A Tuy lại giành trước một bước:
- Ngao huynh, huynh đừng hiểu nhầm, Giang U không hứng thú với những thứ này, đều là do ta kéo theo nàng. Lại nói, nhỡ đâu hai người còn chưa thành thân thì sao? Ngắm nam vương để bồi dưỡng tình cảm không phải cũng khá tốt sao?
Ngao Tầm không để ý đến lời của A Tuy, chàng chỉ nhìn chằm chằm vào ta, ta bị chàng nhìn đến mức hơi thấy chột dạ, cứ có cảm giác như bị bắt gian tại giường vậy, không dám đối mặt với chàng một lúc lâu.
Ta căng thẳng nuốt một ngụm nước bọt, cố gắng để bản thân trông như không có việc gì. Nhưng mà, sự im lặng của chàng khiến ta càng thêm bất an. Tức giận hả? Không phải chứ? Ngao Tầm chàng ấy vốn không phải là một con rồng thích làm càn làm bậy.
Ta cố giải thích: - Ta chưa làm gì cả, thật đó.
Ngao Tầm nhìn chằm chằm vào ta rất lâu. Ta cảm giác như gò má của mình đang nóng dần lên. Ánh mắt của Ngao Tầm nhìn vào nam vương ở dưới, có phần nghiêm túc hỏi ta:
- Nàng thích kiểu như này?
Ta vô thức gật đầu rồi lại vội vàng lắc đầu. Ngao Tầm nhíu mày, bỗng nhiên, chàng cởi bỏ áo trắng có hình hoa văn rồng được thêu chìm của mình ra rồi để trần thần trên, chàng ôm lấy ta nhảy từ tầng hai xuống.
Vừa mới đáp xuống đất đã để ta xuống một bên rồi chàng đi từng bước về phía ao nước. Ta kinh hãi, ta hết sức ngạc nhiên, ta hoang mang không biết phải làm sao. Ta hoàn toàn không biết chàng muốn làm gì. A Tuy và tiên cáo cũng bị hành động của Ngao Tầm làm cho choáng váng, cả hai trợn tròn mắt nhìn, như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại chọn im lặng. - bản chuyển ngữ được thực hiện và đăng tải duy nhất trên ứng dụng TYT / Fanpage: TYT - Đọc và nghe truyện bạn yêu thích
Chỉ thấy Ngao Tầm nhảy xuống ao nước, bọt nước bắn tung tóe. Chỉ thấy sau khi chàng bơi lượn một vòng dưới nước, những chiếc vảy màu bạc dưới da được lộ ra. Theo tiếng rồng gầm vang lên, Ngao Tầm hoàn toàn biến thành một con Bạch Long.
Sau khi quay cuồng dưới nước một lúc, chàng lại biến về hình người, rồi từ từ bơi đến thành ao, sau đó học theo nam vương dựa người vào thành ao, nhìn đăm đăm về phía ta, ánh mắt quyến rũ như tơ. Chẳng hề quan tâm đến ở xung quanh vẫn còn người. Ta bị hành động khó hiểu của chàng làm cho không biết phải làm sao, cảm giác vừa ngượng ngùng vừa buồn cười.
Ta âm thầm trừng mắt lườm A Tuy một cái, chỉ thấy cô ấy vẫn là dáng vẻ đang xem kịch. Ta không nhịn được mà bật cười thành tiếng. Ngao Tầm nghe thấy tiếng cười của ta thì quay đầu nhìn ta:
- Bây giờ thì sao? Ai là người chiến thắng?
Đồ thần kinh.
Ta bị ánh mắt của chàng nhìn đến mức cảm thấy không thoải mái lắm bèn mở miệng:
- Chàng, chàng! Được chưa?
Nhưng hình như Ngao Tầm không định bỏ qua cho ta, chàng bơi về phía ta, nắm lấy tay ta rồi kéo ta xuống nước.
- Nếu nàng đã thích nhìn thì nhìn cho đủ đi. - Giọng nói của Ngao Tầm vang lên bên tai ta, mang theo chút bá đạo không được phép nghi ngờ. ( truyện trên app T Y T )
Áo khoác của ta, áo của ta, não của ta biến thành quả táo đỏ*, sao lại để ta gặp được tên ngu ngốc này chứ.
*Chỉ là một câu đọc cho vần thôi [Wǒ de guàzi wǒ de ǎo, wǒ de dànǎo biàn dà zǎo]
Ta bị chàng kéo xuống nước, cả người ta đều ướt sũng. Ta giãy giụa muốn đứng lên nhưng Ngao Tầm lại ôm chặt lấy ta không để ta cựa quậy, lồng ngực của chàng dán lên lưng ta, thậm chí ta còn có thể cảm nhận rõ ràng được nhịp đập và hơi ấm của chàng. Ta cực kỳ lúng túng.
Cho đến khi nam vương đang ngâm mình ở một góc khác của chiếc ao ra sức ho khan mấy tiếng mới phá vỡ được bầu không khí mập mờ kỳ lạ này.
Lúc này ta mới ý thức được bọn ta đang ở trong Bách Yêu Lâu, một đám nữ yêu đang vây xung quanh nhìn đến há hốc mồm, nhìn hai kẻ phá đám ngu ngốc bọn ta đang không coi ai ra gì mà tìm kiếm niềm vui trong ao tắm của hắn.
Ta giãy giụa thoát khỏi cái ôm của Ngao Tầm, khuôn mặt đỏ bừng bừng, giống như bị thiêu vậy. Ngao Tầm thấy dáng vẻ quẫn bách của ta thì khóe miệng cong lên thành nụ cười đắc ý. Chàng mặc y phục vào rồi choàng áo khoác của chàng lên cho ta, sau đó kéo tay ta rời khỏi Bách Yêu Lâu.
Bên ngoài tòa lâu, sắc trời đã tối đen như mực, người qua lại thưa thớt. Ta nghĩ có lẽ ta cũng chẳng còn mặt mũi mà gặp ai nữa. Tối hôm đó, ta và Ngao Tầm nằm trên mái nhà đạo quán ngắm nhìn muôn vàn vì sao.
- Ngao Tầm, chàng nghĩ trước đây chúng ta quan hệ của ta là gì? - Ta bất ngờ hỏi.
Ngao Tầm im lặng một lúc mới từ từ mở miệng:
- Có lẽ chúng ta đã từng là tri kỷ hoặc...
- Hoặc cái gì? - Ta hỏi đến cùng.
Ngao Tầm nhìn ta một cái, trong mắt xẹt qua một chút dịu dàng:
- Hoặc có lẽ chúng ta thật sự như A Tuy nói, đã từng là một đôi tình nhân tình cảm sâu sắc.
Mặt ta bỗng chốc đỏ lên, nhịp tim cũng nhanh thêm mấy nhịp.
Sau đó ta nghe thấy Ngao Tầm nói: - Chúng ta thành thân đi.
Ta sững sờ, sau đó ta nghe thấy A Tuy và tiên cáo ngồi xổm dưới bãi cỏ phía sau hét lên: - Gả cho hắn! Gả cho hắn!
Theo sau đó, pháo hoa bay ngập trời. Ánh đèn của mấy nhà ở nơi xa xa hòa lẫn với ánh trăng dịu dàng, chiếu rọi lên khuôn mặt của Ngao Tầm.
Trong chốc lát, ta hơi thất thần.
Chàng lấy một chiếc vòng tay bạch ngọc có hình hoa văn rồng từ trong ngực ra, tay run run đeo lên cổ tay ta. Chiếc vòng tay dịu dàng như ngọc, hoa văn hình rồng trên vòng tay chuyển động giống như một con bạch long đang lượn quanh cổ tay.
- Tiên cáo nói, lấy vợ ở dưới trần gian phải dùng của hồi môn. Chiếc vòng bạch ngọc này là khi ta và tiên cáo đi chém Điểu Yêu Khâm Nguyên có được.
- Ta cực khổ suy nghĩ mấy ngày mới nghĩ ra được hình dáng của nó, tự tay tỉ mỉ mà mài ra.
Ta ngẩng đầu nhìn chàng:
- Mấy tháng nay, ngày nào chàng cũng đi ra ngoài với tiên cáo, không thấy bóng dáng đâu cả, thì ra là đi kiếm của hồi môn à?
Ngao Tầm gật đầu, giọng nói hơi run nhưng kiên định:
- Ta vừa thấy nàng là trong lòng đã thích, ta... ta muốn cưới nàng.
Nghe thấy vậy trong khuôn mặt ta nóng lên. Mặc dù Ngao Tầm ngốc nhưng chàng thật lòng yêu ta. Trải qua mấy ngày nay, chàng coi ta thành vợ mà trân trọng, hỏi han ân cần mỗi ngày, bọn ta uống rượu, nói chuyện phiếm, bọn ta nên duyên vợ chồng dưới ánh trăng.
Thật ra ta cũng hơi thích chàng. Thế là ta gật đầu:
- Được, ta đồng ý với chàng.
- Nàng chấp nhận ta rồi, nàng chấp nhận ta rồi!
Ngao Tầm mừng rỡ như điên, chàng lập tức bay lên trời, cơ thể dang ra, tiếp theo đó một tràng tiếng rồng ngâm vang tận mây xanh, chàng hoàn toàn biến thành một con rồng khổng lồ rồi lượn quanh trên trời của đạo quán, cuồn cuộn trong đêm tối, che khuất nửa bầu trời. Ta giật mình, vừa nãy vẫn còn là một con tiểu bạch long dịu dàng? Sao bây giờ lại biến thành một con rồng to ngất trời vậy!