[ZHIHU] Sau Khi Mất Trí Nhớ, Tôi Và Kẻ Thù Sinh Được Bảy Đứa Con!

Chương 4


2 tháng


Cả đám người nườm nượp vây quanh đều gọi ta, vây quanh chật đến mức một con ruồi cũng không lọt vào được.

Khó khăn lắm ta mới thoát ra được đám người ấy. Vừa mới đứng dậy đã bị người đàn ông áo đen bấm một cái pháp quyết bắn về phía giữa trán ta, trong thức hải bỗng nhiên được rót vào một lượng ký ức lớn. 

Dường như chỉ trong một cái chớp mắt, mọi chuyện trong quá khứ hiện ra như cưỡi ngựa xem hoa, rõ mồn một trước mắt.

Khi ta mở mắt ra lần nữa, ta trượt quỳ xuống, ôm chặt lấy chân người đàn ông áo đen trước mắt, khóc long trời lở đất: - Cha...

Hai người này, người đàn ông đẹp trai là cha ta, còn người đàn ông áo xanh là bạn nối khố bỉ ổi của ta, còn những người vây xung quanh phía sau đều là họ hàng của ta...

Cuối cùng ta cũng nhớ ra rốt cuộc ta và Ngao Tầm đã xảy ra chuyện gì rồi!

Ta và Ngao Tầm từ lúc bái sư đã là đối thủ một mất một còn của nhau. Ta vốn là con rắn nước duy nhất có tiên tủy được sinh ra ở Thệ Thủy trên núi Tuyên Sơn của tộc rắn nước.

Cả mấy đời tộc rắn nước của chúng ta sống ở Thệ Thủy, không tranh giành với đời. Cha ta là một con Kỳ Long, cũng là con rắn nước đầu tiên hóa thành rồng trong vòng vạn năm qua ở Thệ Thủy.

Sau khi cha ta hóa rồng, trong vòng mấy trăm năm ngắn ngủi từ Giác Long biến thành Ứng Long. Sau khi trở thành thần sông của Thệ Thủy, ông ấy dẫn dắt tộc nhân rắn nước bảo vệ Thệ Thuỷ, cả ngàn năm cũng không cần lo âu.

Cha già nhà ta biết rõ tu luyện gian nan không đành lòng để ta giẫm phải vết xe đổ của ông ấy phải chịu đựng sự vất vả khi tu luyện. Ông ấy tình nguyện để ta chỉ làm một con rắn nước nho nhỏ tự do tự tải sống bình an trong Thệ Thủy. Nhưng ta từng nhìn thấy cha già nhà ta bay lượn trên chín tầng mây, cũng từng nhìn thấy ông ấy ban xuống những cơn mưa rào để bảo hộ sinh linh. Vậy nên, từ nhỏ ta đã quyết chí phải giống như ông ấy, sẽ có một ngày ta sẽ tu luyện thành một con Ứng Long có bản lĩnh hết sức cao cường giống như cha ta.

Thế là từ nhỏ ta đã cực khổ học tập tiên pháp, vất vả tu luyện hơn năm trăm năm mới có thể hóa thành Giao Long. Lúc ta tám trăm năm tuổi, tiêu hao hết trăm cay ngàn đắng mới bước được vào Côn Luân Khư để bái sư học nghệ, trở thành đệ tử môn hạ của Nam Hoa Đế Quân.

Khi cha ta dẫn theo ta vẫn còn là một con Giao Long bé nhỏ đến Côn Luân Khư để bái sư, cùng đến bái Nam Hoa Đế Quân làm đệ tử môn hạ như ta còn có con trai út Ngao Tầm của Đông Hải Long Vương. Nhưng cha ta và Đông Hải Long Vương vừa gặp nhau đã đánh nhau.

Cha ta ỷ ít tuổi hơn nên dùng sức giật mạnh lấy chòm râu bạc của lão Long Vương. Đông Hải Long Vương không chộp được chòm râu không tồn tại của cha ta nên chộp lấy tóc của cha già nhà ta.

Hai con rồng lôi kéo nhau. Cha ta và Đông Hải Long Vương từ trước đến nay vốn đã không ưa nhau. Mặc dù ngang hàng ở thiên đình, thực hiện nhiệm vụ nối nhau, một người ban mưa, một người khơi thông, làm việc chung với nhau nhiều năm nhưng giao tình lại mỏng như tờ giấy.

Cha ta là một người tận chức tận trách, mỗi năm khi đến tháng giêng đều sẽ lên kế hoạch ban mưa tỉ mỉ, quyết định xem con sông nào dâng lên, con sông nào rút xuống, lượng vỡ đê tưới tiêu, đều cầu cho mưa thuận gió hòa, người dân bình an, vạn vật phong phú. Mà Đông Hải Long Vương ỷ vào gia thế hiển hách, làm việc tùy hứng, không quan tâm đến thiên thời địa lợi, ban mưa vô tội vạ, khiến cho cha ta mệt mỏi, trăm mối ngổn ngang. - bản chuyển ngữ được thực hiện và đăng tải duy nhất trên ứng dụng TYT / Fanpage: TYT - Đọc và nghe truyện bạn yêu thích

Cha ta đã nhiều lần dâng thư lên thiên đình để tố cáo thói xấu của Long Vương nhưng đều bị bác bỏ. Cha ta hận không thể diệt trừ Đông Hải Long Vương để mà yên tâm.

Một mùa hè nọ, Đông Hải Long Vương trút toàn bộ mưa của cả một mùa xuống trong vòng một tháng khiến lũ lụt tràn lan. Cha ta và tất cả tộc nhân ngày đêm khơi thông, vất vả không thôi, ngày nào chúng ta cũng mệt như chó!
Có thể nhẫn nại nhưng không thể nhẫn nhục!

Trong lúc phẫn uất cha ta đã quyết định sẽ tự mình ra tay. Con đê chỗ gần miếu Long Vương sắp vỡ thế là nửa đêm cha ta lén lút dẫn nước lũ vào miếu Long Vương. Trong lúc nhất thời, mấy chỗ đèn nhang cường thịnh trong miếu Long Vương đều bị nước lũ phá hỏng. 

Ngôi miếu Long Vương đó vốn được xây dựng trên sườn núi, địa thế cao và dốc. Nhưng mà, triền núi lại bất ngỡ lõm xuống, tạo thành một đập tràn khổng lồ chảy ngược về sông chính, nhưng những thôn xóm xung quanh vẫn bình yên vô sự.

Sau khi Đông Hải Long Vương nghe tin thì không nén nổi cơn tức, nhưng tự biết bản thân đuối lý nên cũng không dám nổi giận.

Cha ta vui vẻ dẫn theo tất cả tộc nhân mở một bữa tiệc. Nhưng bách tính không biết nguyên do, bởi vậy nên đã cảm động và nhớ ơn công ơn của Long Vương. 

Mặc dù ngôi miếu bị phá nhưng người dân vẫn cố gắng tu sửa. Tuy nhiên, việc xây dựng lại Long Vương Điện không phải là chuyện ngày một ngày hai, việc thắp hương của Long Vương bị gián đoạn hàng chục năm. Trong lòng tất nhiên là đau khổ, buồn bực không thôi.

Từ đó, cha ta và Đông Hải Long Vương kết thành mối thù. Cho nên, hễ gặp mặt là hai người sẽ đánh nhau, ai cũng không chịu nhường ai. Mắt thấy cha ta sắp bị thuộc hạ của Đông Hải Long Vương vây lấy, ta quýnh lên, quyết định bắt lấy con trai Long Vương để uy hiếp Long Vương. 

Ta trói lấy Ngao Tầm bé bỏng đang hóng hớt ở bên cạnh ta, Đánh chàng bôm bốp mấy cái. Hai chúng ta cũng đánh nhau, ta bẻ gãy cái sừng rồng mới mọc của chàng, chàng nhéo hai đống thịt mặt ta. Tiểu Ngao Tầm bị ta đánh đến mức gọi mẹ, tiếng khóc vang tận mây xanh. Kết quả, ông già Đông Hải Long Vương không dừng tay mà còn khiến Nam Hoa Đế Quân khóc ra tới. 

Nam Hoa Đế Quân dứt khoát đánh bay cha ta và Đông Hải Long Vương khỏi Côn Luân Khư, đồng thời ra lệnh không được đánh nhau, nếu không thì sẽ từ chối thu nhận ta và Ngao Tầm cũng đến để bái sư. Lúc này chuyện mới coi như xong.

Chỉ vì ồn ào ở lễ bái sư mà hai chúng ta đã kết thù từ đó. Cuộc đọ sức của ta và Ngao Tầm kéo dài cả trăm năm. Ở Côn Luân Khu, ta không ngừng cực khổ tu luyện, chỉ mong sẽ có một ngày có thể hóa từ Giao Long thành rồng, bay lượn trên chín tầng mây. Còn Ngao Tầm thì dựa vào thân phận là rồng thật trời sinh, thiên phú tuyệt hảo, nhẹ nhàng vượt qua chúng sinh.

Ta trải qua trăm cay nghìn đắng mới có được tu vi bây giờ, còn chàng từ lúc sinh ra đã đứng ở độ cao mà ta không thể nào với tới, cũng không cần muôn vàn đau khổ, muôn vàn khó khăn như ta.

Thứ mà ta tốn cả ngàn năm đau khổ để theo đuổi, nỗi vất vả khi tu luyện, chịu lôi kiếp, chịu đựng nỗi đau khi thay da đổi xương mới có thể đổi lại, Ngao Tầm lại có sẵn từ khi sinh ra. 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play