yếu
(10) Tự bế: Tự đóng cảm xúc của mình, không quan tâm tới người khác.

P/S. Ở phần này có một số chỗ mình để ngôi thứ ba mấy nam sủng nói có chỗ là “ngài” cũng có chỗ là “nàng”, là bởi có lúc thì trong nguyên tác để 您 (ngài, khi nói với bề trên) cũng có lúc lại để 你 (bạn, ngôi thứ hai bình thường. Chắc là tại khi giận thì gọi là ngài. :))


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play