[Trans fiction] Eres

Chương 5


3 tháng

trướctiếp

Người dịch: Quinny

**********

Triều đình Tagian vẫn chưa tìm ra kẻ đã đầu độc nhà vua của họ.

Lúc đầu, nhiều người tin rằng Đức Vua Philip là thủ phạm vì họ tìm thấy chất độc trong rượu mà ông tặng. Tuy nhiên, khi điều tra sâu hơn, họ phát hiện ra rằng chất độc chỉ có trong cốc của Đức Vua Henry, điều đó có nghĩa là bất kỳ ai trong bàn cũng đều có thể sử dụng chất độc khi nhà vua không để ý.

Những lời bàn tán xung quanh triều đình cho rằng thủ phạm chỉ có thể là người thân cận với nhà vua. Những lời thì thầm nổi bật nhất đều hướng tới Hoàng hậu Rena. Đã có tin đồn rằng hoàng hậu đã không hài lòng với tư cách là vợ của Vua Henry trong nhiều thập kỷ. 

Sau khi Adrian thực hiện phép thuật Lyrian, mọi người đều thấy rõ rằng Hoàng hậu Rena đã không chung thủy với chồng mình. Adrian giờ đã hiểu ra vụ bê bối với nô lệ Lyrian nhiều năm trước.

Cơn thịnh nộ của Đức Vua Henry khi phát hiện ra sự không chung thủy của vợ mình và thân phận thực sự của Adrian đã khiến ông tuyên bố Adrian là nô lệ của triều đình Tagian. Phán quyết này thuộc quyền của ông, vì bất kỳ người Lyrian nào được tìm thấy bên ngoài vùng đất Lyrian đều có thể bị pháp luật tuyên bố và bắt làm nô lệ.

Trong khi Adrian có thể vẫn là một nô lệ trong cung điện, làm những nhiệm vụ như bưng bê, dọn dẹp; thì McGrath với tư cách là người quản lý nô lệ của triều đình, đã kiến nghị để Adrian cũng nên được huấn luyện kỹ càng để nâng cao hiệu suất làm việc. McGrath lập luận rằng việc lãng phí tiềm năng của một nô lệ sẽ thật đáng tiếc biết bao.

Hiện tại, sau ba năm làm nô lệ, thời gian trôi qua với Adrian đã khác rất nhiều. Thay vì đếm số ngày bằng bao nhiêu bữa tối tham dự hoặc bao nhiêu buổi học mà gia sư yêu cầu, thì bây giờ thời gian trôi qua với việc đếm xem đã hoàn thành bao nhiêu công việc và bao nhiêu đòn roi phải chịu đựng.

Nếu buộc phải lựa chọn, dọn dẹp chuồng ngựa là nhiệm vụ mà Adrian thích nhất. Cậu đã quen với việc phân ngựa phủ lên bàn chân đầy vết chai và bị ép giữa những ngón chân trần của cậu. Cậu thậm chí còn không bận tâm rằng nó có thể cao đến tận đầu gối bầm tím và sưng tấy của mình. Kỳ thực thì cái mùi đó không tệ hơn mùi mồ hôi và những bãi nôn mửa trong hầm ngục tối tăm mà cậu bị ép phải lau chùi mỗi ngày. Và nếu may mắn, thậm chí cậu còn có thể cảm nhận được những tia nắng ấm áp từ những khoảng trống mỏng manh giữa các tấm mái trên chuồng ngựa.

Khi Adrian ấn chiếc xẻng kim loại xuống đống phân ngựa dày và mềm, cậu cảm thấy những chiếc xương mỏng manh trên đôi cánh của mình co giật một cách khó chịu.

Đôi cánh của cậu mọc lên vào ngày sinh nhật thứ mười tám khi cậu đã chính thức trưởng thành. Mặc dù đã hai năm kể từ khi đôi cánh của Adrian mọc ra nhưng việc bị xiềng xích như hiện tại khiến chúng rất đau đớn. Tên McGrath luôn xích đôi cánh của cậu vào những khi mà Adrian phải luyện tập hoặc biểu diễn trong các bữa tiệc và lễ kỷ niệm.

Khi nghĩ đến tên chủ nô đó, Adrian cảm thấy một cơn rùng mình sợ hãi chạy dọc sống lưng và cậu cố gắng phớt lờ cơn đau trên đôi cánh của mình. 

Cậu dùng hết sức để nhấc chiếc xẻng lên rồi xúc,để phân rơi xuống chiếc xe cút kít nặng trĩu bên cạnh. Dù đó chỉ là một động tác đơn giản nhưng nó đủ để khiến thân hình gầy gò, yếu đuối của Adrian kiệt sức. Cậu buộc bản thân mình phải đứng vững trên đôi chân. 

Adrian không thể nhớ nổi lần cuối cùng cậu ăn là khi nào, cậu chỉ nhớ rằng buổi tập múa buổi chiều hôm đó vô cùng mệt mỏi. 

Cậu siết chặt chiếc xẻng, cố gắng hết sức để quên đi vết phồng rộp cũ trên làn da mềm mại trong lòng bàn tay mình và cố gắng làm việc nhanh hơn, cậu biết rằng mình có thể không còn nhiều thời gian để hoàn thành nhiệm vụ được giao.

Và cậu đã đúng. 

Cánh cửa chuồng ngựa bật mở, theo sau là tiếng đôi bốt được làm rất cầu kỳ của tên chủ nô.

“Tên nô lệ Lyrian bé nhỏ đã làm gì vào buổi sáng đẹp trời này nhỉ? Đã hoàn thành công việc của mình chưa?” Tên McGrath chế nhạo.

Adrian nao núng trước giọng nói của hắn ta và nắm chặt lấy cán xẻng. Cậu hy vọng rằng nó sẽ mang lại cho cậu sự bảo vệ nào đó, nhưng cậu cũng biết rõ rằng điều đó là vô dụng.

Nếu một đứa trẻ được sinh ra từ hai chủng tộc khác nhau thì chủng tộc nào mạnh hơn sẽ chiếm lợi thế hơn chủng tộc kia. Đối với Adrian, những đặc điểm của người cha Lyrian chiếm ưu thế hơn những đặc điểm người mẹ Tagian của cậu, do vậy cậu là một dòng dõi Lyrian thuần chủng.

Không có giống lai trên Eres. Mỗi người đàn ông, đàn bà và trẻ em đều rơi vào một chủng tộc nào đó và chỉ một chủng tộc duy nhất. Adrian là chủng tộc thấp kém nhất trong tất cả các chủng tộc—người Lyrian—và tên McGrath thường xuyên tỏ ra thích thú với việc nhắc nhở cậu về địa vị của mình.

“Chủ nhân.” Adrian nói, cậu thả chiếc xẻng rồi quỳ xuống tỏ ý cầu xin. Cậu nhìn xuống và cúi đầu để mái tóc dài màu trắng vàng xõa về phía trước và che đi một phần khuôn mặt. Nhưng nó sẽ không đủ để làm nguôi cơn giận của tên chủ nô. Nó không bao giờ là đủ.

Adrian nghe thấy tiếng roi quất mạnh trước khi cảm nhận được hơi nóng phả vào mặt mình. Sức mạnh của chiếc roi khiến cậu ngã ngửa ra sau. Cơn đau bùng lên, thiêu đốt như lửa dọc theo mắt trái và vùng da mỏng trên má- nơi mà chiếc roi quật vào.

“Mày nghĩ mày có thể làm bất cứ điều gì mày thích à? Dành toàn bộ thời gian trên đời chỉ để làm một công việc đơn giản sao? Thật là một suy nghĩ thảm hại, phù hợp với một nô lệ,” McGrath gầm gừ và tiến về phía Adrian.

Trong cơn hoảng loạn điên cuồng và tận cùng tuyệt vọng, Adrian xoay người bò đi bằng tay và đầu gối. Nhưng cậu mới chỉ bò được hai bước thì đã bị tên chủ nô cào vào gáy và nắm lấy một nắm tóc.

Khi tên chủ nô ép Adrian úp mặt xuống đống phân ngựa, cậu phải nghiến răng để không hét lên . Phân có mùi hôi đã làm đau xót vết thương hở của cậu, may mắn là Adrian đã kịp thời nhắm mắt và miệng để tránh tiếp xúc với chúng.

“Đừng nghĩ đến việc di chuyển.” Tên chủ nô gầm gừ.

Adrian cảm nhận được bàn tay hắn ta trên lưng chiếc quần mỏng và sờn rách của mình. McGrath xé chúng xuống để lộ làn da trần phía sau của Adrian.

Một trận đánh tàn khốc đã diễn ra.

“Tao hy vọng món phân ngựa sẽ ngon nhé thằng nhãi, vì mày sẽ không sớm được ăn thêm một bữa ăn nào khác đâu.”

Tiếng roi quất vang vọng trong chuồng ngựa rộng lớn trống rỗng.

Trong đầu Adrian cầu nguyện Thần Đất, cầu xin Thần sẽ chấm dứt nỗi đau này. Nhưng thật vô vọng, vì Adrian nhận ra rằng Thần Đất sẽ không bao giờ lắng nghe lời cầu nguyện của một tên nô lệ Lyrian thảm hại.

Adrian không đếm được số lần bị roi quất xuống là bao nhiêu sau con số 23, cậu đã bất tỉnh ngay sau đó.

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp