Trong ba ngày liên tiếp.
Thẩm Kinh Châu đi sớm về khuya.
Tuy anh không muốn trông thấy bé con thêm lần nào nữa, nhưng may mắn là anh không hề đuổi con bé đi.
Bé con cũng rất ngoan, bé luôn ngoan ngoãn ngồi ở nhà nhưng Thẩm Kinh Châu lại chẳng hề nói chuyện với bé.
Má Vương có rất nhiều việc phải làm nên sau khi làm xong việc, thì bà ấy mới trò chuyện với bé và cứ như vậy đều là má Vương hỏi một câu thì bé trả lời một câu. - bản chuyển ngữ được thực hiện và đăng tải duy nhất trên ứng dụng TYT / Fanpage: TYT - Đọc và nghe truyện bạn yêu thích
Bé con vừa lễ phép vừa thận trọng.
Nhưng tôi có thể cảm nhận được khi ở trong căn biệt thự rộng lớn mà lạnh lẽo này, bé con rất phụ thuộc vào má Vương.
Bé con luôn quan sát mọi thứ trong căn biệt thự này.
Tôi biết là bé rất tò mò khi ở đây, vì bé chưa từng thấy căn nhà nào to như vậy, nó còn to hơn cả ngôi trường ở quê mà tôi đã từng đưa bé đến.
Vả lại, mặc dù bé không biết những đồ đạc ở đây thế nào, nhưng qua đôi mắt đen láy đảo qua đảo lại của mình thì bé cảm thấy chúng rất đắt tiền.
Vì thế bé chỉ ngồi cuộn tròn một khúc nhỏ như vậy, nhưng các ngón tay lại căng cứng.
Bé vẫn rất sợ, giống như một chú chim chích bé nhỏ không dám mạo hiểm vậy.
Cho đến khi bé nằm ngủ quên trên ghế sofa.
Trong miệng thì vẫn lẩm bẩm:
- Mẹ ơi, bé rất ngoan.
- Bé con rất nhớ mẹ.
Thì nước mắt tôi lặng lẽ rơi xuống, nhưng bản thân tôi chỉ là một linh hồn thứ chất lỏng màu trắng rơi xuống vốn không phải là nước mắt.
Rõ ràng linh hồn không có trái tim, nhưng tôi vẫn cảm thấy đau đớn đến mức không kìm nén được.