Linh hồn tôi đang lơ lửng trên bầu trời nhìn bé con của mình, trốn dưới ghế xe buýt để đi tìm Kinh Châu.
Bé con muốn đi tìm ba sao?
Nhưng nhiều người như thế này, liệu bé có gặp nguy hiểm không?
Bé con mới 3 tuổi thôi, lỡ như bị bắt cóc thì phải làm sao? Tôi lo lắng vội vã bay lơ lửng trên bầu trời.
May thay trời xui đất khiến thế nào, bé đã vô tình đến được công ty của Thẩm Kinh Châu bằng đôi chân bé nhỏ của mình.
Gương mặt non nớt của bé con nhìn lên tòa nhà cao vút, nhưng bé lại quá rụt rè không dám bước vào bên trong.
Khi Thẩm Kinh Châu tan làm thì bé đang ngồi trên bồn hoa trong quảng trường, trong miệng thì đang nhai một chiếc bánh mì mà con bé nhặt được từ cái mương gần đó. - bản chuyển ngữ được thực hiện và đăng tải duy nhất trên ứng dụng TYT / Fanpage: TYT - Đọc và nghe truyện bạn yêu thích
Bé cắn từng miếng một nhưng con bé chỉ ăn những chỗ bánh không bị bẩn thôi, khi nhìn thấy Thẩm Kinh Châu xuất hiện.
Thì đôi mắt bé con bỗng mở to, háo hức nhìn người đàn ông mặc bộ suit màu xanh đậm.
- Ba ơi…
Bé khẽ hét lên.
Nhưng Thẩm Kinh Châu hoàn toàn chẳng nghe thấy gì, anh đi thẳng vào xe của mình.
Rõ ràng là bé đến để tìm ba, nhưng cuối cùng sau khi đợi được anh thì bé lại không dám tiến lại gần.
Thẩm Kinh Châu lên xe trước nhưng chưa lập tức rời đi, thư ký của anh cũng lên xe anh ta còn đang nghe điện thoại.
Tôi lo lắng nhìn bé con, “mau chạy qua đó nhận ba con đi”, một khi Thẩm Kinh Châu đi mất rồi thì con bé biết phải làm sao đây?
Mặc dù tôi không dám đảm bảo rằng Thẩm Kinh Châu sẽ thích bé con, nhưng ở trong thành phố lớn này bé con không có người thân thích, con bé và Thẩm Kinh Châu ít nhất cũng có quan hệ huyết thống.
Nhưng hình như bé con cũng bị khí thế của Thẩm Kinh Châu dọa sợ, nên bé chỉ dám ngồi im ở đó bất động.
Thư ký sau khi nghe điện thoại xong, đang định khởi động xe thì chợt nhìn thấy bé con đang ngồi bên cạnh bồn hoa.
- Thẩm tổng, đứa trẻ đó…
Cửa sổ xe hạ xuống, Thẩm Kinh Châu nghiêng đầu nhìn về phía bồn hoa, anh nhìn thấy bé con mặt mũi lấm lem.
Nhưng hình như anh không nhận ra, nên chỉ nheo mắt rồi giống như đang nghĩ tại sao bé con lại lấm lem như vậy.
Tôi vô thức véo mạnh anh, nhưng cả cơ thể tôi nhẹ giống như một tờ giấy vậy nên chẳng thể véo được thứ gì.
Thẩm Kinh Châu, anh nhất định phải nhận ra đó là con gái của anh mà, con bé rất giống em.
Cầu xin anh đấy, nhất định phải đưa con bé về nhà.
Ân oán giữa hai ta, đừng đổ lỗi lên người con gái có được không?
Thẩm Kinh Châu thu hồi ánh mắt.
- Lái xe đi.
Thư ký do dự muốn nói nhưng vẫn khởi động xe, chiếc xe chậm rãi lái ra khỏi bãi đậu xe.
Tôi:
- Bé con, mau lên con mau đuổi theo rồi gọi ba đi, đừng có sợ.
Nhưng bé con vẫn bất động, bé đang bấu bàn tay bé nhỏ của mình.
Hỏng rồi, Thẩm Kinh Châu đi mất mà trời lại còn sắp tối nữa, bé con sẽ gặp nguy hiểm mất.
Tôi lo lắng không yên, nhưng lại không thể làm được gì.
Đúng lúc tôi đang tuyệt vọng nhất.
Thì xe của Thẩm Kinh Châu bỗng nhiên dừng lại.
Sau đó thư ký xuống xe, anh ta đi tới và đứng ở trước mặt bé con:
- Cô bé, tên con là gì vậy?
Bé con hồi hộp, siết chặt đôi tay bé nhỏ của mình rồi nói:
- Con tên là Khương Hàm.
Thư ký rõ ràng bị sốc trong giây lát:
- Khương?
Sau đó, anh ta nhẹ nhàng dỗ dành bé con rồi đưa bé đến bên cạnh xe của Thẩm Kinh Châu.
- Thẩm tổng, con bé thực sự mang họ Khương.
Thẩm Kinh Châu liếc mắt rồi nhìn chằm chằm vào bé con, trong mắt hiện lên thoáng qua một cảm giác lạnh lẽo.
Bé con rõ ràng bị anh dọa sợ, đôi chân nhỏ nhắn run lên.
Lúc này cả người tôi đang căng thẳng, chờ đợi Thẩm Kinh Châu đang tính làm gì thì anh cuối cùng cũng lên tiếng.
- Để con bé lên xe đi.
Bé con ngồi ở phía sau, cơ thể nhỏ bé ấy co rúm lại còn đôi chân nhỏ cẩn thận buông thõng dưới ghế da.
Thẩm Kinh Châu cũng ngồi ở phía sau, nhưng xe anh rất rộng nên giữa anh và bé còn có một khoảng đủ để thêm một người nữa ngồi vào.
Rõ ràng anh không thích bé con.
Vì trong mắt anh, bé con thực sự không khác gì nhúm rác cả, nhưng anh lại nghĩ đến một tình huống nào đó có thể xảy ra, nên thực sự không thể để bé con ngủ ngoài đường được.