Đêm qua vừa mới mưa một trận lớn, trong không khí vẫn còn mang hơi ẩm ướt, thoang thoảng mùi đất. 

Trong vườn, những đóa hoa lay ơn nghiêng mình rủ xuống, e ấp ngắm nhìn vẻ đẹp của nó dưới làn nước. Trải dài sau mái ngói xám là một màu xanh trong trẻo, kéo dài đến tận tà váy của thiếu nữ.

Thiếu nữ cẩn thận nhấc nhẹ làn váy, nghiêng đầu ngắm nhìn vẻ đẹp của mình trong gương. Trên khuôn mặt trái xoan tròn trịa mượt mà là đôi mắt hồ ly hơi xếch, long lanh sinh động, lông mi dày và dài. Bên dưới chiếc mũi nhỏ nhắn thanh tú là đôi môi đỏ thắm mềm mại. Mái tóc đen bóng được vấn thành kiểu triều vân cận hương, làn da trắng hơn tuyết, tứ chi mảnh mai nhưng không yếu ớt, chiếc váy dài màu xanh nhạt bó eo tôn lên dáng vẻ yêu kiều.

Hầu hạ bên cạnh là tỳ nữ Hồng Miên không khỏi có chút thất thần, dù nàng ta cũng là nữ tử, đã hầu hạ cô nương nhiều năm, nhưng vẫn thường không kìm được cảm thán rằng, cô nương thật sự rất đẹp.

"Cô nương, chúng ta vẫn nên đi nhanh một chút, nếu đi trễ, lão gia lại mắng ngài mất." Hồng Miên lấy lại tinh thần, nhắc nhở Triệu Doanh Doanh.

Triệu Doanh Doanh bị Hồng Miên nhắc nhở, mới à lên một tiếng, vội vàng tăng tốc bước chân đi đến Minh Huy đường.

Những ngày trước, Triệu Mậu Sơn đi công vụ hơn hai tháng, đêm qua mới trở về nhà, vì thời gian quá muộn, sáng nay mấy người con mới đến thỉnh an, cùng nhau dùng bữa sáng.

Ở cửa Minh Huy đường, Triệu Doanh Doanh gặp hai tỷ muội của mình

Ba người nhìn nhau một cái, tâm tư mỗi người mỗi khác.

Triệu Mậu Sơn có ba nhi nữ, trong đó Triệu Doanh Doanh là con của nguyên phối Lương thị. Khi Lương thị sinh Triệu Doanh Doanh, khí huyết suy yếu, chưa đầy một năm đã qua đời. Không lâu sau, Triệu Mậu Sơn cưới thê tử mới là Lâm thị, năm sau sinh một nhi nữ tên là Triệu Uyển Nghiên. Ngoài ra, Triệu Doanh Doanh còn có một người tỷ tỷ là Triệu Như Hiên, con của tiểu thiếp Như di nương.

Ba tỷ muội từ nhỏ đã không hợp nhau, những năm qua luôn có chút đấu đá ngầm.

Chỉ là người thua luôn là Triệu Doanh Doanh.

Mỗi lần Triệu Doanh Doanh giao đấu với họ, đều thua rất thảm. Trong mắt Hồng Miên, đại khái là vì trí óc của cô nương nhà mình đều dùng để đổi lấy nhan sắc, thực sự không đủ thông minh, nhưng mỗi lần lại luôn thích đâm đầu vào bẫy của người ta.

Nhưng Triệu Doanh Doanh lại tự nghĩ nguyên nhân chủ yếu là do, nương của nàng mất sớm, dù mang danh phận đích nữ, nhưng thực tế không được lòng, còn tỷ tỷ và muội muội đều có nương của họ che chở, bảo vệ.

Nàng không nghĩ là do mình ngu ngốc.

Triệu Doanh Doanh nhìn qua Triệu Uyển Nghiên và Triệu Như Hiên, nở một nụ cười hòa nhã, chào hỏi hai người: "Đại tỷ, tam muội."

Triệu Như Hiên mỉm cười đáp lại, khen: "Nhị muội hôm nay mặc y phục mới à? Hình như chưa từng thấy qua, y phục này thật sự đẹp, làm muội hôm nay rực rỡ hẳn."

Triệu Doanh Doanh khẽ nhếch khóe miệng: "Thật ra ta nghĩ cũng không phải y phục làm ta đẹp, chủ yếu là do ta đẹp."

Triệu Doanh Doanh có chút tự biết về vẻ đẹp của mình, từ nhỏ những ánh mắt và lời khen của người khác nàng đều biết, đây cũng là điều mà nàng tự hào.

Triệu Như Hiên vốn chỉ định khách sáo một chút, không ngờ Triệu Doanh Doanh lại dày mặt như vậy, nụ cười hơi cứng lại, nhưng nhanh chóng nói tiếp: "Nhị muội quả thật trời sinh mỹ lệ, nếu không sao có thể được Tiêu công tử yêu mến chứ?"

Tiêu công tử chính là vị hôn phu của Triệu Doanh Doanh.

Câu này là ám chỉ rằng Triệu Doanh Doanh có thể đính hôn với Tiêu công tử chỉ vì nhan sắc. Thực ra không phải khen nàng, nhưng Triệu Doanh Doanh không nghe ra.

Nàng nghe Triệu Như Hiên nhắc đến Tiêu Hằng, lại càng tự hào hơn.

Những năm qua ba người họ ngầm đấu đá, cái gì cũng muốn so bì, Triệu Doanh Doanh chỉ thắng được hai điều, đó là nhan sắc và hôn sự.

Vị hôn phu của Triệu Doanh Doanh tên là Tiêu Hằng, con thứ của Thái thú Hồ Châu, là đại tài tử nổi tiếng của Hồ Châu, văn võ song toàn, tuấn tú lịch lãm, cả thành Hồ Châu đều có cô nương yêu mến hắn. Vậy mà Tiêu Hằng lại nhất kiến chung tình với Triệu Doanh Doanh, lập tức đến nhà cầu hôn, định ra hôn sự, sang năm sẽ thành hôn.

Năm ngoái Tiêu Hằng thi đỗ công danh, hiện nay đã làm quan tứ phẩm ở Tương Châu bên cạnh.

Còn nhìn hai vị tỷ muội này, hôn sự của Triệu Như Hiên đã định, là con trai của một quan lục phẩm nhỏ, tính tình dung mạo đều tạm được, nhưng cũng chỉ gọi là tạm được, không thể gọi là xuất sắc.

Còn về Triệu Uyển Nghiên, hôn sự của nàng ta chưa định, nhưng Triệu Doanh Doanh nghĩ, Triệu Uyển Nghiên không thể tìm được lang quân nào tốt hơn vị hôn phu của mình. Về gia thế, diện mạo, tài học, nhìn khắp Hồ Châu, cũng không có phu quân nào hơn Tiêu Hằng.

Triệu Uyển Nghiên nghe hai người nói chuyện, chỉ cười khẩy, quay người bước vào cửa.

Triệu Doanh Doanh tưởng nàng ta bị đả kích, trong lòng mừng thầm, tự cảm thấy hôm nay mình chiếm thế thượng phong.
Triệu Như Hiên thấy Triệu Uyển Nghiên đi rồi, cũng cùng Triệu Doanh Doanh bước vào cửa.

Ba người vào cổng viện Minh Huy đường, đi qua một đoạn đường rải sỏi, rồi đến cửa chính. Cửa lớn mở toang, đã có thể thấy bóng dáng của Triệu Mậu Sơn và Lâm thị.

Hai tháng không gặp phụ thân, Triệu Doanh Doanh trong lòng tính toán, lát nữa phải nói vài lời tốt đẹp trước mặt phụ thân, phụ thân luôn nói nàng không đủ đoan trang nhã nhặn, nàng nên để phụ thân thấy sự thay đổi của mình.

Đang nghĩ xem nên nói gì, đột nhiên chân bị vấp, cả người ngã nhào xuống cửa.

Cú ngã đúng ngay bậc thềm cửa, Triệu Doanh Doanh theo bản năng dùng tay chống đỡ, làm trầy xước lòng bàn tay, cơn đau lập tức ập đến, nàng chớp mắt, nước mắt rơi xuống.

Triệu Mậu Sơn liếc nhìn nhi nữ ngã trên đất, xoa xoa trán, có chút khó chịu: "Sao lại vụng về thế này? Lớn từng này rồi còn bất cẩn như vậy, sau này xuất giá thì phải làm sao đây?"

Hồng Miên vội vàng đỡ cô nương nhà mình dậy, nhìn lòng bàn tay bị trầy xước của Triệu Doanh Doanh, có chút xót xa. Tay nàng bị trầy, khuỷu tay và đầu gối cũng bị thương, bộ y phục mới mặc lần đầu hôm nay cũng bị bẩn, trông rất thảm hại. Phụ thân còn nói nàng vụng về, nhưng rõ ràng là có người đã cố ý vấp ngã nàng.

Triệu Doanh Doanh trong lòng đầy ấm ức, kìm nén nước mắt nhỏ giọng phân trần: "Phụ thân, không phải con vụng về, là có người làm con vấp..."

Nàng vừa rồi rõ ràng cảm thấy có người duỗi chân ra làm mình ngã, chỉ không biết là Triệu Như Hiên hay Triệu Uyển Nghiên.

Triệu Mậu Sơn ghét nhất là nhi nữ khóc lóc, gõ đũa xuống bàn một cái, mắng: "Còn chưa đủ sao? Tự mình vụng về còn đổ lỗi cho người khác, ta bình thường dạy con như vậy sao?"

Triệu Doanh Doanh biết phụ thân giận, nhưng nàng cũng tủi thân, nhỏ giọng nói: "Bình thường... phụ thân cũng không dạy con nhiều..."

Nàng cảm thấy mình nói thật, nhưng lọt vào tai Triệu Mậu Sơn lại là lời oán trách. Sắc mặt Triệu Mậu Sơn càng khó coi, lạnh lùng nói với Hồng Miên: "Đưa nhị tiểu thư về thay quần áo, không cần quay lại nữa, lát nữa mang đồ ăn đến phòng cho nó."

Lâm thị không thân thiết với Triệu Doanh Doanh, nhưng cũng phải nói vài lời khuyên nhủ: "Lão gia, đừng giận, Doanh nhi còn nhỏ, không hiểu chuyện cũng là bình thường, chúng ta ăn cơm trước đi."

Triệu Mậu Sơn hừ một tiếng: "Nó thế này mà gả đi, sau này e rằng sẽ làm mất mặt nhà họ Triệu."

Lâm thị nói: "Còn thời gian mà, để người khác dạy bảo dần."

Những lời sau đó, Triệu Doanh Doanh không nghe thấy nữa, nàng đã ra khỏi Minh Huy đường. Đầu gối đau nhói, Triệu Doanh Doanh hít mũi, nghĩ nếu nương của nàng còn sống, chắc chắn sẽ bảo vệ nàng. Nghĩ vậy, nước mắt càng không ngừng tuôn, nhưng không dám khóc to, chỉ đành kìm nén, nức nở, vai run run.

Hồng Miên nghe thấy mà đau lòng, nhưng không biết an ủi thế nào. Đến gần Xuân Sơn viện, Hồng Miên mới nói: "Cô nương đừng khóc nữa, để nô tỳ đi lấy hòm thuốc xử lý vết thương cho ngài."

Triệu Doanh Doanh khóc suốt đường, tâm trạng đã khá hơn, lau nước mắt, giọng còn chút nghẹt mũi: "Tức chết đi được, hôm nay là lần đầu tiên ta mặc váy mới!"

Hồng Miên cũng bật cười, cô nương nhà mình không có ưu điểm gì khác, chỉ có tính cách rộng rãi, rất dễ buông bỏ.

Triệu Doanh Doanh lại không nhịn được, bắt đầu kể lể chuyện hôm nay với Hồng Miên: "Lúc đó ta phải cẩn thận hơn, nếu không đã không mắc bẫy, làm phụ thân không vui. Lúc ấy chỉ lo nghĩ nói gì cho phụ thân vui, kết quả là hai người họ lại dùng chiêu này!"



Hoắc Bằng Cảnh đặt bút xuống, gấp lại những sổ con đã phê, sắp xếp gọn gàng, giao cho Triều Nam.

Triều Nam gật đầu, biết phải làm gì tiếp theo, rất nhanh đã biến mất trong sân.

Hoắc Bằng Cảnh đứng lên, đẩy mở cửa sổ, hơi ẩm ào vào, mưa còn sót lại nhỏ giọt xuống mái hiên, lá cây xanh biếc sau cơn mưa thêm phần tươi sáng.

Đây là tháng thứ hai hắn chuyển đến Hồ Châu.

Ai cũng nói Giang Nam tốt, người qua đường chỉ muốn già đi ở Giang Nam. Nước xuân xanh hơn trời, thuyền họa nghe tiếng mưa mà ngủ.

Ở đây, cuộc sống yên tĩnh và thư thái như trong thơ.

Hoắc Bằng Cảnh hít sâu, mùi hương của ngày mưa gợi lên những ký ức đã bị lãng quên.

Cùng với hơi ẩm, tiếng khóc của một thiếu nữ vọng đến tai hắn từ căn nhà kế bên.

"...Hôm nay lần đầu tiên ta mặc váy mới… bọn họ lại dùng chiêu bẩn như thế..."

Hoắc Bằng Cảnh nhướng mày.

Đây là điều duy nhất phá vỡ sự yên tĩnh trong cuộc sống ở Hồ Châu của hắn.

Trong sân bên cạnh, có một tiểu cô nương thường xuyên khóc lóc, vừa khóc vừa kể lể những ấm ức của mình. Đều là những chuyện vụn vặt trong nhà, như việc nàng đấu đá với các tỷ muội ra sao, thua thế nào, bị phụ thân mắng ra sao, vân vân.

Hoắc Bằng Cảnh thực ra không muốn nghe, nhưng hai sân chỉ cách nhau một bức tường. Là người luyện võ, hắn tai thính mắt tinh, không muốn nghe cũng không được. Nàng ta lại luôn thích nói chuyện trong sân, chắc hẳn chưa bao giờ nghĩ đến chuyện tường có tai.

Hôm nay, lời than vãn của thiếu nữ có vẻ là về việc phụ thân nàng vừa đi công vụ xa về, nàng muốn để lại ấn tượng tốt nhưng lại bị tỷ muội chơi xấu, ngã một cú, bị phụ thân mắng một trận. Nàng không nhịn được mà thanh minh, lại bị phụ thân mắng thêm.
Chuyện nhỏ nhặt như vậy.

Hoắc Bằng Cảnh thở dài, lắc đầu cười.

Từ những ngày bị ép nghe lén này, ấn tượng duy nhất của Hoắc Bằng Cảnh về tiểu cô nương này chính là: ngu hết phần thiên hạ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play