Thượng Cổ Tử Sinh Hoa

Chương 3: Thập Phương Tuyệt Khốn


3 ngày


Bên ngoài Ngự gia gà bay chó sủa, náo động đến mức Đông Kinh cả đêm mất ngủ. Ấy vậy mà tại một nơi cách đó không xa, toà Thánh Sơn vẫn tiếp tục sừng sững hơn mười bốn năm qua lại sắp bước vào thời khắc cuối cùng của mình.

Đứng trước bức tường băng dày đặc bùa yểm và pháp thuật cao cấp. Yêu Thần mặc một thân quần áo đỏ như máu, mái tóc dài cố định bằng một cây trăm gỗ nâu. Tạo thành một dải phía sau lưng dày qua eo và mềm mượt tựa như lụa. Dung mạo xinh đẹp tuyệt trần, mày ngài mắt phượng nhưng quá đỗi lạnh lùng. Vết bớt hoa lửa ba cánh đỏ rực ở giữa trán càng khiến dung nhan thêm phần kiều mị. Đôi mắt đen láy lạnh lùng nhìn chăm chăm phía sau bức tường băng, sáng rực bởi thứ ánh sáng thần thánh của pháp trận. Bàn tay thon dài vươn lên chạm vào mặt băng. Móng tay dài và nhọn hoắc như móng mèo cạ lên mặt băng, để lại nhiều vết xước nổi bật.

"Yêu Thần à! Con đã chờ ba ngày rồi... Nếu còn chờ nữa thì sẽ muộn kỳ trăng non mất." Phía sau lưng nàng, Yêu Tôn lên giọng nhắc nhở, bất đắc dĩ lắc đầu.

Sau đó đi vào trong lòng núi, vừa đi vừa cắn đầu ngón tay của mình. Bắn máu vào những địa điểm được cho là mắt trận. 

Yêu Thần nghe thấy nhưng không nói gì, ánh mắt lạnh lùng xẹt qua một tia thất vọng. Sau một cái chớp mắt chần chừ thì quay đầu đi nhưng tay vẫn để trên mặt băng lạnh ngắt. Khi đầu ngón tay đã sắp sửa rời khỏi mặt băng thì đột nhiên từ phía sau bức tường truyền đến tiếng bước chân đi trên tuyết sột soạt. 

Yêu Thần nghe thấy, tức thì ngoảnh đầu lại, bàn tay nhanh chóng đặt về trên mặt băng. Nhưng vẫn còn chưa kịp nhìn thấy người tới là ai thì đã bị một vòng ôm lạnh ngắt ôm lấy. Bàn tay đang đặt trên băng được một bàn tay khác nắm chặt, mười ngón tay đan chặt vào nhau. 

Âm thanh người nọ như tiếng chuông ngân, êm ái và dịu dàng. “Xin lỗi! Yêu Thần... bọn họ quấn chị quá! Nên chị không tìm được cách để tới sớm hơn.”

Yêu Thần chỉ hơi ngẩn người một chút, lập tức vươn tay ôm chầm lấy người nọ, đầu gục lên vai người nọ. Dùng chính hơi ấm trên người sưởi ấm cho người trong lòng. Giọng lạnh lùng nhưng có phần khàn khàn: "Không trễ. Đến rất đúng lúc. Quân Giao." 

"Yêu Thần..." Giọng của Yêu Tôn vang lên gấp gáp từ phía trong lòng Thánh Sơn vang ra. 

"Nhanh. Đi thôi." Ngự Quân Giao buông Yêu Thần ra. Tay nắm tay kéo nàng chạy về phía âm thanh của Yêu Tôn.

Phía trước con đường phủ đầy băng tuyết được soi sáng bằng ánh sáng thần thánh của pháp trận cao cấp. Bên trong lòng Thánh Sơn không có ngày và đêm, chỉ có duy nhất sự tĩnh mịch, lặng thầm. 

Yêu Thần lạnh lùng không nói tiếng gì, mặc kệ Ngự Quân Giao vừa lôi vừa kéo nàng đi sâu vào lòng Thánh Dực. "Bên này." 

Đến ngã rẽ chia đôi trước mắt, Ngự Quân Giao không biết đường. Cộng thêm không gian kín làm cho âm thanh của Yêu Tôn bị dội lại từ mọi phía khiến Ngự Quân Giao không phân biệt được phương hướng. 

Yêu Thần đành trở tay lại nắm tay Ngự Quân Giao kéo nàng đi đúng đường. "Bị thương?" Chạy ở đằng trước, Yêu Thần cũng không thèm quay đầu lại hỏi Ngự Quân Giao. 

Ngự Quân Giao ngây người một cái rồi nhìn xuống người mình. Thật tình, không để ý thì thôi, nếu đã nhìn tới thì thật sự là khiếp hãi. Bộ quần áo màu lam trắng toát hoàn toàn bị máu đỏ vấy bẩn, loang lổ đến đáng sợ. Nhưng cơ thể quả thật là không sao, thần lực trong cơ thể sớm đã chữa trị sạch sẽ thương tích của nàng. Bản thân có chút bất ngờ cười nói: "Không sao. Đã lành rồi, chỉ là kết quả như này thì chị không ngờ tới." Nói tới đây, nàng hơi khựng lại rồi nói tiếp. "Nhưng nếu như không làm tới mức này thì Lê Hiến Cơ cũng không có bị lừa... Hắn gian manh lắm." 

"Ừ." Yêu Thần rũ mi xuống, không nói gì tiếp tục dẫn Ngự Quân Giao vào sâu hơn nữa trong lòng Thánh Sơn. 

Ánh mắt Ngự Quân Giao liếc qua vách băng lổm chổm ngập tuyết, lòng không khỏi đau đớn. Trên mỗi vách tường đều ẩn hiện lên pháp trận màu vàng kim lấp lánh, dày đặc đến mức khiến cả nàng cũng hoa mắt. Mười bốn năm qua nàng sống trong cảnh kẻ nâng người hạ, vậy mà em gái mình đến một cái chăn ấm cũng không có. Sống ở một nơi lạnh giá và cô độc bị giam cầm đến nhiều năm như vậy... Càng nghĩ bàn tay Ngự Quân Giao càng nắm chặt lấy tay Yêu Thần hơn nữa. 

Đến giữa lòng Thánh Sơn, Ngự Quân Giao mở to mắt lên kinh ngạc nhìn về phía cái hồ lớn giữa lòng núi. Thật không ngờ, trong lòng Thánh Sơn lại có một cái hồ lớn như vậy. Hiện tại mặt hồ cuộn sóng dữ, mặt nước xanh lam như ngọc loang máu đỏ dần nhạt. Trên mặt nước, pháp trận nổi lềnh bềnh theo từng dao động của mặt nước. Xung quanh mặt dù không có bất cứ thứ cỏ cây hoa lá gì, nhưng Ngự Quân Giao vẫn có thể ngửi ra hơi nước ngọt. 

Một hồ nước ngọt sâu không thấy đáy giữa biển cả mênh mông sao…

"Hừ! Tên khốn kiếp Huyền Lăng kia coi như còn chút nhân tính. Năm đó khi bắt tay dựng toà Thánh Sơn này đã chừa lại một đường sống cho ta." Yêu Tôn quăng một đạo bùa chú màu đen đỏ hình tròn về phía bên cạnh. Dù cho đó là một bùa phép rất phức tạp thì cũng không làm khó được nàng. 

Ngay khi đạo bùa chú đen đỏ kia sáp nhập lên bức tường, thì trên những bức tường băng bắt đầu có những vết nứt nhỏ. Yêu Thần nhìn thấy thì cắn đầu ngón tay mình, búng một viên máu vào giữa đạo bùa chú. Vừa xong dưới chân liền xuất hiện từng trận rung chuyển nhè nhẹ, khiến tuyết trắng rơi lả tả. 

Cứ như vậy, Yêu Tôn và Yêu Thần hai sư trò liên kết phá mấy trận pháp giết chóc trên vách băng. Còn Ngự Quân Giao thì lấy bên hông ra một cây tiêu trúc, bắt đầu thổi khúc Ngự Cảm. 

Cả hai đều tập trung vào nhiệm vụ mà mình được giao cho, không có ai dám có chút lơ là ngoại trừ Yêu Tôn. Chỉ thấy nàng vừa vẽ bùa chú vừa kể lại chuyện khi xưa. 

"Hắn lập trận Kính Dã này bằng hơn một nửa tu vi mà mình có. Lén lút xây dựng một cái hồ nước ngọt ở giữa lòng Thánh Sơn. Yêu nữ có thể ăn tử khí để sống mà không cần thức ăn, nhưng lại không thể thiếu nước để sống." Tới đây thì Yêu Tôn dừng lại như đang nhớ lại. Lại quăng một đạo bùa mới vào vách tường đối diện. Nàng nói: "Nhưng hắn có lẽ không  ngờ tới, hai trăm năm sau ta vẫn còn sống để thoát ra ngoài." 

"Haha..." Đột nhiên Yêu Tôn ngửa đầu cười rống lên một tràng cười hả hê, đến mức chảy cả nước mắt. "Thật không ngờ! Bắc Chu lại rơi vào tay họ Trần! Bắc Trần! Haha... Chu Hoàn ơi Chu Hoàn! Cuối cùng ngươi cũng hiểu cảm giác bị phản bội là như thế nào rồi!" 

Lúc này, cả toà Thánh Sơn đều bắt đầu rung chuyển dữ dội. Từng mảng băng đá  nứt toát, tuyết trăng đã phủ suốt trăm năm ào ào muốn đổ xuống. Đều bị Yêu Thần dùng ngục hoả đốt thành nước, ào ào chảy xuống cái hồ xanh kia. Dấu hiệu sụp đổ đã lộ rõ, chẳng mấy chốc sẽ chấm dứt một thời kỳ huy hoàng của toà Thánh Sơn.

Đứng một bên, Ngự Quân Giao nhíu mày liếc Yêu Tôn một cái sắc lẹm. Con người này sao lại quái gở đến vậy chứ? Đã không biết đặt tên thì thôi đi, tính tình lại còn kì quái, khùng điên như vậy. Tội nghiệp Yêu Thần, phải sống với một người quái gở như vậy suốt mười mấy năm trời. 

Yêu Thần dường như đọc được suy nghĩ của Ngự Quân Giao. Chỉ thấy khi đầu ngón tay của nàng búng về hướng đạo bùa sau lưng chị gái. Thì giọng điệu lạnh lùng còn xen chút tức giận, "Không cần tội nghiệp. Yêu Tôn là người tốt." 

Vừa nghe lời này, Ngự Quân Giao tức thì xấu hổ, nàng quên mất Yêu Thần và mình có tâm cảm tương thông. Ngự Quân Giao không tiếp tục suy nghĩ kia, nàng lắc mình tránh né một tảng băng rơi xuống. Đến sát bên cạnh Yêu Thần, khúc Ngự Cảm réo rắc vang vọng trong không gian kín của Thánh Sơn. 

Cả toà Thánh Sơn càng lúc càng chấn động lớn, mặt nước trong hồ càng dao động dữ dội. Trận pháp trấn giữ trên mặt hồ bắt đầu có dấu hiệu nứt vỡ rõ rệt. Ánh sáng của từng trận pháp xung quanh bắt đầu lập loè, yếu ớt khi bị ánh sáng đen đỏ của yêu trận mà Yêu Tôn bày lên cắn nuốt. 

Ngự Quân Giao nhìn thấy vậy, trong lòng mừng rỡ. Nàng biết Yêu Tôn trong truyền thuyết có sức mạnh dời non lấp biển, thần thông quảng đại. Từng theo Bắc Chu Đế nam chinh bắc tiến, đánh đông dẹp tây. Là vô địch thiện hạ, sự xuất hiện của nàng khiến thiên địa u ám đến cả Tam thượng Thần nữ cũng không làm gì được bà ta. Nhưng cô cũng không hiểu, tại sao một người có sức mạnh địch lại thiên binh vạn mã lại có thể bị nhốt ở đây nhiều năm như vậy…

"Hai đứa từng nghe qua trận Thập Phương Tuyệt Khốn chưa?" Yêu Tôn bước chân nổi lềnh bềnh trên pháp trận giữa mặt hồ. Làn váy tím tung bay phiêu dật trong gió, dung nhan yêu mị tà sắc, đôi môi mỏng câu lên nụ cười yêu dị. 

Ngự Quân Giao nhíu mày im lặng nhìn Yêu Tôn, nàng nhớ mình từng nhìn thấy cái tên này trong một cuốn sách cổ trong thư viện Hoàng gia Đông Lê. Nhưng nàng không nhớ rõ cách thức bài trí và phương pháp phá giải trận chỉ biết đây là một trận pháp cao cấp dùng để trấn yêu. Trong lòng nổi lên một ý nghĩ không hay, nàng lặng lẽ từng bước tới bên cạnh Yêu Thần. Ngự Quân Giao không thổi tiêu nữa, tâm trí hoàn toàn tập trung nhớ lại đoạn ký ức cũ. 

Trên người Yêu Thần toả ra một nguồn nhiệt lượng nóng rực làm tan chảy những bông tuyết có ý định dừng trên người nàng. Sắc mặt lạnh lùng không nhìn Yêu Tôn mà chăm chú quan sát trận pháp dập dềnh trên mặt hồ. 

Yêu Tôn cười khẽ, bỗng nhiên xoay người bắt đầu múa trên mặt của trận Thập Phương Tuyệt Khốn. Cơ thể nhẹ nhàng lướt trên mặt nước, mỗi bước chân đặt xuống mặt hồ đều để lại một vết máu. Vũ khúc bay bổng như yêu linh trên nước, mềm mại như cánh bướm chấp chới. Càng về sau vũ khúc càng nhanh, thần lực của pháp trận và yêu lực cuồng bạo mạnh mẽ va chạm vào nhau. Băng tuyết trên đỉnh đầu rơi rụng tựa như lá thu rời cành xuống mặt hồ. Nhưng không một thứ gì có thể chạm đến người Yêu Tôn, tất cả đều bị hoá thành nước.

Trong tiếng ầm ầm sụp đổ, khi Yêu Tôn kết thúc vũ khúc của mình thì cũng là lúc trận Thập Phương Tuyệt Khốn tiêu tán trên mặt nước. 

Yêu Tôn hai chân đẫm máu quay đầu lại nhìn Yêu Thần, trên môi câu nụ cười dịu dàng, hiền từ. Nói: "Yêu Thần! Ta đã dạy con tất cả những gì mà ta biết. Nhưng chưa từng dạy cho con cách nào để sống ở bên ngoài. Bây giờ ta dạy cho bài học đầu tiên sau khi rời khỏi đây." Nói tới đây, Yêu Tôn dừng lại một chút nhìn Yêu Thần đầy yêu thương và bất đắc dĩ. 

"Đừng dễ dàng trao lòng tin của mình cho bất cứ ai." 

"Yêu Tôn!!!" 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play