[Trans fiction] Eres

Chương 4


3 tháng

trướctiếp

Người dịch: Quinny

*********

Vương quốc của người Tagian nằm ở trung tâm của Eres. Vùng đất này bao gồm nhiều đồng bằng màu mỡ với rừng cây là nơi sinh sống của các loài động vật hoang dã. Người Tagian chủ yếu làm nghề thợ săn và nông dân, phần lớn nguồn cung cấp thực phẩm nuôi sống toàn bộ người dân Eres đều đến từ Tagian. Là đồng minh mạnh nhất của họ, người Cypian được nhận một lượng lớn hàng hóa của Tagian và đổi lại thì người Cypian sẽ cung cấp cho Tagia hầu hết các dịch vụ vận chuyển của họ.

Vương quốc Cypian nằm ở cả bờ biển phía đông và phía tây của Eres. Người Cypian là thủy thủ và là ngư dân, họ đã xây dựng nhiều đội tàu mạnh mẽ, đó cũng chính là hệ thống giao thông chủ đạo mà họ sử dụng để giao thương giữa bốn vương quốc ở Eres. Mặc dù họ không có nhiều mặt hàng để xuất khẩu nhưng Cypian vẫn nhận được một phần trăm từ tất cả những gì họ vận chuyển, điều này giúp vương quốc của họ tiếp tục lớn mạnh và người dân của họ có cuộc sống đầy đủ.

Adrian ít được nghe nói về hai quốc gia khác của Eres. Các gia sư dạy cậu về những phép xã giao đúng mực của một hoàng tử như: cách đi đứng, nói chuyện và ăn mặc cũng như văn học, toán học, khoa học và nghệ thuật của người Tagian; thì Adrian vẫn chưa được học về chính trị của toàn bộ vương quốc. 

Khi Adrian tròn mười tám tuổi và bắt đầu quá trình đào tạo để trở thành một vị vua, cậu sẽ được phép đi khắp thư viện để tìm đủ loại sách và tìm hiểu thêm về người Drakian và Lyrian.

Trong số những điều nho nhỏ mà cậu khám phá được qua nhiều năm từ những cuộc nói chuyện thầm kín, Adrian biết rằng Drakian ở phía bắc và Lyrian ở phía nam. Cậu chưa bao giờ được nhìn thấy Đức Vua Daemous của Drakian, nhưng cậu đã nghe đồn về sự hiện diện to lớn của ngài ấy và trí tuệ trong chiến trận vô cùng xuất sắc của ngài. Ngài được biết đến nhiều nhất là kẻ khát máu và tàn ác. Quân đội của ngài là lực lượng chính ngăn chặn đàn Chó Săn nổi dậy.

Nếu Adrian biết rất ít về người Drakian thì cậu thậm chí còn biết ít hơn về người Lyrian. Người Lyrian tuân mệnh Nữ thần Sự sống và cả người Lyrian nữ và nam đều có tỷ lệ sinh sản cao. Người Tagian và người Cypian đã bắt giữ bất kỳ người Lyrian nào được tìm thấy bên ngoài vùng đất của họ. Họ được đào tạo thành vũ công, nô lệ mua vui và thậm chí bị ép buộc trở thành những người phối ngẫu kết hôn với những gia đình giàu có. 

Cha của Adrian, Đức Vua Henry, đặc biệt căm ghét người Lyrian. Ông tin rằng vẻ đẹp của họ là một thứ gì đó trái với tự nhiên, một thứ gì đó xấu xa được gửi đến từ thế giới ngầm. Ông tuyên bố rằng người Lyrian đắm chìm trong cuộc sống tình dục và tội lỗi, đồng thời họ có thể khiến tâm hồn của bất kỳ người đàn ông nào mà họ chạm vào trở nên ô uế, đen tối. Đức Vua Henry mong muốn có thể tiêu diệt những người Lyrian khỏi Eres hoặc ít nhất là xích họ vào giường của một quý tộc nào đó và khiến họ biến mất khỏi xã hội văn minh.

Nhiều năm trước, triều đình Tagian đã giam giữ nô lệ người Lyrian. Tuy nhiên, một số vụ bê bối đã nổ ra và tất cả nô lệ đã bị đuổi đi hoặc bị xử tử.

Vào thời điểm đó, Adrian chỉ mới hai tuổi và cậu không thể nhớ được chi tiết cụ thể nào.

Bữa tối tiếp tục trong sự im lặng khó xử.

Khi mọi người đã ăn xong món chính—Đức Vua Philip, Đức Vua Henry và Hoàng tử Blaine đã ăn thịt cả một con hươu và một con lợn rừng—thì những người hầu bắt đầu dọn bàn bằng những động tác nhanh chóng và hiệu quả.

“Chúng ta không thể nhận lòng hiếu khách của ngài nếu không có quà đáp lễ. Chúng ta phải nâng ly chúc mừng liên minh của mình.” Đức Vua Philip tuyên bố với nụ cười toe toét trên khuôn mặt.

Vị vua đến thăm giơ tay lên trời và búng ngón tay ra hiệu vẫy tay với người hầu gần nhất.

Người hầu đi về phía trước, trên tay cầm một chai rượu nặng.

Khi những người hầu này rót rượu cho hai vị vua, thì lại có thêm những người hầu khác bước vào đại sảnh. Họ đặt những chiếc bánh xốp, bánh ngọt nhân kem lên bàn và rót trà vào những chiếc cốc tinh tế được vẽ bằng tay những bông hoa màu nước.

Adrian không mấy hứng thú với những bữa ăn thịnh soạn, đặc biệt là mấy món thịt không bao giờ vừa miệng cậu, nhưng cậu lại khá thích đồ ngọt.

Cậu cố gắng kiềm chế bản thân khi ở cùng những người thân thiết , nhưng vẫn không thể ngăn thói quen lẻn xuống bếp vào đêm khuya, nơi người đầu bếp sẽ đưa anh ấy đi với những mẩu bánh ngọt và bánh quy với tuyên bố rằng cậu thực sự quá gầy.

Bây giờ, Adrian đã kiềm chế bản thân và chỉ đặt một chiếc bánh dâu tây vào đĩa của mình.

Quá mải mê ngấu nghiến món ăn, cậu không biết rằng đã xảy ra chuyện gì không ổn cho đến khi nghe thấy tiếng kêu đau khổ của mẹ.

Tiếp theo ngay sau tiếng kêu là tiếng va chạm lớn khi ghế của Đức Vua Henry đổ xuống sàn và nhà vua ngã gục. Chuyển động đột ngột làm đổ ly rượu của cậu. Chất lỏng tràn ra nhanh chóng, nhuộm chiếc khăn trải bàn màu trắng thành màu đỏ sẫm như máu.

"Đức Vua!" Master McGrath kêu lên, quỳ xuống để kiểm tra mạch của nhà vua. “Ngài ấy vẫn đang thở, nhưng hơi nông.” Hắn nói. Kẻ bảo vệ ngước nhìn Adrian, ánh mắt u ám và buộc tội.

“Mau gọi ngự y!” Hoàng hậu Rena đã khóc.

Căn phòng tràn ngập chuyển động điên cuồng.

Những chiếc ghế bị đẩy lùi lại khi hoàng gia Cypian đứng dậy. Đức Vua Philip và Hoàng tử Blaine bắt đầu đi tới đi lui và hét vào mặt lính canh. Hoàng hậu Esma và Công chúa Nicole ôm nhau đau khổ. Còn McGrath ra lệnh cho người hầu mang theo nhiều loại thuốc khác nhau cùng với ngự y.

Trong suốt thời gian đó, Vua Henry vẫn nằm gục trên sàn, gối đầu vào lòng Hoàng hậu Rena. 

Bị bao quanh bởi tất cả những chuyển động, tiếng la hét và sự quá khích, Adrian cảm thấy một cảm giác bình yên kỳ lạ bao trùm lấy mình. Tiếng động nhỏ dần, chỉ còn lại tiếng ù ù nhẹ bên tai.

Không kịp suy nghĩ, Adrian đứng dậy khỏi ghế. Cậu bước về phía trước, cơ thể cậu di chuyển một cách nhẹ nhàng.

Khi đến gần cơ thể nằm đó của cha mình, cậu khuỵu xuống.

“Tránh ra, sự thảm hại của người là không cần thiết chomột Tagian, ngài không cần ngươi lại gần.” McGrath gầm gừ, bàn tay to lớn của hắn ta vươn ra nắm lấy vai Adrian và kéo cậu ra.

Nhưng trước khi McGrath kịp chạm vào anh, Hoàng hậu Rena đã hất tay hắn ta ra.

“Hãy để thằng bé làm, McGrath,” nàng ra lệnh.

Adrian phớt lờ sự tương tác của họ, chỉ mải mê quan tâm đến tình trạng của cha mình.

Hơi thở của nhà vua rất nông, điều này là sự thật, và ngay cả khi không chạm vào ông, Adrian vẫn có thể cảm nhận được hơi nóng tỏa ra từ cơ thể ông. Có một vết phát ban phát triển trên vùng da hở ở cổ và xung quanh miệng dính vết rượu của ông ấy.

Ông đã bị đầu độc. Nhà Vua bị đầu độc.

Ý nghĩ đó đến với Adrian với niềm tin chắc chắn và trọn vẹn. Anh không hiểu làm thế nào nó lại xuất hiện trong đầu cậu nhưng đó là sự thật.

Và rồi, trước khi cậu có thể ngăn mình lại, một ý nghĩ khác chợt đến trong đầu cậu.

Mình có thể cứu được cha. 

Có cái gì đó phía sau đầu cậu thôi thúc Adrian hành động. Tay cậu tiến về phía trước và đặt lên ngực cha mình. Sau đó, cậu kéo chiếc áo choàng dày và bộ áo giáp nghi lễ mỏng ra cho đến khi cậu có thể cảm nhận được làn da trần trụi.

Phía sau anh, cậu có thể nghe thấy tiếng thở hổn hển của mẹ mình và tiếng hét phẫn nộ của McGrath, nhưng tất cả đều trôi đi khi Adrian tập trung vào nhiệm vụ của mình.

Adrian chưa bao giờ nói về phép thuật của mình với người khác. Cậu không có bạn bè và người duy nhất nói chuyện với cậu chính là mẹ cậu. Cậu cũng chưa bao giờ chia sẻ tài năng của mình với nàng vì cậu biết nàng sẽ tin rằng điều đó là không bình thường đối với một người Tagian.

Bây giờ, khi bàn tay của Adrian áp vào làn da trần của cha mình, cậu hít một hơi thật sâu và nhắm mắt lại. Cậu tập trung phép thuật của mình vào việc tìm kiếm năng lượng của cha mình.

Cũng như buổi sáng hôm đó, khi Adrian giúp những bông hoa cúc lớn lên, cậu hy vọng có thể tìm thấy nguồn năng lượng của cha mình và thúc đẩy nó bắt đầu quá trình chữa lành.

Nhưng rất nhanh chóng, Adrian phát hiện ra rằng việc cứu một mạng sống khác rất nhiều so với việc giúp một sinh vật nào đó trưởng thành và phát triển. Thay vì tìm kiếm nguồn năng lượng dồi dào chưa được khai thác, chờ đợi sự hiện diện như của mình để giúp nó hoạt động, Adrian nhận thấy năng lượng của cha mình đã phát huy hết tiềm năng.

Vấn đề là ở việc tình trạng năng lượng hiện đã bị nhiễm độc. Chất hóa học chết người của chất độc đang bào mòn sinh lực của cha cậu.

Adrian sẽ phải làm sạch năng lượng nếu có hy vọng cứu sống cha mình.

Không quan trọng là trước đây cậu chưa bao giờ làm sạch năng lượng hoặc ý tưởng như vậy thậm chí chưa bao giờ nảy ra trong đầu cậu cho đến thời điểm đó nhưng theo bản năng, Adrian vẫn thúc đẩy phép thuật của mình tiến về phía trước, dồn hết tình yêu và niềm hy vọng tuyệt vọng vào sự an toàn của cha mình. Sau đó cậu cảm nhận được một luồng ánh sáng ấm áp quét qua những chỗ đau nhức và đốt cháy hết thảy bệnh tật.

Với một tiếng thở hổn hển đột ngột, Adrian bừng tỉnh khỏi cơn mơ màng. Cậu chớp mắt thật nhanh, thiếu kiên nhẫn để tầm nhìn của mình được tập trung trở lại. Nhưng trước khi kịp nhìn thấy xung quanh, Adrian đã cảm thấy có điều gì đó không ổn.

Căn phòng yên tĩnh đến lạ thường.

Khi hình ảnh của cha cậu cuối cùng cũng hiện lên, mọi hy vọng về một lời cảm ơn vui vẻ đều đã cuốn trôi mất. Cha cậu hoàn toàn khỏe mạnh, nước da trong trẻo và tim đập đều đặn. Nhưng chính sự kinh hoàng trong ánh mắt của ông đã khiến Adrian cảm thấy lạnh lẽo toàn thân và bụng đau quặn. Sau đó, cậu chứng kiến nỗi kinh hoàng của cha mình nhanh chóng chuyển thành cơn thịnh nộ.

“Lyrian bẩn thỉu.” Vua Henry gầm gừ.

Nỗi sợ hãi dâng trào trong lồng ngực Adrian. Cậu luôn biết mình khác biệt.

Cậu chỉ không bao giờ tưởng tượng rằng sự thật lại tàn khốc đến thế.

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp