“Nguyệt thần đại nhân, ngài nhất định đừng nhớ nhầm, tín nữ tên là Triệu Doanh Doanh.”

Triệu Doanh Doanh vẫn đang lải nhải kể về nguyện vọng của mình, bỗng cảm thấy trên đầu bị cái gì đó đập nhẹ. Nàng cúi xuống, thấy trước mặt không xa có một cuộn giấy nhỏ, dường như từ trên trời rơi xuống.

Triệu Doanh Doanh ngẩng đầu nhìn quanh, ngoài trăng sáng và gió đêm, chẳng thấy gì cả.

Chẳng lẽ... Nguyệt thần đại nhân hiển linh rồi?!

Triệu Doanh Doanh lòng vui mừng khôn xiết, vội vàng mở cuộn giấy ra, thấy trên đó viết mấy dòng chữ rồng bay phượng múa, dạy nàng cách thực hiện nguyện vọng của mình. Nàng lại ngẩng đầu nhìn quanh, vẫn không thấy ai, chỉ có trăng sáng gió mát.

Vậy chắc chắn là Nguyệt thần đại nhân hiển linh rồi!

“Đa tạ Nguyệt thần đại nhân phù hộ, Nguyệt thần đại nhân yên tâm, tín nữ nhất định sẽ đền đáp Nguyệt thần đại nhân.”

Triệu Doanh Doanh nhét cuộn giấy vào trong tay áo, cẩn thận đứng dậy, khẽ hít một hơi vì đau đầu gối, bước khập khiễng vào Xuân Sơn Viện.

Hoắc Bằng Cảnh ẩn mình trong bóng cây, nhìn theo bóng dáng thiếu nữ rời đi, khóe miệng khẽ nở nụ cười.

Nguyệt thần đại nhân, chậc.

Hoắc Bằng Cảnh từ tường nhảy xuống, dừng ở cuối hành lang, đẩy cửa vào phòng. Một trận gió mát thổi qua, mùi m/áu tươi lại sộc lên mũi. Hoắc Bằng Cảnh ngửi ngửi một chút, vào phòng tắm rửa sạch.

Vừa rồi hắn mới tự mình đi thẩm vấn thích khách đã hạ độc hắn. Đúng như lời Triều Bắc nói, tên này thật sự cứng đầu. Chẳng qua Hoắc Bằng Cảnh thích nhất là kiểu khiến cho đối phương từ từ nếm trải được cảm giác thịt nát xương tan.  

Triều Nam bưng chén thuốc đến, rồi đứng ở hiên cửa, chứ không tùy ý bước vào, đại nhân nhà hắn ghét nhất là bị người khác quầy rầy. Huống hồ tối nay đại nhân còn đích thân đi thẩm vấn tên thích khách kia, không cạy được miệng hắn ta giao ra giải dược, chỉ sợ tâm trạng đại nhân hiện tại đang rất không tốt.

Triều Nam dừng một chút, rồi mới hướng phía cửa, nói: “Đại nhân, thuốc đã nấu xong, nên uống lúc còn nóng.”

Trong phòng rất nhanh truyền đến giọng nói lành lạnh: “Vào đi.”

Triều Nam lúc này mới dám đẩy cửa, hắn đến gần, đặt chén thuốc trên bàn vuông. Ngẩng đầu thấy Hoắc Bằng Cảnh dựa người vào khung cửa sổ, ánh mắt dừng ở phía mặt trăng trên cao.

Không biết có phải hắn bị ảo giác hay không, mà tâm tình đại nhân… hình như có chút không tồi?

Hắn cảm thấy mình càng ngày càng không hiểu được đại nhân nữa rồi.

Triều Nam nói: “Đại nhân, ngài đừng quá lo lắng, sẽ có biện pháp cạy được miệng tên thích khách kia, khiến hắn phải giao ra giải dược thôi.”

Hoắc Bằng Cảnh thu hồi tầm mắt, xoay người về phía bàn vuông, thanh âm mang theo một chút ý cười: “Không vội.”

Hắn giơ tay lấy chén thuốc, ngửa đầu một hơi uống sạch.

Thuốc này rất đắng, lúc Triều Nam nấu thuốc còn cảm thấy gay mũi, vậy mà đại nhân có thể uống hết một hơi mà không chớp mắt lấy một cái, không hổ là đại nhân, Triều Nam lòng sinh bội phục.

“Đại nhân, canh giờ không còn sớm nữa, ngài nghỉ ngơi đi, thuộc hạ xin cáo lui.” Triều Nam lui ra sau, mắt thấy trăng hôm nay rất tròn, khó trách đại nhân tâm tình không tồi, chứng đau đầu của đại nhân vẫn còn chưa phát tác.

Giờ Hợi canh ba, Hoắc Bằng Cảnh vẫn chưa thể ngủ được, đầu vô cùng đau nhức.

Hắn đứng dậy, đến bên cửa sổ, nhìn ánh trăng sáng trên cao, lại nghĩ tới tiểu cô nương sát vách.

Nàng hẳn không ngốc đến mức, không làm được những lời hắn nói đúng không?

Triệu Doanh Doanh trở về phòng, ở dưới ánh đèn đem mẩu giấy kia cẩn thận mở ra, nghiêm túc xem đi xem lại mấy lần.

Tuy rằng nàng cảm thấy những cách được viết ra không quá cao minh, nhưng dù sao cũng là Nguyệt thần đại nhân hiển linh chỉ điểm cho nàng, tất nhiên có thể áp dụng rồi!

Nghĩ đến ngày mai thắng lợi, Triệu Doanh Doanh tức khắc nhảy nhót không thôi.

Hồng Miên từ bên ngoài trở về xách theo hộp đồ ăn, liền thấy cô nương nhà mình ở dưới ánh đèn cười ngây ngô.

Canh giờ này, cơm chiều sớm qua, trong phủ sau bếp cũng không còn thừa cái gì có thể ăn, Hồng Miên chỉ có thể lấy được hai cái màn thầu trắng, cùng một ít đồ thừa của buổi tối.

“Cô nương, ngài như thế rồi mà sao còn đứng?” Hồng Miên đặt hộp đồ ăn lên bàn, chạy nhanh tới đỡ Triệu Doanh Doanh.

Triệu Doanh Doanh đói đến mức ngực dán vào lưng, vừa ngửi được mùi đồ ăn liền kích động mà sắp khóc, gấp gáp mở hộp đồ ăn ra.

“Ta không sao.” Tuy cũng đều là chút cơm thừa canh cặn, nhưng Triệu Doanh Doanh thật sự đói bụng, nàng ăn ngấu ăn nghiến.

Ăn xong, Hồng Miên chuẩn bị một ít nước ấm, Triệu Doanh Doanh tắm rửa sạch sẽ, mặc áo ngủ rồi ngồi trên giường mỹ nhân. Hồng Miên giúp nàng xoa chân.

“Hồng Miên, ngày mai sáng sớm, ngươi đi nói với phụ thân, rằng ta bị bệnh rồi.” Triệu Doanh Doanh nghĩ đến mẩu giấy kia, chỉ đạo cho Hồng Miên.

Hồng Miên ngẩng đầu, cùng cô nương nhà mình đối mắt qua lại, có chút khó hiểu, cô nương đây là muốn giả bệnh hay sao?

Hồng Miên bất đắc dĩ bật cười, nghĩ rằng vẫn nên khuyên cô nương đừng nên dùng cách này thì hơn.

Không phải Hồng Miên không muốn giúp nàng, mà là chiêu thức giả bệnh này cô nương đã dùng qua rồi…

Kết quả ra sao, nói hai ba câu tự nhiên là lòi, ngược lại rước lấy chê cười.

“Không bằng, cô nương cứ nghỉ ngơi hai ngày đi? Không cần phải động đến chuyện gì, chỉ cần ở trong viện nghỉ ngơi cho tốt là được.” Hồng Miên uyển chuyển khuyên nàng.

Triệu Doanh Doanh ánh mắt kiên định, Nguyệt thần đại nhân ở đây chống lưng cho nàng, sợ cái gì chứ?

“Hồng Miên, ta kêu ngươi đi thì ngươi cứ đi. Không được nói nhiều.” Triệu Doanh Doanh không cho Hồng Miên cơ hội tiếp tục khuyên bảo.

Hồng Miên không lay chuyển được nàng, chỉ đành thở dài một tiếng, gật đầu: “Vậy được rồi, nô tỳ ngày mai sáng sớm liền đi bẩm báo lão gia, nói ngài bị bệnh rồi.”

Triệu Doanh Doanh vừa lòng gật đầu.

Hôm nay có rất nhiều chuyện xảy ra, cả thể xác lẫn tinh thần Triệu Doanh Doanh đều mệt mỏi, không khỏi ngáp một cái, trong chốc lát liền nặng nề chìm vào giấc ngủ.

Đêm đó, Triệu Doanh Doanh mơ một giấc mộng đẹp. Trong mơ, nàng giao chiến với hai tỷ muội kia, chiếm hết ưu thế, được phụ thân cưng chiều, thật là rực rỡ.

Sáng hôm sau, Hồng Miên nhớ lời dặn của Triệu Doanh Doanh, khi vừa tỉnh dậy liền đi báo với lão gia rằng nàng bị bệnh rồi.

Triệu Mậu Sơn thực sự không thích Triệu Doanh Doanh lắm, phụ mẫu đối xử với con cái luôn khó lòng công bằng tuyệt đối, dù sao trái tim con người cũng làm từ thịt, khó tránh khỏi thiên vị. Lý do không thích nhi nữ thứ hai cũng đơn giản, Triệu Doanh Doanh là đứa con duy nhất mà Lương thị sinh cho ông, nhưng lại chẳng có gì giống Lương thị.

Lương thị đương nhiên cũng xinh đẹp, nhưng là kiểu xinh đẹp đoan trang dịu dàng, còn Doanh nha đầu lại có vẻ đẹp yêu kiều rực rỡ. Tính cách lại càng khác xa, Lương thị dịu dàng khả ái, là đóa hoa hiểu lòng người, còn Doanh nha đầu thì dường như chẳng hiểu gì về sắc mặt người khác, lại hay hành động lỗ mãng, cũng chẳng đủ thông minh.

Tóm lại, không giống chút nào với hình dung của Triệu Mậu Sơn về con gái của Lương thị.

Tự nhiên, ông cũng không thích lắm.

Hơn nữa, mỗi lần thấy Doanh nha đầu, ông không tránh khỏi nhớ đến Lương thị đã khuất, nhìn người nhớ người, gợi lên nỗi buồn.

Nhưng Triệu Mậu Sơn không cho rằng mình bạc đãi nhi nữ thứ hai, ông chỉ là hơi thiên vị về tình cảm, còn về vật chất thì gần như có thể nói là công bằng. Dù là con gái thứ, ông cũng không phân biệt đối xử.

Nghe Hồng Miên nói xong, Triệu Mậu Sơn nhíu mày, thoạt đầu có chút lo lắng. Dù sao đi nữa, cũng là nhi nữ của ông, bệnh rồi ông vẫn lo lắng.

“Bệnh rồi? Sao lại bệnh được? Đã mời đại phu chưa?” Triệu Mậu Sơn vừa nói vừa định đứng dậy, đi đến Xuân Sơn Viện.

Những lời này Triệu Doanh Doanh không dặn dò, Hồng Miên đành phải tự bịa ra: “Có lẽ do từ đường lạnh lẽo, cô nương vô tình bị nhiễm lạnh. Còn đại phu thì chưa kịp mời.”

Triệu Mậu Sơn gấp gáp: “Thật là hồ đồ, đã bệnh rồi, sao không mời đại phu trước!”

Đêm qua Triệu Mậu Sơn nghỉ tại viện của Lâm thị, Lâm thị cũng ở bên cạnh nghe. Lâm thị không tin Triệu Doanh Doanh thực sự bệnh, dù sao chiêu giả bệnh này, bà cũng đã từng dùng qua.

Sao lại trùng hợp như vậy? Hôm qua vừa cãi với lão gia, hôm nay đã bệnh? Hơn nữa, bệnh rồi không lo mời đại phu, lại lo mời lão gia đến, càng chứng tỏ là giả.

Nhưng Lâm thị không thể nói thẳng rằng Doanh nha đầu giả bệnh, nếu nói ra, lão gia nhất định không vui. Bà sống bên lão gia bao năm, đã hiểu rõ tính tình lão gia.

Lâm thị tranh nói trước Hồng Miên, bình tĩnh nói: “Lý mama, mau đi mời đại phu.”

Nói xong lại quay sang Triệu Mậu Sơn: “Lão gia cũng đừng lo lắng, mùa xuân dễ nhiễm phong hàn, Doanh nhi vốn khỏe mạnh, chắc sẽ không sao. Nhưng Doanh nhi đã bệnh, thiếp là mẫu thân cũng nên đi thăm, Hồng Hoa, ngươi đi gọi tam cô nương, tỷ tỷ bệnh, làm muội muội tất nhiên cũng nên đi thăm.”

Lâm thị hiểu tính Triệu Mậu Sơn, Triệu Mậu Sơn không thích nội trạch ồn ào, cũng không thích thấy nhi nữ khóc lóc, tốt nhất là nội trạch hòa thuận.

Điều này không chỉ Lâm thị và nhi nữ hiểu, mà cả nội trạch nhà họ Triệu đều biết, chỉ có một mình Triệu Doanh Doanh là ngốc nghếch không hiểu.

Vì vậy, mỗi khi họ có xung đột, đều không bày ra mặt mà nói, chỉ có Triệu Doanh Doanh mới lớn tiếng nói tỷ tỷ hại mình, muội muội hại mình, khiến Triệu Mậu Sơn không vui.

Nghe Lâm thị nói vậy, quả nhiên Triệu Mậu Sơn lộ vẻ hài lòng.

“Nàng nói đúng, vậy chúng ta cùng đi thăm Doanh nha đầu.”

Triệu Mậu Sơn cũng rất hài lòng với thê tử tục huyền này, bà giống Lương thị, đều là những đóa hoa hiểu lòng người, luôn an ủi ông khi buồn phiền, lại lo toan việc nhà, chịu khó chịu khổ.

Ngay cả hai đứa con mà bà sinh ra cũng được bà dạy dỗ rất ngoan ngoãn, không bao giờ khiến ông phật lòng.

Ông rất hài lòng với nội trạch của mình, một vị chính thê, hai người thiếp, ba nhi nữ, hai nhi tử, không như gia đình người khác không được yên ổn, thậm chí còn xảy ra án mạng. Chỉ có nhi nữ thứ hai thỉnh thoảng hơi bướng bỉnh, khiến ông tức giận, đó cũng là một trong những lý do ông không thích nhi nữ thứ hai.

Hồng Miên nhìn thấy bọn họ kéo nhau đến Xuân Sơn viện, trong lòng đã thầm kêu không ổn. Với diễn xuất kém cỏi của cô nương nhà mình, nhiều người như vậy chắc chắn sẽ bị lộ tẩy.

Lúc này lão gia thật sự lo lắng, lát nữa nếu biết cô nương giả bệnh, chắc lại tức giận mắng cô nương rồi.

Hồng Miên trong lòng lo lắng không yên, nhưng cũng không dám nói gì, chỉ âm thầm hối hận vì đã đồng ý với cô nương tối qua, lúc đó đáng lẽ nên khuyên cô nương mới phải.

Hồng Miên mang tâm trạng lo lắng, cùng Triệu Mậu Sơn và mọi người quay lại Xuân Sơn Viện.

Hồng Miên liếc nhìn cô nương trong phòng, đứng ở cửa nhẹ nhàng gọi một tiếng, muốn cho cô nương một chút thời gian chuẩn bị.

“Cô nương, lão gia và phu nhân cùng tam cô nương đến thăm ngài.”

Lâm thị đứng bên cạnh Triệu Mậu Sơn, lộ ra vẻ tự tin, nói: “Doanh nhi, nghe nói con bệnh, lão gia và ta đến thăm con.”

Lâm thị liếc mắt ra hiệu cho Triệu Uyển Nghiên, Triệu Uyển Nghiên hiểu ý, liền đi vòng qua bình phong gỗ đào, đi vào phòng.

“Nhị tỷ, tỷ có khỏe không?”

Chỉ thấy Triệu Doanh Doanh khoác một chiếc áo, dựa vào gối tròn, mặt đỏ không tự nhiên, đôi mắt ươn ướt, sắc mặt cũng có chút tái nhợt, trông giống như thực sự bệnh.

Triệu Uyển Nghiên trong lòng nghi hoặc, sao một ngày không gặp, Triệu Doanh Doanh lại tiến bộ hơn rồi?

Nàng ta giả vờ lo lắng, đưa tay sờ trán Triệu Doanh Doanh, miệng nói: “Ôi, nhị tỷ sao lại bệnh nặng thế này?”

Nhưng phát hiện trán Triệu Doanh Doanh quả thật nóng.

Triệu Mậu Sơn nghe vậy cũng vào phòng, ngồi bên cạnh giường, gọi đại phu đến bắt mạch cho nàng.

Lâm thị và Triệu Uyển Nghiên nhìn nhau, đều có chút bất ngờ.

Nàng ta thực sự bệnh, không phải giả?

Đại phu bắt mạch cho Triệu Doanh Doanh xong, nói: “Bẩm lão gia, tiểu thư thực sự bị phong hàn, có lẽ là do nhiễm lạnh. Theo mạch tượng mà nói, tiểu thư còn có chút ưu tư uất kết. Nhưng đều không nghiêm trọng lắm, lão phu sẽ kê vài thang thuốc, tĩnh dưỡng một thời gian sẽ khỏi.”

Triệu Doanh Doanh ho khan vài tiếng đúng lúc, Triệu Mậu Sơn thở dài, ánh mắt lộ ra vài phần ấm áp.

Triệu Doanh Doanh nhớ lại lời chỉ dẫn của Nguyệt thần đại nhân hôm qua, cúi mắt nói: “Phụ thân, đều là lỗi của con, khiến phụ thân lo lắng.”

Triệu Mậu Sơn hừ một tiếng, dịu giọng: “Cũng là ta không tốt, hôm qua không nên bắt con đi quỳ từ đường.”

Triệu Doanh Doanh lắc đầu nói: “Đó cũng là lỗi của con làm phụ thân tức giận trước, nhưng hôm qua con ở từ đường suy nghĩ, thực sự suy nghĩ ra nhiều vấn đề. Phụ thân nói đúng, con thực sự có chút lỗ mãng, sau này con sẽ thay đổi, phụ thân đừng giận nữa được không?”

Triệu Doanh Doanh nói lời này không phải thật lòng, chỉ là đọc theo sách vở, nhưng giọng nói khàn khàn do bệnh, cộng thêm thỉnh thoảng ho vài tiếng, khiến nàng trông thật sự chân thành, đáng thương.

Triệu Mậu Sơn lập tức mềm lòng, thở dài: “Ta làm phụ thân, lẽ nào lại chấp nhặt với con gái mình?”

Triệu Doanh Doanh nhìn thấy phản ứng của Triệu Mậu Sơn, trong lòng vui mừng.

Nguyệt thần đại nhân quả nhiên rất linh!

Nàng mỉm cười với Triệu Mậu Sơn: “Con biết phụ thân là tốt nhất mà.”

Sau đó lại ho vài tiếng, nhớ đến những gì viết trên tờ giấy, nói: “Đêm qua nương còn báo mộng cho con, trong mơ…”

Triệu Doanh Doanh sững lại, ôi chao, tiếp theo nên nói gì nữa nhỉ. Nàng lắp bắp một hồi, mới nhớ ra.

“Nương trách con, nói con không nên làm phụ thân giận, còn nói phụ thân nói đúng, con lớn rồi, nên thu liễm tính tình.”

Sự cúi đầu ngập ngừng của nàng, trong mắt Triệu Mậu Sơn, giống như đang nhớ thương mẫu thân, bỗng nhiên cảm thấy đau lòng.

Triệu Mậu Sơn cũng nhớ đến Lương thị, nhìn nhi nữ thứ hai bệnh tật xanh xao lúc này, chỉ còn lại sự thương xót vô tận.

Triệu Doanh Doanh lại nói: “Phụ thân, đột nhiên con nhớ nương quá. Người kể cho con nghe chuyện về nương trước kia nhé?”

Triệu Mậu Sơn gật đầu: “Được, ta sẽ kể cho con nghe về nương của con, nhưng con phải uống thuốc trước đã.”

Bầu không khí cha hiền con thảo này, Lâm thị và Triệu Uyển Nghiên cảm thấy mình ở lại sẽ trở nên vướng víu, hai người nhìn nhau, nói vài câu dặn dò Triệu Doanh Doanh dưỡng bệnh rồi rời đi.

Sau khi Triệu Doanh Doanh uống thuốc, Triệu Mậu Sơn thực sự kể cho nàng nghe về những chuyện thời trẻ của Lương thị. Triệu Doanh Doanh nằm trên giường, nghe giọng nói ân cần của phụ thân, dần dần thiếp đi.

Nàng đã rất lâu không có cơ hội ở bên phụ thân như thế này.

Nguyệt thần đại nhân quả nhiên rất linh nghiệm, ngay cả việc nàng thật sự bị bệnh cũng tính được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play