Thế là hai con rồng đã cùng nhau động phàm tâm, quyết định thành hôn.

Ngao Tầm mua một tòa nhà, coi như là phòng tân hôn của bọn ta. 

Ngày bọn ta thành hôn, ta xuất giá từ đạo quán. Sáng sớm, ta đã bị A Tuy kéo dậy để trang điểm chải chuốt. Ta ở trong gương mặc một bộ áo cưới màu đỏ, trên đầu đội mũ phượng, khuôn mặt như hoa đào, xinh đẹp đến mức không gì có thể sánh được. 

Ngao Tầm thì lại mặc một bộ hỉ phục màu đỏ, cưỡi trên con ngựa cao to, khôi ngô, phóng khoáng, phong thái hiên ngang giống như chàng thiếu niên bước ra từ trong tranh.

Đội ngũ đón dâu trùng trùng điệp điệp, hồng trang trăm dặm, sính lễ trăm rương, trăm người đón dâu.

Tiếng kèn sona và tiếng chiêng trống vang trời. Nhà mới được bao trùm bởi màu đỏ của ăn mừng, từ cổng đến trong nhà tất cả đều có lồng đèn đỏ được treo cao, lụa đỏ được trải khắp sảnh. 

Phút chốc khách khứa nườm nượp, quà mừng như nước thủy triều dâng.

Tiên cáo và mấy yêu tinh, yêu quái đến trước bận bịu mà chiêu đãi hàng xóm láng giềng và khách khứa. 

Một câu “giờ lành đã đến!” vang lên, Ngao Tầm nắm lấy tay ta, bước từng bước đi về phía trung tâm của sảnh cưới.

Bọn ta bái đường, bái thiên địa.

Dưới sự chứng kiến của bà thổ địa và tiên cáo, bọn ta thề với nhau, hứa sẽ sống cùng nhau suốt kiếp. Không cầu vinh hoa phú quý, không cầu quan cao chức tước, chỉ mong từ nay yêu nhau không có gì phải nghi ngờ, cùng nhau già đi đến khi bạc đầu.

Một câu "Đưa vào động phòng!" vang lên.

Ngao Tầm không đợi nổi mà ôm lấy ta đi thẳng vào phòng tân hôn trong tiếng chúc phút và ồn ào của khách khứa.

Trong phòng tân hôn, ánh nến lập lòe, ánh sáng tràn ngập khắp căn phòng. Trên chiếc giường màu đỏ được trải bằng vải lụa mềm mại, hoa giấy cắt màu đỏ trên khung cửa sổ.

Ngao Tầm nhẹ nhàng đặt ta xuống giường, vén chiếc khăn đội đầu màu đỏ của ta lên. Lần đầu thành thân, bọn ta chưa có kinh nghiệm. Hai bọn ta uống nguyên cả bình rượu hợp cẩn, khuôn mặt đều đỏ ửng.

Trong lúc mơ mơ màng màng, ta không nhịn được mà ôm lấy chàng. Sau đó Ngao Tầm vốn còn đang ngại ngùng trực tiếp ôm lấy eo ta rồi ấn ta ở trên giường, chàng hôn lên môi ta rồi bắt đầu công thành chiếm đất. 

Ta ôm lấy chàng, bàn tay không an phận mà vuốt ve lưng chàng, cuối cùng dừng lại ở cổ chàng. Dường như ta nghe thấy rên rỉ yếu ớt như có như không được phát ra từ trong miệng chàng. Thôi xong, đây là vảy ngược của rồng.

Vảy ngược của rồng, người tu luyện ngàn năm mới có được, bất cứ ai chạm vào đều sẽ chết. Cơ thể ta cứng đờ, không dám cử động nữa. Ngao Tầm lại hôn lên trán ta rồi kéo lấy ta đặt lên vảy ngược của chàng rồi vuốt ve, trêu đùa.

Chàng thở nhẹ bên tai ta: 

- Nương tử, nàng có thể chạm vào.

Nghe thấy chàng gọi ta là nương tử, trái tim ta hơi run rẩy, ta hôn lên chiếc vảy ngược ở yết hầu của Ngao Tầm rồi cắn nhẹ.

Giây tiếp theo, ta bị chàng đè dưới thân. Ta nhìn xuống dưới, vãi cả nho! Hai... Có lẽ là do ta gấp đến độ muốn bay lên luôn rồi.

Đêm động phòng, Ngao Tầm giày vò ta quá nhiều nên hôm sau giường sập rồi.

Ngày hôm sau, Ngao Tầm đổi một chiếc giường khác.

Ngày hôm sau nữa, lại sập rồi.... - bản chuyển ngữ được thực hiện và đăng tải duy nhất trên ứng dụng TYT / Fanpage: TYT - Đọc và nghe truyện bạn yêu thích

Cứ lặp đi lặp lại như thế, đêm đến hai bọn ta làm chuyện người lớn, ban ngày thì ngủ bù. Trải qua những ngày cần cù dưới trần gian.

Ngao Tầm biết ta thích hoa cỏ. Thành thân được mấy ngày chàng bèn mua một đống hoa cỏ về rồi lải nhải mãi nói phải trồng những bông hoa xinh đẹp trong nhà.

Ta nằm trên ghế bập bênh, lắc lư nhìn về phía người đàn ông đang cầm cuốc trồng hoa cho ta. Sao lại có người cuốc đất thôi mà cũng cảnh đẹp ý vui như vậy nhỉ? Ngao Tầm mặc chiếc áo màu đen, tóc dài đen như mực buông xõa, ánh nắng chiếu rọi xuyên qua những nhành cây liễu, những tia sáng lốm đốm chiếu lên người chàng, tay áo được xắn lên, để lộ ra bắp tay với những đường cơ rõ ràng, mỗi cử chỉ đều mang theo phong thái bất phàm khó tả.

Trên trán chàng lấm tấm những giọt mồ hôi, ta xoay người đứng dậy khỏi chiếc ghế bập bênh dưới cây liễu đi bưng một bát chè bước chậm qua đưa cho chàng. Rồi lấy một chiếc khăn lụa từ trước ngực ra rồi bắt đầu "sàm sỡ" chàng. Tình cảm dạt dào, ta níu lấy đầu của Ngao Tầm rồi hôn lên tóc chàng. Ngao Tầm vứt đồ trong tay xuống, khiêng ta trên vai rồi đi vào nhà.

Ta hơi khó thở, hỏi chàng: 

- Không trồng hoa nữa hả?

- Không trồng nữa! Bây giờ phu quân nàng phải làm chuyện khác!

Mùa xuân năm thứ hai, trong nhà đầy ắp những loại hoa, đó là món quà mà Ngao Tầm tặng cho ta.

Sau khi thành hôn, bọn ta đốt hương, nhâm nhi trà, lắng nghe tiếng mưa, đánh đàn, chơi cờ, uống rượu, ngắm trăng, tìm về chốn yên tĩnh... Ta thích miền sông nước, còn Ngao Tầm thích nơi mây mù. Thế là ta dẫn chàng đi du sơn ngoạn thủy, chàng dẫn ta đi cưỡi mây đạp gió. Bọn ta sống ở trên núi, cùng nhau tận hưởng cảnh đẹp, nói chuyện yêu đương.

Xuân đến, bọn ta nắm tay nhau đi dạo vừa thưởng thức trăm hoa nở rộ trên con đường đầy hoa. Mùa hạ đến, bọn ta nghỉ mát bên bờ suối trong mát, uống dòng nước suối ngọt lành. Thu sang, cùng nhau lên núi hái quả dại, ngắm nhìn lá đỏ phủ khắp núi. Khi đông tới, bọn ta ngồi quanh bếp lò, uống tách trà nóng, nghe tuyết rơi.

Thỉnh thoảng Ngao Tầm và tiên cáo sẽ đi diệt trừ tà ma, ta và A Tuy sẽ ban phúc cho người dân trong vòng trăm dặm được gia đình bình an.

Thời gian thấm thoát thoi đưa, ta và Ngao Tầm đã cùng nhau đón mùa xuân thứ mười. Tuổi thọ của rồng dài đằng đẵng, mười năm đối với rồng mà nói chẳng qua chỉ là một cái chớp mắt mà thôi.

Hôm đó, Ngao Tầm đi ra ngoài. Ta chăm sóc cho hoa cỏ trong sân, tỉa cành cho hoa tứ quý. Bỗng nhiên trên đỉnh đầu ta là một mảng đen kịt, chớp mắt một cái, đã có một đám người đông đúc đứng chật kín ở trong sân. 

Ta ném cái xẻng trong tay xuống, nhìn vào đám khách không mời mà đến lại gần từng bước. Đứng đầu đám người là một người đàn ông mặc áo đen, tóc bạc, khuôn mặt khôi ngô tuấn tú, tiên phong đạo cốt, không nhiễm bụi trần.

Ta nhìn đến ngây ngẩn, người ấy thế mà còn đẹp hơn cả nam vương ở Bách Yêu Lâu cả trăm lần.

Nho nhã, quả thực là rất nho nhã. 

Người đàn ông áo đen vừa nhìn thấy ta đã xông đến, người ấy xúc động ôm chầm lấy ta. ( truyện trên app T Y T )

- Bé cưng, cuối cùng ta cũng tìm thấy con rồi.

- Hả?

Ta vừa tránh né ra đã bị một vị công tử áo xanh đứng ở phía sau người đàn ông áo đen bất ngờ xông lên ôm chặt lấy ta vào lòng, nước mắt nước mũi chùi lên người ta:

- Nương tử, cuối cùng ta cũng tìm thấy nàng rồi, hu hu hu...

- Nương tử?

Ta tránh né, thoát ra, nhìn nhìn người đàn ông áo xanh, rồi lại nhìn người đàn ông áo đen.

Ta kinh ngạc.

Lẽ nào trước khi ta chưa mất trí nhớ, ta đã có phu quân ư? Hai mắt ta tối sầm, ta gần như không đứng vững. Người đàn ông áo đen vội vàng đỡ lấy ta, đạp một phát vào người đàn ông áo xanh:

- Muốn cưới con bé, tên tiểu tử nhà ngươi đã hỏi ý ta chưa?

Ta còn chưa tỉnh lại được mấy giây, một đám người phía sau lưng người đàn ông áo đen đều xông tới ôm lấy ta:

- U U! Tỷ tỷ! Tiểu thư! Nương tử...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play