Sa mạc khô danh xứng với thực, đá khô khắp nơi, cát vàng đầy trời.

Minh Khương đi bộ trong sa mạc khô, từ trên cao nhìn xuống, nhỏ bé như kiến.

Cậu dựa theo lộ tuyến lần trước đi hơn bốn giờ, cuối cùng mới nhìn thấy cái hố to màu đen kia

Người đàn ông im lặng bên cạnh trượt xuống đáy hố, nghiên cứu mảnh vỡ phi cơ rải rác đầy đất.

Minh Khương đứng bên cạnh hố sâu nhìn xuống Lục Lẫm.

Khí chất của Lục Lẫm quá đặc biệt, cho dù Lục Lẫm không nói, Minh Khương cũng có thể đoán ra thân phận quân nhân của đối phương.

Hơn nữa không biết vì sao, đối phương cũng không có ý giấu diếm gì.

Minh Khương đoán không ra nguyên nhân, nên không muốn lãng phí quá nhiều tế bào não vào loại chuyện không liên quan đến mình này.

Khi Lục Lẫm kiểm tra mức độ hoàn chỉnh của phi cơ, cậu bắt đầu lấy hố sâu làm tâm điểm dò xét bốn phía, tiếp tục đi tìm thực vật trước đó chưa tìm được.

Lục Lẫm đến tìm phi cơ này, ý đồ thật sự vẫn là thiết bị thông tin bên trong phi cơ.

Sau khi anh gửi tin nhắn định vị cho phó quan của mình, tháo thiết bị liên lạc xuống, chuẩn bị đi ra hố sâu, lúc quay đầu lại lại phát hiện trên hố sâu đã sớm không còn bóng dáng Minh Khương.

Lục Lẫm vẫn không nhanh không chậm đi ra khỏi hố sâu, thị lực tốt khiến anh vừa đi ra đã thấy được bóng dáng nhỏ gầy gần như bị bao phủ trong cát vàng xa xa.

Bóng dáng kia đi tới bên cạnh một chỗ đá khô, bỗng nhiên ngồi xổm xuống.

Lục Lẫm vốn tưởng Minh Khương bỏ mình lại đột nhiên dừng chân, vuốt ve đầu ngón tay đang buông xuống bên người.

Anh nhấc chân đi về phía Minh Khương, mãi đến khi đi tới phía sau Minh Khương, mới phát hiện đối phương ngồi xổm xuống là vì cái gì.

Đó là một đóa hoa màu vàng rất đẹp, khát hoàn toàn với màu vàng của cát, đóa hoa màu vàng nhạt ở trong khe hở đá khô run rẩy nhô đầu ra, lắc lư trong cuồng phong, nhưng vẫn đứng vững trong gió.

Lục Lẫm không hiểu sao lại nghĩ đến Minh Khương.

Cũng là bóng dáng nhỏ gầy, mặc đồ bảo hộ đơn giản, lại có thể đuổi theo bước chân của mình trong bão táp cuồng phong.

Minh Khương không biết suy nghĩ phức tạp trong đầu Lục Lẫm.

Cậu cẩn thận từng li từng tí lấy cây hoa từ trong khe hở đá khô ra, thậm chí không để ý tới Lục Lẫm đi tới phía sau mình, xốc đồ bảo hộ lên bảo vệ đóa hoa, phòng ngừa cơn lốc làm đứt đóa hoa.

Động tác của Minh Khương quá gấp gáp, lúc xốc đồ bảo hộ lên còn kéo theo quần áo của mình, lộ ra một làn da trắng nõn, thoạt nhìn không hợp với hành tinh rác này.

Lục Lẫm nhanh chóng thu ánh mắt lại.

Nhưng suy nghĩ của anh xoay chuyển rất nhanh, suy đoán thân phận của Minh Khương.

Vấn đề này từ sau khi anh tỉnh lại đã ở trong đầu, Minh Khương cũng không biết, sau khi cậu rời đi, Lục Lẫm kéo thân thể trọng thương đi theo phía sau cậu.

Lục Lẫm thấy Minh Khương thuần thục nói chuyện với ông chủ cửa hàng kia thế nào, thậm chí xung đột với Buddy, những điều này đều thể hiện rõ ràng Minh Khương đã ở đây rất lâu.

Nhưng Minh Khương thoạt nhìn... quá không giống người ở đây.

Lục Lẫm nghĩ thầm, bất luận là khuôn mặt thanh tú lại xinh đẹp kia, hay là đôi mắt màu lam giống như bầu trời sao kia, hoặc là làn da tinh tế như sứ trắng, đều trái ngược với hành tinh rác này.

Hơn nữa, Lục Lẫm không nhìn ra ác ý của Minh Khương đối với mình.

Đương nhiên, trong mắt Minh Khương cũng không có thiện ý gì, cậu chỉ xem chuyện cứu người như chuyện thường tình, hoặc là nói là một việc nhỏ bình thường hằng ngày.

Giống như tiện tay cứu một con chó nhỏ mèo nhỏ.

Minh Khương cẩn thận che chở đoá hoa trong đồ bảo hộ, quên mất sự tồn tại của Lục Lẫm, quay người lại thiếu chút nữa đụng vào lồng ngực to lớn của anh.

“Cẩn thận." Lục Lẫm giữ chặt Minh Khương, sau khi xác nhận Minh Khương đứng vững mới nhanh chóng buông tay ra.

Minh Khương đứng vững, quay đầu nhìn, phát hiện phía sau mình chính là tảng đá khô kia.

“Cảm ơn." Minh Khương lễ phép nói, tuy rằng từ này ở hành tinh rác gần như không tồn tại.

Lục Lẫm im lặng không nói không có gì, Minh Khương cũng không ngại, hiện tại trong lòng cậu đều là đóa hoa trong đồ bảo hộ.

Trở lại sân nhỏ, chuyện đầu tiên Minh Khương làm chính là lấy chậu hoa mình thích nhất ra, cẩn thận đặt đóa hoa kia cẩn thận vào trong chậu hoa, tưới nước cùng dịch dinh dưỡng đặc biệt dùng cho thực vật.

Lục Lẫm ngồi trên tảng đá trong sân, lưng thẳng tắp.

Anh lẳng lặng nhìn Minh Khương đối xử với chậu hoa kia như bảo vệ vật quý, cho đến khi thấy Minh Khương dọn chậu hoa xong mới mở miệng nói: "Cậu muốn ở lại đây sao?"

Minh Khương còn đắm chìm trong việc tìm được cây hoa mình thích, chợt nghe Lục Lẫm nói, có chút nghi hoặc ngẩng đầu.

Nhìn sự hoang mang trong mắt đối phương, Lục Lẫm lại nói: "Cậu không thích hợp ở đây.”

Đều là đàn ông, Lục Lẫm sao có thể không nhìn ra những tư tưởng dâm tà dơ bẩn của Buddy.

Minh Khương rất đẹp, cho dù là Lục Lẫm từ nhỏ lớn lên ở thủ đô tinh của đế quốc Lotus cũng không thể không thừa nhận, gương mặt Minh Khương đặt ở thủ đô tinh cũng là số một số hai. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -

Nhưng trong khu dân tị nạn như vậy, ngoại hình đẹp không nhất định là một chuyện tốt.

Nếu như năng lực đủ mạnh để có thể bảo vệ bản thân, vậy thì ở chỗ này sớm muộn cũng sẽ xảy ra chuyện.

Nghĩ tới đây, Lục Lẫm bổ sung: "Tôi có thể dẫn cậu rời đi.”

Minh Khương không ngờ Lục Lẫm lại nói như vậy.

Cậu khó hiểu nghiêng đầu, lông mi khẽ run.

Nếu hôm nay không nhận được thư trúng tuyển của trường quân đội đế quốc Lotus, có lẽ Minh Khương sẽ đánh cược vào Lục Lẫm.

Nhưng hiện tại cậu có lựa chọn tốt hơn, cậu không cần đánh cược tương lai trên người một người xa lạ chưa hiểu rõ.

Mặc dù người lạ mặt này là người mình cứu về.

Minh Khương lễ phép từ chối: "Xin lỗi, tôi không cần.”

Lục Lẫm nhanh chóng hiểu ra, đây là Minh Khương không tin mình.

Chuyện này rất bình thường, Lục Lẫm bình tĩnh thầm nghĩ.

Bất luận thế nào, thời gian anh và Minh Khương ở chung cũng chỉ có một ngày, trong thời gian một ngày này hai người còn chưa nói chuyện với nhau.

Bọn họ đều không phải tính cách nhiệt tình, Minh Khương vừa nhìn đã biết cảnh giác lại cẩn thận, sẽ không dễ dàng tin tưởng người lạ.

Có thể chờ sau khi mình rời đi, để cho phó quan tới xử lý. ( truyện trên app T Y T )

Lục Lẫm cũng không khuyên nhiều, gật đầu tỏ vẻ đã biết, đứng dậy rời khỏi sân.

Minh Khương nhìn đối phương ra khỏi sân, cúi đầu tiếp tục làm việc của mình.

Về phần đối phương muốn đi đâu, đó không phải là điều cậu muốn biết.

…..

Trước khi trời tối, Minh Khương đã thu dọn xong tất cả đồ đạc của mình.

Cửa sổ phòng đóng chặt, Minh Khương ngồi trước bàn, trên bàn bày những bông hoa nhỏ màu vàng nhạt ban ngày tìm về.

Hành lý của cậu không nhiều lắm, ngoại trừ một ít quần áo thay đổi đơn giản, còn lại chính là một ít hạt giống cùng hoa khô, đây đều là những thứ cậu thích.

Đêm nay cậu chuẩn bị rời khỏi tinh cầu hỗn loạn cậu sống từ nhỏ đến lớn, con đường rời khỏi là cha nuôi trước khi chết nói với Minh Khương.

Thời gian tuy rằng cấp bách, nhưng cũng không tính là quá vội vàng. Sở dĩ hành lý ít như vậy, chỉ là Minh Khương cảm thấy không có gì cần mang theo.

Ngoại trừ cái cây trước mặt này.

Đây là một loại thực vật mà cha nuôi từng thích nhất, tên là Khô Khương, tên Minh Khương bởi vậy mà có.

Khô Khương khó tìm, lúc nhỏ, cha nuôi từng tặng cho Minh Khương một gốc Khô Khương. Nhưng gốc Khô Khương kia khi cha nuôi ra đi cũng đã héo rũ, Minh Khương sử dụng rất nhiều biện pháp cũng không thể cứu được.

Minh Khương thu hồi những suy nghĩ phức tạp, kẹp thư đã chuẩn bị sẵn ở cửa sân.

Cậu ôm Khô Khương vào trong ngực, lưng đeo hành lý, đứng ở trong sân một lần cuối cùng nhìn vườn hoa tươi tốt cùng hai gian nhà nhỏ.

Cho đến khi đêm tối buông xuống, Minh Khương mới trịnh trọng xoay người, cũng không quay đầu lại rời khỏi căn nhà đã ở mười mấy năm này.

Lục Lẫm vừa về đã thấy thư trong sân, trên phong bì trống trơn, không viết gì cả.

Anh mở phong thư ra, nhìn thấy bên trong lưu lại vài câu đơn giản cùng một xấp tinh tệ, nhíu mày.

——

Thủ đô tinh của đế quốc Lotus cùng tên với quốc gia, gọi là tinh cầu Lotus.

Minh Khương đi qua nhiều cảng tinh tế, cuối cùng một tháng sau đã đến cảng chính của hành tinh Lotus.

Từ bến cảng đi ra, Minh Khương ôm Khô Khương đeo cặp sách.

Khoa học kỹ thuật của hành tinh Lotus phát triển vượt xa hành tinh rác, nơi này khắp nơi đều là phi cơ và xe huyền phù.

Minh Khương nhìn có hơi hoa cả mắt, cũng may cậu đã sớm chuẩn bị sẵn sàng.

Cha nuôi trước khi chết để lại cho cậu một khoản tiền, khoản tiền này cũng đủ Minh Khương thuận lợi trải qua 3 năm cuộc sống sinh viên.

Chuyện đầu tiên khi ra khỏi hành tinh rác, Minh Khương lập tức đi đổi thiết bị đầu cuối.

Hành trình dài đến một tháng trên tinh hạm làm cho Minh Khương có chút sợ ánh sáng, cậu lấy mũ thường dùng ra chụp lên đầu, thuận tay đón một chiếc xe huyền phù đến trường học.

Thông tin của cậu lúc mua thiết bị đầu cuối cũng đã cố định, thông báo trúng tuyển nhập học có thể giúp cậu ngồi chiếc xe này miễn phí.

Minh Khương tìm vị trí cuối cùng gần cửa sổ, ôm Khô Khương ngồi lên.

Ngoài cửa sổ xe không ngừng có tòa nhà cao tầng nhanh chóng lui về phía sau, tất cả mọi thứ ở thủ đô Lotus đều không giống với hành tinh rác.

Chạy đến giữa đường, có người ngồi ở chỗ trống bên cạnh cậu.

Minh Khương đè thấp vành mũ, dịch về phía cửa sổ.

Cậu không có ý định nói chuyện, nhưng người ngồi bên cạnh hiển nhiên là một người rất thích nói chuyện.

"Xin chào, cậu cũng là tân sinh của trường quân đội sao! Tôi tên Roth, là tân sinh hệ tác chiến!"

Giọng nói trong trẻo như ánh mặt trời từ bên cạnh truyền đến, Minh Khương xuất phát từ lễ phép, bỏ mũ xuống, nghiêng đầu nhìn cậu ta: "Xin chào, tôi là Minh Khương, hệ phụ trợ.”

Roth là một người đàn ông trẻ tuổi tóc nâu mắt vàng, nụ cười trên mặt cũng sắp đến mang tai, dáng vẻ và quần áo tùy tiện.

Sau khi Minh Khương quay đầu lại, nụ cười của Roth đột nhiên biến mất.

Cậu ta kinh ngạc nhìn Minh Khương, không thể khống chế thốt ra một câu: "Cậu đẹp quá.”

Nói xong câu này, Roth hỏa tốc phản ứng lại cái này rất không lễ phép, xấu hổ gãi gãi ót: "Ngại quá, ý của tôi là ngoại hình cậu rất đẹp, không phải, cái này cũng không khác gì câu trước đó! Ý của tôi là… Ý tôi là…”

Roth cân nhắc nửa ngày, thật sự không tìm ra lời nào để thay thế, trên trán bắt đầu điên cuồng đổ mồ hôi.

Những lời này không có ác ý gì, Minh Khương cũng không tức giận.

Cậu cong cong môi: "Không sao.”

Roth lúc này mới thả lỏng: "Oa, tính tình cậu thật tốt.”

Minh Khương không biết nên trả lời thế nào, chỉ có thể quay đầu tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ.

Nhưng Roth là một người không thể nhàn rỗi, cậu ta ở một bên điên cuồng nói chuyện, từ độ khó của cuộc thi tuyển sinh nói đến bát quái của trường học.

Minh Khương thỉnh thoảng sẽ phụ họa hai câu, nhưng khi cậu phát hiện, mình không nói lời nào đối phương cũng có thể một mình nói rất vui vẻ, cậu lập tức từ từ ngậm miệng lại.

Lúc sắp đến trường học, Roth vỗ đầu, nói: "Đúng rồi! Cậu biết không, lần này tân sinh có điện hạ Alois của chúng ta đó!"

 

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play