Thượng Cổ Tử Sinh Hoa

Chương 4: Cốt Dạ và Hãng Lượng


3 ngày


"Cái gì?" Ngự Quân Giao bước lên trước hai bước đạp chân lên mặt hồ mới vừa rồi vẫn còn xanh thẵm bây giờ đã kết băng trắng xoá. Không ngờ sau khi Thập Phương Tuyệt Khốn bị phá thì con đường  duy nhất trong miệng Yêu Tôn cũng biến mất luôn. Càng không ngờ bên trong hồ lại có cự mãng bị phong ấn... Nhất thời, Ngự Quân Giao ngây người không biết phải làm sao. Thánh Sơn đang sụp đổ từng chút một, nếu không rời khỏi đây ngay, thì chị em các nàng cứ vậy mà bị chôn sống luôn đi. 

"Yêu Tôn!!!" 

Ầm…

Tiếng thét chói tai của Yêu Thần vang lên giữa lòng Thánh Sơn như muốn chọc thủng lớp băng vạn năm trên đỉnh đầu kia ra mà xé lên tận trời. Trong tay Yêu Thần không biết tự lúc nào đã xuất hiện một thanh gươm lửa đỏ tía. Điên cuồng chém xuống mặt băng cứng dưới chân nơi Yêu Tôn bị con cự mãng nuốt chửng. Ngọn lửa đỏ rực với nhiệt độ cao khủng khiếp khiến cho cả toà Thánh Sơn như muốn bị hòa tan. Từng tảng từng tảng băng ngàn năm rơi xuống từ trên đỉnh Thánh Sơn, nơi này đang sụp đổ từng chút một khi không có sự chống đỡ của Thập Phương Tuyệt Khốn trận. 

Mỗi một nhát chém của Yêu Thần đều mang theo toàn bộ sức mạnh của nàng, sức mạnh của một Ngục luyện Yêu nữ... 

Lúc này, Ngự Quân Giao mới rõ Thập Phương Tuyệt Khốn trận là trận pháp liên kết giữa các trận pháp cao cấp. Nó là trung tâm của liên hoàn trận, cũng là nguồn cung cấp thần lực để duy trì toà Thánh Sơn này. Mất Thập Phương Tuyệt Khốn là mất tất cả, những trận pháp xung quanh nó cũng sẽ yếu dần đi theo thời gian. Nơi này hoàn toàn chẳng có long mạch gì cả... Tất cả là để hợp pháp hoá sự hiện diện về toà núi băng được xây dựng giữa biển mà thôi. 

Nhưng nàng không suy nghĩ nhiều được nữa... Phải đi ngay... nơi này đang sụp đổ. Phía trước không còn đường, Ngự Quân Giao xoay người nhìn quanh quất, cuối cùng chỉ còn lại con đường dẫn về lối vào Thánh Sơn. 

"Yêu Thần... Đi thôi... Yêu Thần..." Ngự Quân Giao cố chịu đựng sự bỏng rát trên người Yêu Thần. Hai tay chụp lấy vai Yêu Thần, lắc mạnh. "Nơi này sắp sụp rồi!" 

Nhưng Yêu Thần mặc kệ nàng, một tay kéo cổ áo Ngự Quân Giao ném qua một bên. Sau đó quay người lại tiếp tục chém xuống mặt băng trong suốt cuồn cuộn thần lực dưới chân. Yêu lực trong tay càng lúc càng mạnh, ngọn lửa đỏ đang dần chuyển sang màu tía. Ngông cuồng đánh xuống mặt băng dưới chân, ngang ngạnh đối đầu với thần lực còn sót lại của Thập Phương Tuyệt Khốn trận. Xung quanh cơ thể bị ngọn lửa đỏ tía rực rỡ bám lấy, mũi nhọn của trường gươm chọc xuống mặt băng không một vết xước. Thần lực thuần khiết, tốc độ nhanh như tia chớp mang theo sức tàn sát hủy diệt. Tựa như những mũi tên nhọn vượt qua nhiệt độ nóng bỏng của ngọn lửa đánh tới Yêu Thần. Nàng không tránh cũng chẳng để ý tới chúng, mặc chúng làm mình bị thương cũng không dừng lại động tác trên tay. 

"Đau lòng quá! Yêu Thần!" Ngự Quân Giao khuôn mặt ỉu xìu ngồi trên đất, nàng vừa lăn trên đất né một tảng băng vừa rầu rĩ lầu bầu. 

Nhưng nàng không bỏ đi mà tiếp tục thét lên với Yêu Thần, cảnh tỉnh đứa em gái đơn thuần của mình. "Thập Phương Tuyệt Khốn là trận pháp trung tâm vây khốn nơi này. Nơi an toàn nhất chính là nơi nguy hiểm nhất, lúc nãy bà ta cũng nói rồi. Huyền Lăng chân nhân để lại cái hồ chính là con đường thoát của bà ta còn gì." Ngự Quân Giao cũng tức lắm, vừa phải né những tảng băng rơi xuống, vừa dùng thần lực đánh nát những tảng băng rơi xuống người Yêu Thần. 

Ngự Quân Giao nàng vì đứa em gái này mà từ bỏ vị trí Thế tử phi Đông Lê, từ bỏ cả dòng họ và vinh hiển phú quý. Đi vào nơi bị vây khốn bằng trùng trùng lớp lớp pháp trận cao cấp, vào thì dễ mà ra thì khó như lên trời. Vậy mà lại còn không quan trọng bằng một bà già... nhưng... nàng không hối hận... 

Ngự Quân Giao biết, Yêu Tôn đối với Yêu Thần còn quan trọng hơn mạng của mình. Chính Ngự Quân Giao cũng chưa bao giờ nghĩ rằng mình một ngày nào đó có thể thay thế Yêu Tôn trở thành người quan trọng nhất của Yêu Thần. Đứng thứ hai cũng được rồi…

"Huống gì bà ta lại là Yêu Tôn. Năm đó bà ta trọng thương nặng nhưng bốn nước liên hợp còn có Thành Huyền tông. Cũng có ai làm gì được bà ta đâu... Em... Em phải tin tưởng Yêu Tôn thần thông quảng đại của mình chứ... Yêu Thần." Giọng Ngự Quân Giao càng lúc càng sốt sắng, nàng hết né bên này chạy bên kia, lăn qua lăn lại như con lăng quăng. 

Yêu Thần dường như nghe lọt tai những lời của Ngự Quân Giao, nàng dừng lại động tác đang đâm chém xuống mặt băng. Quơ tay vung một gươm lên đầu Ngự Quân Giao đánh tan một khối băng đang đổ xuống người nàng. Phóng người một cái liền tới bên người Ngự Quân Giao, nắm tay chị gái kéo về phía trước. 

Thành âm lạnh như băng ngàn năm của Thánh Sơn. "Đúng. Phải tin tưởng Yêu Tôn." 

Ngay khi vượt qua cửa hang, phía sau lưng cả hai tuyết trắng mịt mờ tán loạn. Cả một khoảng lớn mênh mông bị băng tuyết lấp kín. Yêu Thần không nhìn lại phía sau, một đường kéo Ngự Quân Giao chạy đi như bay về phía lối vào Thánh Sơn. Yêu lực của nàng hoá thành mũi nhọn, nghiền nát và xâu xé mọi thứ cản đường các nàng. Pháp trận đùng đùng vỡ tan dẫn đến tốc độ sụp đổ của toà Thánh Sơn càng lúc càng nhanh hơn gấp nhiều lần. 

Không còn sự bổ trợ của Thập Phương Tuyệt Khốn trận nữa, những pháp xung quanh dù là trận pháp cao cấp. Thì cũng  không khiến tốc độ của hai chị em Yêu Thần chậm hơn, vì đối thủ của chúng đâu phải người thường. Tuy vậy, từng đợt từng đợt công kích bằng thần lực vẫn khiến Yêu Thần khó chịu. Duy chỉ có Ngự Quân Giao là không sao, cơ thể chị ấy vốn sinh ra cùng với thần lực và sinh khí. Không cảm nhận được yêu lực trên người Ngự Quân Giao, nên pháp trận sẽ không công kích chị ta. 

Không có bất kỳ cơ quan nào được đặt ở đây vì chúng hoàn toàn chẳng thể làm gì được Yêu Tôn. Những thứ đó dù có được chế tác bằng huyền thiết thì cũng không là cái đinh gì trong mắt Yêu Tôn thần pháp vô biên.  

Chẳng mấy chốc mà Yêu Thần và Ngự Quân Giao đã chạy tới lối vào của Thánh Sơn. Mặt băng đã hoàn toàn sụp đổ, để lại phía trước là một khoảng trời sáng rực. Ánh mặt trời chói loà phủ lên những tán mai trắng, tuyết đang tan và nhất chi mai thì tàn một cách nhanh chóng. Không có sự duy trì của Thập Phương Tuyệt Khốn, Tuyết trận và Mai trận là hai trận pháp sụp đổ nhanh chóng nhất. 

Đứng dưới ánh nắng ấm áp của mặt trời, Yêu Thần dừng lại bước chân vội vã, ngửa mặt lên hít vài hơi. Không còn sự lạnh lẽo của khí lạnh thấu xương, trong không khí tràn ngập mùi nắng và hơi ấm. 

Hơi thở của sự tự do thật tốt, ấm áp và trong lành đến lạ... Cảm giác cực kì, cực kì tốt. Yêu Thần thỏa mãn phà ra một hơi thở trắng toát, ngay sau đó khuôn mặt tức thì trở lại vẻ lạnh lùng. 

"Không hay rồi! Lê Hiến Cơ dẫn người tới rồi." Ngự Quân Giao nhìn về phía rừng cây trước mặt, cuống quít huýt chạy về phía biển lớn phía sau lưng. 

Thánh Sơn là trọng địa, bình thường nếu như có một chút động tĩnh nào thì cũng sẽ đem tới không ít kẻ rắc rối. Vậy mà đêm qua động tĩnh lớn đến thế, sáng hôm nay mới có mặt. Xem ra tình hình của Ngự gia không tốt lắm, nên mới giữ chân Lê Hiến Cơ lại lâu như vậy.

Yêu Thần lạnh lùng nhìn rừng cây xao động trước mặt, thanh gươm đỏ tía trong tay dài ra. Biến thành một sợi roi dài ngoằng, vung tay một cái. Chiếc roi đỏ rực mang theo sát khí và ngọn lửa thiêu đốt quật về phía rừng cây. 

Cây cối đổ ầm ầm xuống, chắn mất đường đi của những kẻ sắp đến kia. Không nhìn tới toà Thánh Sơn đang dần chìm xuống biển sâu, Yêu Thần một thân áo đỏ sẫm chạy về hướng Ngự Quân Giao. 

Bây giờ chị ta đang nấp sâu trong miệng một con vật kì lạ, vẫy vẫy tay về phía Yêu Thần. Đang chạy về phía chị gái, Yêu Thần nhăn mặt nhìn cái miệng to như cái đầm của con vật. Nhưng nàng không nói gì, khi đến gần miệng con vật thì bật người lên nhảy vào miệng nó. 

Lê Hiến Cơ một thân tro bụi cưỡi ngựa vượt qua đám cây lớn ngã rạp trên cát. Khuôn mặt anh tuấn sau một đêm tiu điều đến lạ, đôi mắt tối sẫm nhìn toà Thánh Sơn đang từ từ chìm xuống biển. Nghiến răng ken két, lại quay đầu nhìn cái bóng đỏ biến mất trong miệng của Hãng Lượng sắc mặt sa sầm. 

"Yêu nữ chạy thoát! Thế tử! Yêu nữ chạy thoát rồi! Làm sao bây giờ?" Bạch Tước y vệ phía sau Lê Hiến Cơ thấy vậy mặt mài tái mét nhìn chàng ta run rẩy hỏi. 

Khi tảng băng cuối cùng mang theo vết tích cuối cùng của Thánh Sơn chìm cuống lòng đại dương xanh thẳm. Cũng là lúc con Hãng Lượng biến mất ngoài khơi xa biển rộng kia.

Bóng tối vây lấy nàng, sau mấy đợt chòng chành cuối cùng Yêu Thần cũng đứng vững được. Trong bóng tối, nàng chẳng thể nhìn thấy gì ngoài cây trâm ngọc trên đầu Ngự Quân Giao đang toả ra thứ ánh sáng xanh le lói. Và những chiếc răng nanh trắng hếu, nhọn hoắt. Mùi tanh nồng dạt vào mũi khiến Yêu Thần nhăn mặt. 

Tách... 

Trước mặt đột ngột sáng rõ, ánh sáng lam nhạt dìu dịu phát ra từ trong lòng bàn tay Ngự Quân Giao. Yêu Thần quay đầu nhìn lại thì thấy trong tay chị gái xuất hiện một con bươm bướm màu xanh. Cánh bướm chập chờn, lây động đậu trên lòng bàn tay Ngự Quân Giao, màu sắc xinh đẹp lấp lánh. 

Thấy Yêu Thần nhìn chầm chầm còn bướm trong tay mình, Ngự Quân Giao cười giải thích. "Nó là Cốt Dạ. Cánh của nó chứa thần lực, ở trong bóng tối có thể phát ra ánh sáng để dụ con mồi. Nó thông để đang khen ngợi, đầu ngón tay nàng ẩn hiện thần lực màu ngũ sắc. Cốt Dạ mừng rỡ đập cánh, những cái chân nhỏ bám lấy ngón tay chị ấy. Điên cuồng cắn nuốt thần lực từ đầu ngón tay chị chảy ra, hai cánh sung sướng đập loạn. 

 

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play