[Trans fiction] Eres

Chương 6


3 tháng

trướctiếp

Người dịch: Quinny

**********

Cú sốc từ việc bị tạt nước lạnh như băng đã đánh thức Adrian. Cậu cố gắng đứng thẳng nửa thần trên của mình lên nhưng cậu đã ngay lập tức hối hận bởi phần lưng đau nhức.

"Nào, chàng trai. Thức dậy đi. Nhà vua nói tối nay có một vị khách đặc biệt đến tham dự. Cậu cần phải biểu diễn." Giọng nói kéo dài đặc trưng của Benny đã thu hút ánh nhìn của Adrian.

Benny đứng trước mặt cậu, tay ông nắm chặt thùng nước, ánh nắng chiều tà từ cánh cửa chuồng ngựa mở rộng chiếu sáng thân hình mập mạp của ông. Mái tóc dài ngang vai của ông đã điểm bạc và thắt nút vì không được chăm sóc. Những ngón tay dài của ông bắt đầu xương xẩu vì tuổi tác.

Bỏ qua mùi phân ngựa nồng nặc, Adrian có thể ngửi thấy mùi đặc trưng của Benny: thuốc tẩy, thuốc sát trùng được làm từ hoa oải hương và cỏ thì là, đó một thành phần phổ biến trong các loại thuốc giảm đau.

Benny là bác sĩ của triều đình. Adrian nhớ lại khoảng thời gian trước, vào những ngày được nghỉ cậu theo Benny đến thăm những người dân làng bị bệnh. Trước khi họ cùng nhau đi xuống quảng trường làng, thì Benny sẽ cho phép Adrian lên phòng thảo dược để nghiền các loại thảo mộc làm thuốc chữa bệnh. 

Nhưng chuyện đó đã xảy ra từ nhiều năm trước, trước khi Adrian có thể với tới những lọ hoa quý hiếm trên chiếc kệ thấp nhất trong phòng Benny.

Khi Adrian lên chín tuổi, mẹ cậu đã không cho cậu gặp Benny, nàng tuyên bố rằng địa vị hoàng tử của cậu không cho phép cậu giao du với thường dân, ngay cả khi thường dân đó nắm giữ một vị trí trong triều đình.

Nhưng bây giờ, Benny mới là người ở vị trí cao hơn Adrian. Có một số ít còn thấp kém hơn cả nô lệ.

"Đừng nhìn tôi với đôi mắt to buồn bã đó. Cậu biết đấy, trái tim của một ông già như tôi sẽ rất đau lòng khi nhìn thấy cậu rơi vào tình trạng như vậy".

Benny cúi xuống để chạm vào eo Adrian trước khi nâng cậu lên. Adrian nghiêng người về phía trước và nắm lấy vai Benny để giúp cậu đứng vững.

Khi Adrian đã đứng vững trên đôi chân của mình, cậu lập tức rút tay lại như thể bị bỏng. Cậu nhìn chằm chằm vào khuôn mặt khó hiểu của Benny với vẻ kinh ngạc.

Đã lâu rồi Adrian không được nhận sự tử tế. Cậu không biết phải làm sao với cảm giác buồn vui lẫn lộn đang cuộn lên trong lòng mình.

"Cậu định nói gì đó à? Thay vì nhìn chằm chằm vào tôi như một con chó con bị thương," Benny hỏi. 

Ông dùng thùng nước thúc vào vai Adrian trước khi ném nó sang một bên. 

Adrian nuốt khan, cổ họng khô khốc và cố nghĩ ra điều gì đó để nói. 

"Cảm ơn." cuối cùng cậu nói, cố gắng hết sức để che giấu bất kỳ cảm xúc nào hiện lên trên khuôn mặt. 

"Hãy cảm ơn khi nào cậu khỏi bệnh nhé, cậu nhóc ngốc nghếch. Tôi dám chắc rằng sau một lúc nữa, thiên nhiên sẽ chữa lành cho cậu." Benny mỉm cười với vẻ mặt nhẹ nhàng nhất. 

Benny phớt lờ nỗ lực yếu đuối tự mình bước đi của Adrian. Cuối cùng, Adrian đã bám chặt vào vai ông như một chiếc phao cứu sinh.

Cùng với nhau, cả hai lê bước ra khỏi chuồng ngựa và ra ngoài trời. Mỗi bước đi của cậu đau như thể có rất nhiều mũi tên bắn xuyên qua lưng Adrian.

Adrian chào hỏi thiên nhiên bằng tiếng cười yếu ớt của niềm vui thuần khiết. Cậu vội vàng buông Benny ra và loạng choạng chạy về phía trước cho đến khi những ngón chân trần chạm vào lớp cỏ mát lạnh. Cậu ngã xuống, rơi xuống bãi cỏ như chiếc giường êm ái nhất. 

Cây kim ngân dại đáp lại sự đụng chạm của cậu với niềm vui sướng vô ngần. Bọn chúng rất sẵn lòng giúp đỡ quá trình chữa bệnh của cậu.

Với một ngón tay lướt nhẹ trên những cánh hoa mượt mà, Adrian hấp thụ năng lượng của chúng và thở ra một hơi đầy hạnh phúc. Cậu cảm thấy một luồng hơi ấm êm dịu chạy dọc lưng và mông, chữa lành làn da bị thương do tên chủ nô để lại cho cậu.

"Không nên chữa nhiều quá. Không nên để người khác thấy cậu đã hoàn toàn lành bệnh." Benny cảnh báo.

Adrian đã định phớt lờ những lời ông nói. Những bông hoa muốn chữa lành vết thương cho cậu ấy hoàn toàn và khiến cậu trở lại trọn vẹn một lần nữa. Trong ba năm qua, Adrian đã khao khát việc được hoàn toàn thoát khỏi cơn đau đớn này. 

Nhưng cậu biết Benny nói đúng. Chủ nhân của cậu sẽ trừng phạt cậu nặng nề hơn nếu cậu quay trở lại với những vết thương đã biến mất. 

Thật đáng tiếc, Adrian phải rời khỏi những nguồn năng lượng tươi đẹp xung quanh mình. Cậu xoay vai để cảm nhận vài vết thương còn sót lại trên lưng và vết bầm tím đậm vừa mới có. Sau đó, nhăn mũi, cậu cảm thấy làn da gần như đã lành của má mình bị kéo mạnh. Những vết thương của cậu sẽ lộ rõ nhưng không còn là những vết xương gãy nữa, đặc biệt là nếu chủ nhân của cậu còn muốn cậu phải biểu diễn vào buổi tối nữa.  

"Khách mới đặc biệt là ai vậy?" Adrian hỏi, cậu nghĩ về những lời trước đó của Benny.

Adrian đứng dậy, lập tức hối hận vì phải bỏ lại sau lưng những đám cỏ hoa nhưng cậu cũng biết rõ rằng: có lẽ mình chỉ còn rất ít thời gian để chuẩn bị cho bữa tiệc tối nay.

Có lẽ Benny sẽ đi tìm cậu vào một ngày khác và đưa cậu ra ngoài để có thể hòa mình với thiên nhiên một lần nữa?

Adrian chỉ có thể hy vọng vào một điều như vậy. Và hy vọng là điểm yếu chết người nhất của người nô lệ. 

Benny trông đỡ nghiêm khắc hơn khi Adrian gần như đã bình phục. Ông khuyến khích cậu đi theo mình trở lại lâu đài. Ông không trả lời câu hỏi của Adrian khi họ quay trở lại, chỉ tiếp tục thúc giục cậu bằng một cú đẩy nhẹ từ ngón tay hoặc một lời nói tử tế.

Họ không đi cửa trước của lâu đài mà thay vào đó, họ tiến tới lối vào dành cho người hầu. Một vòm đá được bao phủ bởi dây leo đã che giấu cánh cửa gỗ.

Benny dễ dàng tìm thấy chốt cửa và đẩy nó mở ra. Ông dẫn Adrian vào bếp, nơi các đầu bếp và người phục vụ đang hối hả chạy qua chạy lại.

Khi đi theo dáng người khom lưng của Benny, cậu nghe thấy vài lời nói thì thầm của một cặp hầu gái. 

“Bản thân hắn ta chính là ác quỷ!”

“Hắn giết chết lũ chó săn bằng tay không!”

“Hắn to gấp đôi người bình thường và khỏe gấp ba lần!”

Trong lúc hỗn loạn, Adrian vô tình đụng phải một người hầu trông hốc hác. Người đàn ông gạt cậu sang một bên với lời lẩm bẩm mang tính xúc phạm—"tên nô lệ ngu ngốc"—trước khi vội vã rời đi với những chiếc khăn ăn bằng vải gấp và đồ bạc sáng bóng. 

Benny không cần phải trả lời câu hỏi của cậu vì Adrian đã biết ai sẽ đến.

Đó là Đức Vua Daemous của Drakia, người đàn ông duy nhất của Eres được Thần Chết ban phước.

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp