Tinh tế năm 4042, trong thời gian dài dằng dặc của vũ trụ sinh ra vô số quốc gia, có quốc gia truyền thừa đến nay, nhưng biến mất theo thời gian dài ở tinh hà còn nhiều hơn.
Hiện nay, ba cường quốc lớn được công nhận trên tinh tế lần lượt là Đế quốc Lotus, liên bang Ayer và đế quốc Wiggson.
Ngoại trừ hai đế quốc lớn này và một quốc gia liên bang, trong vũ trụ còn tồn tại rất nhiều nước nhỏ thực lực yếu kém. Những quốc gia nhỏ này tuy rằng thực lực không bằng ba cường quốc lớn, nhưng người dân quốc gia bọn họ cũng có cuộc sống tương đối ổn định.
Tuy nhiên, không phải ai cũng may mắn sống dưới sự che chở của các quốc gia, trong số hàng chục triệu hành tinh, ngoài các quốc gia được ghi chép trong sách, còn có vô số hành tinh rác thậm chí không có tên.
Hoàn toàn trái ngược với trật tự, thứ không thiếu nhất trên hành tinh rác chính là hỗn loạn. Những hành tinh rác này có thể tồn tại, chính là bởi vì tài nguyên thiếu thốn điều kiện sinh hoạt khó khăn, không có quốc gia nào sẽ để ý tới hành tinh như vậy, mới có thể bị một ít người lưu lạc ở các tinh cầu tận dụng mà sinh sống.
Dưới điều kiện tài nguyên có hạn, tranh đấu là không thể tránh khỏi. Trên những hành tinh rác này giá rẻ nhất chính là mạng người, ở đây mỗi ngày đều có người lặng lẽ biến mất và qua đời, sau lưng mỗi người đều là một mảnh sương đen mờ mịt.
……
Xung quanh đế quốc Lotus có một hành tinh rác ngay cả tên cũng không có, tinh cầu này ngoại trừ một khu dân cư rất nhỏ, đại đa số đều là hoàn cảnh ác liệt cuồng phong bão cát bay đầy trời.
Trong một mảnh cát sỏi, có một bóng dáng thong thả xuyên qua cơn lốc cát vàng, dường như đang tìm kiếm thứ gì đó.
Minh Khương mặc đồ bảo hộ đơn sơ, trong tay còn cầm một thiết bị đầu cuối lắp ráp bằng vật liệu cấp thấp.
“Sao lại không có chứ" Minh Khương nhỏ giọng lẩm bẩm, thỉnh thoảng ngẩng đầu híp mắt nhìn xung quanh.
Nhưng trong tầm mắt đều là một ít cát vàng đá khô hoang vu, gió mạnh mẽ mang theo cát sỏi, nếu không phải Minh Khương mặc đồ bảo hộ, loại thời tiết ác liệt này sợ là có thể cạo rách một tầng da trên người cậu.
Cảm thấy hơi mệt mỏi, Minh Khương mới dừng bước, lẩm bẩm thở dài: "Xem ra chỉ có thể quay lại sau”
Nơi Minh Khương tới hôm nay cách xa khu dân cư, để tìm kiếm một loại cây đặc biệt chỉ phát triển dưới môi trường cát sỏi này và rất khó tìm. Minh Khương đi hơn ba giờ ở khu vực này, ngay cả bóng dáng rễ cỏ cũng không thấy.
Dù sao sau này còn rất nhiều thời gian, Minh Khương cất thiết bị đầu cuối vào túi đồ bảo hộ, xoay người chuẩn bị trở về.
Ngay khoảnh khắc cậu xoay người, phía sau bỗng nhiên nổ ầm ầm một tiếng, giống như có vật gì đó rơi xuống.
Minh Khương bị động tĩnh bất thình lình này làm cho giật mình sửng sốt một giây, quay đầu lại mới phát hiện, vị trí cách xa mấy trăm mét tràn đầy bụi bặm do vật rơi xuống với tốc độ cao, che khuất toàn bộ tầm nhìn.
Minh Khương cũng không sốt ruột, đứng tại chỗ chờ bụi rơi xuống đất, lúc này mới nhìn thấy tình hình phía trước.
Là một cái hố sâu được tạo thành khi vật rơi xuống, xung quanh đều là đất bị cháy thành than.
Minh Khương mím môi, suy nghĩ một lát, vẫn quyết định đi qua xem.
Cậu chậm rãi đi tới bên cạnh hố sâu, lúc này mới thấy rõ tình hình dưới đáy hố.
— Trong hố sâu cháy đen, có một ít mảnh kim loại rơi xuống từ phi cơ nằm rải rác, nhưng mỗi mảnh đều không bị thiệt hại quá lớn.
Có thể bảo toàn bề mặt tương đối hoàn hảo trong tình huống rơi xuống với tốc độ cao này, chi phí chế tạo phi cơ này là con số mà Minh Khương lớn như vậy cũng không thể chạm tới.
Minh Khương rũ đôi mắt xanh thẳm xinh đẹp, nội tâm không có dao động gì quá lớn.
Cậu lẳng lặng đứng ở bên cạnh hố sâu, biết nhiệt độ đã giảm bớt, mới chậm rãi đi đến phía hố sâu.
Mặt đất cháy đen càng tôn khuôn mặt trong đồ bảo hộ của Minh Khương càng thêm trắng như sứ, giống như đôi mắt màu lam vô cảm của quý tộc. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -
Cậu cẩn thận bóc một khối kim loại lơ lửng sắp rơi xuống ra, lúc này mới nhìn thấy người điều khiển phi cơ kia.
Một người đàn ông với khuôn mặt rất đẹp.
Khuôn mặt con lai giống như thần, đường nét lông mày ưu việt, cùng với đôi môi mỏng tái nhợt vì mất máu quá nhiều.
Dưới đáy lòng Minh Khương lặng lẽ nhận xét khuôn mặt đối phương, lập tức vươn tay, cách đồ bảo hộ kéo người đàn ông từ trong phi cơ bị sụp xuống ra.
Sau khi kéo người đàn ông ra khỏi phi cơ, Minh Khương lấy dây thừng cùng công cụ tùy thân mang theo ra, buộc lên thân người đàn ông, kéo anh ra khỏi hố sâu.
……
Thời tiết ở hành tinh rác luôn là sương mù dày đặc, sau khi Minh Khương ném người đàn ông mình cứu về vào trong căn phòng vốn dĩ của cha nuôi, rồi tự mình chuyên tâm chăm sóc hoa cỏ trong sân.
Minh Khương ở một nơi tương đối xa xôi, căn nhà này là do cha nuôi cứu cậu từ nhỏ tự tay làm, hai gian phòng nhỏ tạo thành góc 90 độ, vây thành một cái sân nhỏ ước chừng chín mét vuông.
Trong sân trồng đầy hoa cỏ, dưới sự chăm sóc tỉ mỉ của Minh Khương, màu sắc tươi đẹp của những bông hoa hình thành sự đối lập rõ rệt với bầu trời xám xịt.
Minh Khương cầm một cái giỏ nhỏ làm bằng trúc, đi tới một góc sân, ngồi xổm xuống kéo thảo dược giấu ở phía sau bụi cây ra, tùy ý chặt mấy cây.
Những thứ này đều là một ít thảo dược cầm máu thường dùng, Minh Khương đơn giản xem xét vết thương của người đàn ông kia, ngoại trừ một ít ngoại thương do rơi xuống tạo ra, còn lại dù cậu có biết cũng trị không được.
Nếu như bị nội thương, có lẽ tự bỏ tiền đến bệnh viện nằm trong khoang trị liệu vài ngày là có thể khá hơn bảy tám phần.
Nhưng nếu là tinh thần thể bị thương, trên hành tinh rác như bọn họ cũng không có cách nào chữa trị loại vết thương của tinh thần thể này.
Minh Khương lấy thảo dược hái được nấu thành canh, lại đi vào hòm thuốc thường chuẩn bị trong nhà lấy toàn bộ các loại thuốc cơ bản ra, đặt toàn bộ trên ngăn tủ bên giường phòng trong phòng cha nuôi.
Làm xong tất cả, Minh Khương chuẩn bị rời khỏi căn phòng nhỏ chật chội này. Trước khi đi cậu liếc mắt nhìn người đàn ông trên giường, cau mày, sắc mặt tái nhợt.
Minh Khương nghĩ thầm, đoán chừng bị thương rất nghiêm trọng.
Nhưng cậu từ nhỏ lớn lên ở hành tinh rác, gặp qua không biết bao nhiêu sinh sinh tử tử, sẽ không bởi vì một người sắp tử vong trước mặt mà buồn bã.
Minh Khương thu hồi tầm mắt, im lặng rời khỏi căn phòng này.
Gần như trong nháy mắt Minh Khương bước ra khỏi phòng, một đôi mắt màu xanh xám cũng mở ra cùng lúc.
Lục Lẫm phớt lờ đau đớn trên người, cánh tay chống đầu giường trực tiếp ngồi dậy, im lặng đánh giá căn phòng nhỏ hẹp này.
Căn phòng chỉ có bảy tám mét vuông, chỉ có hướng tây có một cửa sổ rất nhỏ. Trong phòng rất tối, màu sáng duy nhất chính là đóa hoa màu đỏ nở rộ trước cửa sổ.
Đánh giá xong căn phòng, Lục Lẫm cúi đầu, không thấy rõ vẻ mặt, người ngoài hoàn toàn không rõ suy nghĩ trong lòng anh.
Mũi quanh quẩn mùi thuốc nhàn nhạt, Lục Lẫm hơi nghiêng đầu, lập tức nhìn thấy canh thuốc trên ngăn tủ bên giường còn bốc hơi nóng cùng một ít thuốc ngoại thương đơn giản hàng ngày.
Mùi canh thuốc rất nồng, Lục Lẫm cũng từng học qua cách dùng cây dại trong tình huống khẩn cấp, lập tức ngửi ra dược tính của những thảo dược này.
Cầm máu giảm đau, giải độc tiêu sưng. Hoàn toàn có thể dùng cho vết thương ở bụng hiện tại của anh.
Mặc dù như thế, trước tiên Lục Lẫm vẫn không uống thuốc, mà mạnh mẽ che vết thương ở bụng đứng dậy, thong thả đi ra cửa.
……
Minh Khương bưng thuốc cho người nọ xong, bắt đầu chuyên tâm tưới nước cho vườn hoa nhỏ của mình.
Tinh thần thể của cậu là hệ thực vật tương đối hiếm thấy, đối với thực vật có lực tương tác tự nhiên, bình thường luôn thích trồng một ít hoa hoa cỏ cỏ.
Lần này có thể trùng hợp cứu người đàn ông kia như vậy, cũng là bởi vì cậu muốn một loại cỏ sa mạc, bằng không cái loại hoàn cảnh không mặc đồ bảo hộ thì không thể sinh tồn này, mười ngày nửa tháng cũng sẽ không có người đi.
Minh Khương tưới nước cho hoa hồng leo bên hàng rào, lúc này là mùa hoa hồng leo nở rộ, đóa hoa xinh đẹp màu vàng bò đầy vách tường, là điểm sáng lớn nhất trong vườn hoa nhỏ này.
Minh Khương cầm bình nước nhỏ đứng lên, chuẩn xác bắt được tầm mắt rơi trên người mình.
Cậu chậm rãi xoay người, nhìn người đàn ông đã tỉnh lại, có hơi bất ngờ, nhưng nói chuyện vẫn không nhanh không chậm: "Tỉnh rồi? Thuốc ở trên tủ, không uống cũng không sao, đừng chạm vào vườn hoa của tôi.” ( truyện trên app tyt )
Đôi mắt xanh xám của Lục Lẫm chăm chú nhìn Minh Khương, sau khi xác nhận cậu thật sự không nhận ra mình, mới dùng giọng khàn khàn mở miệng: "Đây là đâu?”
Minh Khương: "Một hành tinh gần hành tinh IQK68 của đế quốc Lotus, không có tên."
Trả lời xong vấn đề này, Minh Khương lại tiếp tục chăm sóc cây cối của mình, không quan tâm phản ứng của người đàn ông nữa.
Sau khi cậu tưới nước cho một ít thực vật ưa nước trong vườn hoa xong, lấy một ống dịch dinh dưỡng cơ bản nhất trên người mở ra, bóp mũi ngửa đầu uống hết.
Hành tinh rác không có khoa học kỹ thuật gì, dịch dinh dưỡng ở đây làm ra mùi vị cũng không dễ uống, chỉ có thể thỏa mãn một ít nhu cầu đơn giản nhất của cơ thể.
Minh Khương uống xong dịch dinh dưỡng, thu hồi bình nước mình đã dùng rất nhiều năm, chuẩn bị trở về phòng, hoàn toàn mặc kệ người đàn ông bất động như cọc gỗ bên cạnh.
Cậu lạnh nhạt lướt qua trước mặt người đàn ông, cho đến khi sắp trở lại phòng mình, cậu nghe người đàn ông bỗng nhiên mở miệng.
"Cảm ơn."
Minh Khương cũng không quay đầu lại: "Không cần cảm ơn, là anh may mắn.”
Minh Khương không phải người lương thiện gì, nhưng cũng sẽ không thấy chết không cứu. Từ nhỏ cậu được cha nuôi nuôi lớn, được người đàn ông tùy tiện nhưng thiện lương kia ảnh hưởng rất lớn, nhìn thấy việc có thể giúp đỡ đều thuận tiện đưa tay ra giúp.
Đối với chuyện người đàn ông không cho mình biết tên, Minh Khương cũng không suy nghĩ gì.
Cậu có chút không quá để ý nghĩ, đối phương thoạt nhìn giống như quân nhân của một quốc gia, có thể rơi xuống nơi như hành tinh rác này của họ, chắc chắn đã phải trải qua một ít chuyện. Dưới loại tình huống phức tạp này, sẽ thật ngu ngốc khi nói tên mình ra chỉ vì đối phương cứu mình mà không rõ lý do..
Minh Khương trở lại phòng, trời đã dần tối, cậu cầm quần áo tắm rửa đơn giản, trở lại giường nằm xuống.
Nhưng cậu không ngủ.
Chỉ có một người xa lạ được mình cứu ở bên cạnh phòng cậu, coi như là vì lý do an toàn, Minh Khương cũng sẽ không ngủ.
Trong bóng đêm, cậu nằm thẳng trên giường, bỗng nhiên thở dài.
Lòng bàn tay có hơi ngứa, nhưng đây không phải động tĩnh tinh thần thể của hệ thực vật, mà là tinh thần thể còn lại kia lại rục rịch muốn ra.
Minh Khương nhắm mắt lại, lần nữ áp chế tinh thần thể đang cuồng bạo của mình trở về.
Đêm ở hành tinh rác rất dài, một đêm không ngủ.
Ngày hôm sau, trời hơi lạnh, Minh Khương đẩy cửa đi vào sân, phát hiện người đàn ông kia cũng đứng ở cửa sân.
Bước chân Minh Khương dừng lại, hiếm khi có chút khó hiểu.
May mắn đây là trời hơi sáng có thể thấy rõ người, nếu đêm hôm khuya khoắt nhìn thấy một người đứng ở cửa sân, Minh Khương đã triệu hồi tinh thần thể phát động công kích.
Hô hấp ngưng trệ một lần nữa khôi phục bình tĩnh, giọng nói Minh Khương mang theo nghi hoặc nhàn nhạt: "Sao anh lại đứng ở đây?"