[Trans fiction] Eres

Chương 3


3 tháng

trướctiếp

Người dịch: Quinny

**********

Lễ đưa rước của triều đình Cypian cũng hoành tráng không kém lễ đưa rước năm ngoái của họ.

Dọc theo con đường trải nhựa, dân làng của Tagian chen chúc, hy vọng được nhìn thấy hoàng gia Cypia. Người dân trong làng đưa ra những chiếc khăn tay và chúc phúc cho ba chiếc xe ngựa dát vàng và nạm vỏ sò khi chúng lăn bánh đi qua.

Khi xe ngựa đến sân của lâu đài Tagian, những người hầu ăn mặc chỉnh tề mở cửa và hộ tống bọn họ ra khỏi xe.

Những người cầm cờ Cypian là những người đầu tiên bước vào đại sảnh. Mỗi người đều mang theo một cây trượng được trang trí đẹp mắt, trên đầu mỗi cây trượng đều có những dải ruy băng nhuộm màu xanh lục của Đại dương Eres và được trang trí bằng vàng ròng.

Những người thổi kèn theo sau và thông báo về sự xuất hiện của hoàng gia Cypian. Có Đức Vua Philip, Hoàng Hậu Esma và các con của họ là Hoàng tử Blaine và Công chúa Nicole.

Khi tất cả cùng bước vào phòng tiệc, hoàng gia Tagian đứng dậy từ ngai vàng và cúi đầu chào hỏi. Người Cypia đáp lễ lại bằng cây cung của họ.

"Chào mừng những người bạn lâu năm nhất và thân yêu nhất của ta." giọng của Đức Vua Henry vang vọng khắp căn phòng.

 

Những người hầu đã cung kính dọn dẹp và trang trí phòng tiệc để chuẩn bị đón tiếp hoàng gia Cypian. Ở phía trước đại điện, ba chiếc ngai vàng lấp lánh. Phía trên mỗi chiếc ngai treo những thanh kiếm chạm nổi bằng bạc, đó là những món quà hòa bình từ Đức Vua Drakia. Những người hầu cũng treo những biểu ngữ Tagian màu đỏ ruby xuyên qua những thanh gỗ trên trần nhà hình vòm và trải vải khắp bàn ăn.

Bàn ăn bày rất nhiều các món ăn bao gồm: thịt lợn rừng nướng, khoai tây tẩm dầu thảo mộc xào hành lá, và những quả mọng đỏ cam mới hái cùng một bát xi-rô hoa oải hương. Đó là một bữa tiệc tiếp đón nồng hậu, phù hợp cho việc tiếp đãi bạn bè của họ.

Đức Vua Philip bước tới chào đón Đức Vua Henry bằng một cái ôm thật chặt. “Chúng ta rất vinh dự được làm khách của ngài.”

"Đến đây, ngồi xuống đi. Đã đến giờ ăn tối rồi," Đức Vua Henry vỗ nhẹ vào lưng Đức Vua Philip một cách nhiệt tình. Ngài đưa tay còn lại ra ngoài để ra hiệu về phía chiếc bàn đầy thức ăn.

Theo cử chỉ của cha mình, Adrian rời khỏi ngai vàng và đi về phía mẹ mình. Nàng đặt những ngón tay khỏe mạnh của mình lên cổ tay cậu và họ cùng nhau bước tới bàn. So với chiếc vương miện hoa sáng hôm đó, Adrian cảm thấy chiếc vương miện vàng của cậu làm cậu lúng túng và thật nặng nề để ngẩng cao đầu. 

Khi bước đi, Adrian cảm thấy có thêm sự hiện diện phía sau mình. Lưng cậu cứng lại, theo bản năng cậu biết rằng Master McGrath đang đứng gần bọn họ.

Mặc dù người đàn ông này đã từng là người bảo vệ của cha cậu và là chủ nô của triều đình trong hai mươi năm nhưng Adrian chưa bao giờ cảm thấy thoải mái với sự hiện diện của hắn ta. 

Có thể là do miếng bịt mắt bằng da màu đen đeo trên mắt trái của McGrath nên khi có mặt người đàn ông đó, Adrian cảm thấy bất an và ớn lạnh . Dù thế nào đi nữa, cậu cũng cố gắng hết sức để tránh chạm mặt McGrath bằng mọi giá.

Khi Adrian dừng lại bên cạnh chiếc ghế đã được chỉ định của mình phía bên phải mẹ cậu, một người hầu đã kéo ghế cho cậu ngồi.

Chẳng bao lâu, cả hai bên đã ổn định chỗ ngồi của mình và Đức Vua Henry nói một lời cầu nguyện ngắn gọn—"Xin cảm tạ Thần Đất vì bữa tiệc trước mắt chúng con và ngợi ca Nữ thần Biển tốt bụng vì đã đưa những người bạn Cypian đến bàn ăn của chúng con, Mãi mãi ngợi ca."—trước khi bữa ăn bắt đầu.

 

Những người được phục vụ đầu tiên là những vị khách người Cypian của họ.

Nữ hoàng Esma có mái tóc dài lấp lánh màu đỏ rực dưới ánh nắng tự nhiên. Bà ấy giống như tất cả phụ nữ Cypian khác đều có một lớp vảy óng ánh ở bên cổ và ở bên ngoài tứ chi. Lớp vảy của bà có màu tím tuyệt đẹp, trong khi con gái bà, Công chúa Nicole, có lớp vảy màu chàm đậm.

Cả ngón tay, ngón chân của hoàng hậu và công chúa đều có màng và các vây dựng đứng cong lên trên trán. Những chiếc vây này, giống như những chiếc gạc của phụ nữ Tagian, nó sẽ xuất hiện khi phụ nữ trưởng thành ở tuổi mười tám. Phụ nữ Cypian có thể thở dưới nước và thường chọn biển làm nhà, trong khi đàn ông cảm thấy thoải mái nhất khi ở trên tàu.

Vua Philip có khuôn mặt to tròn, làn da nâu của ông càng sẫm lại thành màu đỏ của quả óc chó sau nhiều giờ trên tàu The Majesty của ông. Ông là thuyền trưởng của một hạm đội gồm hơn ba trăm thủy thủ, và con trai ông là Hoàng tử Blaine là người chỉ huy thứ hai. Giống như cha mình, Hoàng tử Blaine có mái tóc màu nâu vàng bồng bềnh và khuôn mặt góc cạnh, mạnh mẽ.

Sau khi khách của họ đã được phục vụ xong, người Tagian sẽ lấy đầy đĩa của họ.

Adrian cố gắng ẩn mình khi tự phục vụ cho mình một phần nhỏ rau đắng và quả mọng phủ xi-rô ngọt. Cậu hy vọng bản thân có thể tránh khỏi việc trở thành trung tâm của cuộc trò chuyện. Nhưng cậu chưa bao giờ may mắn đến thế.

"Đã quá lâu rồi chúng tôi mới đến vùng đất của ngài, thưa Henry thân mến. Vẻ đẹp của chàng trai trẻ Adrian chỉ tăng lên theo tời gian." Hoàng hậu Esma nói.

Khi nói, bà hướng ánh mắt vàng của mình về phía Adrian, khóe môi nở một nụ cười ranh mãnh.

Một khoảng lặng diễn ra, không đến mức trở nên khó chịu nhưng gần như vậy, và sau đó Vua Henry hắng giọng để đáp lại lời Nữ hoàng Cypia.

"Ừ, thằng bé khá đẹp trai." Giọng của Đức Vua Henry nghe có vẻ cứng nhắc và nặng nề.

Adrian cảm thấy khó chịu trước sự soi mói về ngoại hình của mình. Khóe mắt cậu liếc nhanh về phía cha mình.

Đức Vua Tagian ngồi ở đầu bàn, thân hình đồ sộ của ông được bao phủ bởi lông động vật và đầu đội một chiếc vương miện lớn đính đá quý một cách tục tĩu. McGrath thì đứng lù lù phía sau ông.

Sau một cái nhìn thoáng qua về phía họ, Adrian nhìn đi chỗ khác và nhìn xuống đĩa của mình.

Một tiếng cười khúc khích vang lên, âm thanh như tiếng chuông ngân.

"Ồ, thưa Đức Vua Henry," Công chúa Nicole gần như rên rỉ. "Mẹ tôi nói đúng. Ngài Adrian khá xinh đẹp, không đẹp trai nhưng rất xinh đẹp ".

Cô đưa ánh mắt đầy âm mưu cho người anh trai khắc kỷ của mình.

Hoàng tử Blaine có vẻ không quan tâm đến cuộc trò chuyện hiện tại và quá bận rộn với việc ăn thịt sườn hươu của mình nên không chú ý đến những nhận xét của em gái mình về vẻ đẹp hoặc sự thiếu sót của Adrian. 

"Nói về ngoại hình của thằng bé thế là đủ rồi." Đức Vua Philip cắt ngang, liếc nhìn con gái mình một cách nhanh chóng nhưng nghiêm khắc. “Thằng bé sắp bắt đầu quá trình huấn luyện phải không? Nó sẽ mười tám tuổi sau một năm nữa.”

Adrian thậm chí còn thích nói chuyện về vương quyền hơn là nói về ngoại hình của mình.

Mười tám tuổi, dù là trai gái thì đều đã trưởng thành. Đối với hoàng tử hoặc công chúa đầu lòng, nó cũng đánh dấu sự bắt đầu quá trình đào tạo của họ để giành lấy vương miện. Sẽ không phải mất hai mươi năm nữa thì quá trình chuyển biến từ hoàng tử thành vua hoặc công chúa thành nữ hoàng mới có hiệu lực, nhưng việc đào tạo là rất quan trọng. 

Một ngày nào đó, Adrian sẽ trở thành Vua của Đất đai. Cậu sợ ngày đó, vì cậu chắc chắn rằng những nỗ lực của mình sẽ chỉ dẫn đến một thảm họa hủy diệt. 

"Vâng, thưa ngài Philip." Hoàng hậu Rena trả lời. “Adrian sẽ bắt đầu quá trình đào tạo sau một năm nữa. Hôm nay là sinh nhật lần thứ mười bảy của nó và chúng tôi hy vọng rằng ngài và gia đình sẽ tận hưởng những buổi lễ hội mà chúng tôi đã lên kế hoạch cho tối nay.”

"Thật thú vị làm sao!" Công chúa Nicole nhếch mép cười, cô trông giống mẹ cô đến không ngờ.

Sau đó, cô quay lại nhìn Adrian.

"Sẽ có buổi biểu diễn của những người nô lệ Lyrian trong lễ hội này chứ?" Cô ấy hỏi. “Sẽ thật tuyệt vời khi cất giấu một vài nô lệ Lyrian để vui vẻ mà, đúng không?”

Căn phòng im lặng.

"Chúng ta sẽ không nói những chuyện rác rưởi của người Lyrian ở trên bàn ăn này." Đôi mắt của Đức Vua Henry rực lửa nhưng giọng nói lại nhẹ nhàng đến lạnh người.

Adrian đặt tay vào lòng, hương vị của quả mọng chuyển thành tro tàn trong miệng cậu. 

Hơn bao giờ hết, Adrian ước gì mình có thể trôi đi như làn gió chiều ấm áp, có lẽ lúc đó cậu sẽ được lãng quên.

**********

Mọi người đọc truyện thì cho mình xin một bình chọn và một cmt nhé 😁

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp