Nghi Hòa

Phần 2


3 tháng


4.
Đêm tân hôn, Tống Hành Ý tái xanh mặt.

Hắn cự tuyệt không cho ta đụng chạm, thề phải thủ thân như ngọc vì Quý Song Nhi:

“Nàng trừ thân phận công chúa thì còn có cái gì? Bọn họ nói đúng, ngay cả xách giày cho Song Nhi nàng cũng không xứng! Muốn vội vã cưỡng đoạt ta? Đừng có mơ! Trái tim ta chỉ thuộc về Song Nhi mà thôi!”

Ta nhíu mày.

Tên Tống Hành Ý này có chút không biết phải trái

Một lần hai lần ta có thể khoan dung độ lượng, nhiều lần, ta không khỏi cảm thấy phiền chán.

Ta nâng tay lên tát vào mặt hắn, lực đạo rất lớn, khiến cho má trái của hắn hiện lên một vết bàn tay thật lớn màu đỏ.

“Chỉ là một thứ đồ chơi, ngươi lại thật sự coi mình là trân bảo?”

“Ngươi phải biết, bây giờ ngươi là ở công chúa phủ, ở đây, ta chính là trời, là người ngươi dựa vào, có thể làm Phò mã của ta là may mắn của ngươi, đừng có chọc ta không vui”.

Tống Hành Ý bị ta đánh đến mức mơ hồ, mới vừa rồi lòng còn đầy căm phẫn, sắc mặt bỗng nhiên trở nên đờ đẫn.

Ta nhìn vào thân hình của hắn, đột nhiên cảm thấy mất hứng thú.

Hắn còn không khiến người ta vui lòng bằng Quý Song Nhi

Ít nhất Quý Song Nhi còn biết diễn, sẽ khiến cho trái tim của bổn công chúa đập thình thịch.

Ta phất tay áo rời đi, ngay cả rượu giao bôi cũng không uống.

Ta cũng không coi hắn ra gì, nhưng có thể những người khác trong phủ công chúa lại không nghĩ vậy.


5.

Đêm hôm ấy, lời đồn tản ra khắp phủ công chúa, Phò mã mới tới không được công chúa yêu thích.

Ngược lại là kẻ bồi giá gả tới Quý Song Nhi kia lại rất được công chúa thương yêu

Quà tặng như nước chảy liên tiếp đem vào trong viện của Quý Song Nhi

Ta còn đặc biệt tạo ra một hồ sen dành cho nàng, để nàng ngắm cảnh.

Nô tài đến từ trong cung đều là nhân tinh (5)

Nơi nào được cưng chiều thì sẽ hướng tới nơi đó.

Nhất thời, ngưỡng cửa của Quý Song Nhi đều bị đạp vỡ, ai ai cũng đều tới a dua nịnh nọt

Khiến cho khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của nàng cũng hồng hào lên không ít.

Trong lúc cười nói, nàng ngượng ngùng hỏi: “Lúc nào công chúa lại tới?”

Ngược lại, trước cửa viện của tân Phò mã có thể giăng lưới bắt chim (6)

Đến giờ cơm ngay cả người đưa cơm cũng không có

Hắn phải tự mình xuống phòng bếp kêu, nhưng không có ai phản ứng hắn.

Hắn nhịn mấy ngày, cuối cùng cũng không thể nhịn được nữa.

Khi hắn tìm thấy ta, ta đang kêu thị nữ chuẩn bị một bàn thức ăn ngon.

Thấy vậy, sắc mặt hắn mới trở nên tốt hơn, vuốt ve xiêm áo ngồi xuống:

“Nàng không để người làm đưa cơm cho ta, có phải chính là vì ép ta tự mình đến tìm nàng hay không, để cho ngươi có thể ngồi…”

“A!”

Quý Song Nhi một thân áo hoa xinh đẹp chầm chậm bước tới

Lúc nhìn thấy Tống Hành Ý, hốc mắt của nàng bỗng nhiên đỏ, khóe mắt ầng ậng nước chực rơi xuống.

Mắt của Tống Hành Ý cũng đỏ theo

Hắn nức nở nói: “Song Nhi, thật sự là nàng, mấy ngày nay nàng đi đâu? Có phải là độc phụ này làm khó ngươi hay không?”

Hắn tiến đến muốn nắm tay Quý Song Nhi.

Quý Song Nhi lại xông thẳng vào ngực ta, ủy khuất nói: “Tại sao hắn lại ngồi ở vị trí của ta? Ngài không phải nói chỗ kia chỉ cho một mình ta ngồi hay sao? Ngài không thương ta sao?”

Ánh mắt nàng nhìn về phía Tống Hành Ý, rõ ràng đầy oán hận

6.
Tống Hành Ý ngây hết cả người, giống như vừa mới phản ứng được, vành mắt trở nên đỏ hơn:

“Song Nhi, nàng là đang trách ta sao?”

Hắn tự giễu cười cười:

“Cũng đúng, là ta liên lụy nàng chịu khổ ở nơi này, nàng hận ta cũng có lý, nàng yên tâm, ta nhất định sẽ mang nàng rời khỏi đây!”

Chịu khổ?

Ta nhìn Quý Song Nhi, một thân lụa là gấm vóc, đầu đội trâm vàng trâm ngọc muốn mỏi cổ.

Ăn uống một bàn quỳnh tương ngọc nhưỡng trân tu mỹ soạn (7)

Ta lại chịu để cho nàng chịu khổ?

Ngược lại là Tống Hành Ý, đói xanh mặt.

Người trong phủ đều là đội cao đạp thấp, không có ai cho hắn nước giặt quần áo, hắn vẫn còn mặc bộ quần áo từ ba ngày trước, nút áo bị rơi mất còn không tự biết.

Quý Song Nhi oán giận nói: “Ai muốn đi theo ngươi? Ta biết, ngươi chính là muốn ép ta đi, để có thể độc chiếm công chúa! Vị trí phò mã đã thuộc về ngươi, tại sao ngươi còn chưa vừa lòng?”

Đôi mắt đẹp của nàng liếc hắn một cái, rồi nghiêng đầu rúc vào trong ngực ta:

“Công chúa, hắn đang khích bác ly gián! Hắn là người xấu!”

“Song Nhi, nàng đang nói gì?”

Tống Hành Ý thật sự không dám tin tưởng vào lỗ tai mình

Ta trực tiếp cười toe toét

Quý Song Nhi bây giờ ăn mặc đều là theo tiêu chuẩn hoàng gia, vì đã quen với cuộc sống xa hoa, làm sao muốn phải trở về cuộc sống khó khăn lúc trước.

Đầu nàng bị hỏng mới chịu đi cùng ngươi.

Ta ở bên cạnh Quý Song Nhi nhẹ nói: “Vậy ta đuổi hắn đi có được hay không?”

“Người đâu, mau đem phò mã xuống, sau này nếu không được phép, không cho hắn tới viện của ta.”

Lúc này Quý Song Nhi mới vui vẻ, cầm một bát cháo gà nũng nịu muốn bón cho ta ăn.

Lúc Tống Hành Ý bị đỡ lôi ra, trên miệng hắn vẫn còn một câu Song Nhi, một câu độc phụ.

Người làm còn sót lại bên người hắn quả thực nhìn không được, mới nhỏ giọng khuyên hắn:

“Nếu vào công chúa phủ, liền phải học cách làm cho công chúa vui vẻ, công chúa thích ngươi, ngươi chính là tổ tông trong phủ, công chúa không thích ngươi, thì ngay cả một con chó đi ngang qua ngươi cũng muốn đi tiểu vào ngươi”

“Mấy ngày nay bụng đói, nhìn sắc mặt người khác vẫn còn chưa học được gì hay sao? Gia, ngài đừng có làm ầm ĩ, chuyện cần thiết bây giờ là phải nhanh chóng tranh sủng.”

Tống Hành Ý sửa lại một chút vạt áo bị xộc xệch, vẫn một bộ vênh váo hống hách, hướng về trước của của ta nói lớn:

“Tư xưa tới nay, phu xướng phụ tùy, cho dù là công chúa cũng phải như vậy, khiến cho ta phải giống đàn bà đi tranh sủng, ta không muốn làm!”

“Ta thấy là nàng cố ý chèn ép ta, muốn ta phải nhượng bộ, ngươi xem xem, không quá ba ngày nữa nàng sẽ phải làm lành với ta!”

Người làm lắc đầu một cái, ngày thứ hai liền xin đi biệt viện.

Nghe nói là hắn chê Tống Hành Ý không có tiền đồ, đi theo hắn không có tương lai.

_____
(5) Nhân tinh: những người khôn ngoan, tinh ý
(6) Ý là vô cùng vắng vẻ, không có ai thèm tới
(7) Quỳnh tương ngọc nhưỡng: rượu ngon
Trân tu mỹ soạn: đồ ăn vừa ngon vừa quý hiếm


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play