Triệu Doanh Doanh sửng sốt, không ngờ rằng Triệu Mậu Sơn sẽ đến, trong giây lát liền nở nụ cười rạng rỡ. Nàng biết rằng phụ thân vẫn còn thương xót nàng mà! Sáng nay khi nàng ngã, chỉ nghe thấy phụ thân mắng nàng vụng về, không nghe thấy ông ấy quan tâm xem nàng có bị thương hay không. Ngay cả Hồng Miên cũng đau lòng vì nàng, khi ấy Triệu Doanh Doanh còn có chút oán trách phụ thân. Giờ nghe nói Triệu Mậu Sơn đến thăm, chút hờn dỗi kia lập tức tan thành mây khói.
Triệu Doanh Doanh bước ra từ phòng trong, thấy Triệu Mậu Sơn ngồi trên chiếc ghế lưng cao ở gian ngoài. Nàng chầm chậm tiến tới, đứng bên cạn Triệu Mậu Sơn, cúi đầu khẽ gọi: “Phụ thân.”
Triệu Mậu Sơn ngước mắt nhìn nhi nữ đã trưởng thành xinh đẹp của mình, không khỏi cảm thán, thời gian trôi nhanh như chớp mắt. Nhìn Triệu Doanh Doanh, ông không tránh khỏi nghĩ đến người thê tử đã mất của mình, Lương thị.
Lương thị gả cho ông khi ông còn là một thư sinh nghèo, hai người cùng nhau lớn lên, tình cảm sâu đậm. Lương thị chưa từng ngại ông không có tiền đồ, luôn nhẹ nhàng an ủi rằng ông sớm muộn gì cũng sẽ đỗ đạt công danh. Sau này, ông thực sự đã thi đậu và làm quan, để Lương thị sống cuộc sống sung túc. Đáng tiếc ngày vui ngắn chẳng tày gang, Lương thị khó sinh, tuy rằng lúc đó vẫn giữ được mạng sống nhưng chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, để lại một nhi nữ.
Nghĩ đến đây, Triệu Mậu Sơn không khỏi cảm thấy đau lòng, giọng điệu cũng mềm mỏng hơn: "Sáng nay con không bị thương chứ?"
Triệu Doanh Doanh xòe tay ra, gật đầu: "Có ạ, phụ thân xem này, bị trầy một mảng lớn, đau chết mất."
Làn da nàng trắng như tuyết, những chỗ bị trầy càng trở nên rõ ràng, Hồng Miên đã giúp nàng làm sạch vết thương và bôi thuốc, nhưng vẫn còn đỏ và đau.
Triệu Mậu Sơn nhìn thấy không khỏi thương xót, thái độ cũng mềm đi không ít: "Chỉ là trầy da thôi, huống hồ con đã lớn thế này rồi, còn có thể tự ngã, trách ai đây?"
Triệu Doanh Doanh kéo tay áo lên, định cho Triệu Mậu Sơn xem vết thương ở khuỷu tay, gấp gáp nói: “Phụ thân, thật sự không phải con tự ngã, là có người đẩy con ngã.”
Triệu Mậu Sơn lại cau mày, ngăn động tác của Triệu Doanh Doanh: "Con là nữ nhi, phải giữ chút tôn nghiêm của chứ! Như thế này còn ra thể thống gì?"
Triệu Doanh Doanh cúi đầu, mím môi, vẻ mặt ấm ức.
Triệu Mậu Sơn tiếp tục nói, giọng đầy sự quan tâm: "Con đã mười sáu rồi, năm sau sẽ thành thân với Tiêu Hằng, phải biết quản gia, còn như thế này, ta làm sao yên tâm được? Nương của con dưới suối vàng cũng làm sao yên lòng?"
Nghe phụ thân nhắc tới nương, Triệu Doanh Doanh lập tức đỏ hoe mắt: “Phụ thân vẫn còn nhớ tới nương của con, con tưởng phụ thân đã quên rồi..."
Những năm qua phụ thân sống hạnh phúc với Lâm thị, Triệu Doanh Doanh thấy mà thương nương.
Triệu Mậu Sơn nghe thấy giọng đầy oán thán của nàng, như thể ông là kẻ bạc tình bạc nghĩa, tức giận đập mạnh xuống bàn, nói: "Con nói gì vậy? Ta khi nào quên nương của con? Con thật sự không ra thể thống gì, không có trên có dưới! Nương của con nếu còn sống, chẳng lẽ muốn thấy con thế này sao? Lâm thị nói đúng, con cần phải rèn luyện tính cách, bây giờ đi tới từ đường, quỳ trước bài vị của nương mà suy nghĩ kỹ càng."
Triệu Mậu Sơn tức giận rời đi, Triệu Doanh Doanh nhìn theo bóng lưng phụ thân, bả vai rũ xuống.
Nàng lại làm phụ thân giận rồi, không giống các nàng, phụ thân rất ít khi nổi giận với họ.
Hồng Miên không biết chuyện gì đã xảy ra, chỉ thấy sắc mặt Triệu Mậu Sơn không vui, có vẻ như cãi nhau với cô nương, nên vội vã bước vào.
"Cô nương..."
Triệu Doanh Doanh thở dài: “Hồng Miên, ngươi nói xem, ta thật sự là kẻ ngốc sao?”
Hồng Miên nghĩ thầm, cô nương, cuối cùng nàng cũng nhận ra rồi sao?
Nhưng vẫn an ủi: "Cũng không hẳn, cô nương rất thông minh mà, biết che dù khi mưa, không nhặt đồ rơi xuống đất để ăn."
Triệu Doanh Doanh gật đầu đồng tình, rồi lại phản ứng: "Không đúng, ngươi nói thế, chẳng phải chỉ có ngốc tử mới không làm vậy sao?"
Hồng Miên cười: "Nên cô nương không phải ngốc tử mà."
Triệu Doanh Doanh cảm thấy lời của Hồng Miên có lý, nhưng lại thấy không đúng ở đâu đó.
Thôi, nghĩ không ra thì không nghĩ nữa, nàng thở dài, dù sao nàng cũng không phải kẻ ngốc.
…
Triệu Doanh Doanh quỳ trong từ đường ba canh giờ, khi ra ngoài thì trời đã gần tối. Trăng tròn treo cao trên đầu, chiếu xuống hai cái bóng thon gầy.
Triệu Doanh Doanh tựa vào Hồng Miên, chân vừa tê vừa đau, đi không vững. Nàng cúi người gõ nhẹ vào chân, giọng oán than: "May mà từ Xuân Sơn Viện đến từ đường không xa, quỳ từ đường cũng tiện."
Hồng Miên nghe lời cô nương nói, lòng cảm thấy chua xót. Nàng đã theo hầu cô nương mười năm rồi, thật sự rất thương nàng.
Bao năm nay, cô nương luôn thua thiệt trước hai vị kia, ngoài lý do cô nương không đủ thông minh, còn có phần do lão gia. Hồng Miên cảm thấy lão gia thiên vị, đối với cô nương cực kỳ nghiêm khắc. Nhưng nàng không biết tại sao cô nương lại không được lão gia yêu thích, có lẽ vì cô nương không biết hạ mình giả vờ yếu đuối, còn đại cô nương và tam cô nương thì rất giỏi việc đó.
"Cô nương, ngài cẩn thận chút, đi chậm thôi, đừng để ngã." Hồng Miên cẩn thận đỡ Triệu Doanh Doanh.
Triệu Doanh Doanh quỳ cả buổi chiều, chưa ăn tối, lúc này bụng bắt đầu kêu đói. Nàng xoa bụng, nói với Hồng Miên: "Hồng Miên, ngươi giúp ta lấy chút đồ ăn, ta tự về phòng được."
Hồng Miên do dự: "Ngài một mình có ổn không?"
Triệu Doanh Doanh gật đầu: "Ta đi chậm mà, ngươi nhanh đi lấy đồ ăn đi, tốt nhất khi ta về tới Xuân Sơn Viện là có thể ăn ngay."
Hồng Miên suy nghĩ một lúc rồi đồng ý.
"Vậy ngài đi chậm thôi, đừng để ngã."
Triệu Doanh Doanh gật đầu, nhìn theo Hồng Miên rời đi. Nàng ôm lấy chân, từ từ bước đi. Ánh trăng như nước, chiếu xuống cái bóng cô độc của nàng. Đèn lồng trên con đường nhỏ phát ra ánh sáng vàng nhạt, làm cho không khí càng thêm tĩnh lặng và lạnh lẽo.
Triệu Doanh Doanh cúi đầu nhìn cái bóng của mình, không khỏi nghĩ đến những câu chuyện ma quái, khiến lưng nàng lạnh ngắt.
Nàng nhát gan, đặc biệt sợ mấy thứ ma quỷ này. Lúc nãy ở từ đường thì không sao, đối diện với bài vị của nương, dù có gì nương cũng bảo vệ nàng. Nhưng giờ ra khỏi từ đường thì khó nói.
Triệu Doanh Doanh cảm thấy lo lắng, cắn răng, dùng đôi chân đau nhức bước nhanh về phía trước. Đầu gối nàng vốn bị thương, lại quỳ lâu, cố gắng đi đến cửa Xuân Sơn Viện, cuối cùng không chịu nổi nữa, ngã quỵ xuống đất.
Triệu Doanh Doanh hít một hơi, không đứng dậy, ngước nhìn vầng trăng tròn vành vạnh.
Nếu thế gian thật sự có ma quỷ, liệu có Nguyệt thần hay không?
Nếu thế gian thật sự có Nguyệt thần, liệu có thể thực hiện nguyện vọng của nàng hay không?
Triệu Doanh Doanh chắp tay, hướng về phía mặt trăng cầu nguyện: "Nguyệt thần đại nhân ơi Nguyệt thần đại nhân, nếu ngài thật sự linh thiêng, có thể giúp đỡ tín nữ không?
Tín nữ Triệu Doanh Doanh, người Hồ Châu, tuổi vừa mười sáu, không có nhiều nguyện vọng. Chỉ mong sau này khi giao đấu với các tỷ muội, đều có thể chiến thắng các nàng, khiến các nàng thua tâm phục khẩu phục.
Ngoài nguyện vọng nhỏ này, tín nữ còn một nguyện vọng nhỏ nữa, là phụ thân có thể đối xử tốt hơn với tín nữ, dịu dàng hơn, kiên nhẫn hơn, và cầu mong phụ thân đừng giận tín nữ nữa."
"Cầu xin ngài, Nguyệt thần đại nhân." Triệu Doanh Doanh nói xong, cúi lạy ba cái.
Hoắc Bằng Cảnh khi trở về, tình cờ nghe được những lời này.
Hắn khẽ nhếch môi cười, bay lên mái nhà, nhìn thấy thiếu nữ đang thành tâm cúi lạy dưới ánh trăng.
Nguyệt thần của nàng chắc chắn sẽ không linh ứng. Bất quá, hắn đại phát từ bi, giúp đỡ cô nương ngốc nghếch này một lần.