Lục Lẫm ôm vết thương thong thả xoay người, không nói gì.
Minh Khương thấy anh không muốn trả lời, cũng không nói gì, đi tới một bên tường, cầm lấy mũ rơm đội lên đầu, che khuất ngũ quan quá mức đẹp mắt kia.
Ánh mắt Lục Lẫm dừng lại trên đôi mắt xanh thẳm của đối phương một giây, lại nhanh chóng thu ánh mắt không lễ phép lại.
“Tôi có thể làm chút gì không." Lục Lẫm thấp giọng hỏi.
Minh Khương hơi ngẩn ra, nghiêm túc suy nghĩ một giây, nói: "Vậy anh giúp tôi tưới nước cho hoa đi.”
Nói xong, Minh Khương nói một vài điều cần chú ý với các loại cây mảnh mai cho người đàn ông.
Giọng nói của cậu bình tĩnh, không hề có chút áy náy hay ngượng ngùng khi chỉ huy bệnh nhân.
Lục Lẫm cũng không dài dòng, thống khoái gật đầu, chăm chú nghe Minh Khương nói.
Minh Khương nói xong, đè mũ rơm rời khỏi sân, đi về phía ven đường phía trước sân.
Con đường kia Lục Lẫm nửa đêm đã mò mẫm qua, cuối đường là chợ đen hỗn loạn của hành tinh rác.
Nhưng ở đế quốc Lotus, họ thường gọi đó là trại tị nạn.
……
Minh Khương bước vào chợ đen, đi qua một đám đông hỗn loạn trên đường phố.
Hai bên đều là một vài tranh cãi cùng vui cười hỗn loạn, này Minh Khương đã sớm nhìn quen tình trạng này, cho dù thoáng nhìn bên tay trái một nam một nữ đang hôn nhau cuồng nhiệt, lông mày cũng không nhíu chút nào.
Cậu đi đến một ngõ nhỏ yên tĩnh mới dừng lại, cuối cùng vào một cửa hàng bên trong.
“Mười ống dịch dinh dưỡng cơ bản." Minh Khương đặt tinh tệ thông dụng lên quầy, gõ gõ mặt bàn.
Phía dưới quầy, một người đàn ông trung niên lười biếng ngồi dậy, lười biếng ném dịch dinh dưỡng trong tủ ra: "Mười ống, tự đếm đi.”
Minh Khương liếc mắt một cái lập tức xác nhận số lượng.
Cậu không vội vã gom dịch dinh dưỡng lại, bởi vì cậu đưa cho đối phương số tiền vượt xa giá cả dịch dinh dưỡng.
Quả nhiên, người đàn ông kia cầm tiền lên nhìn, nở nụ cười: "Phòng số 8.”
Minh Khương lúc này mới ừ một tiếng, gom dịch dinh dưỡng lại, từ bên cạnh quầy đi lên cầu thang.
Cả dãy phòng trên đường đều đánh dấu số thứ tự, Minh Khương đi tới số thứ tự là 8 thì dừng lại, đẩy cửa vào.
Căn phòng trống rỗng, chỉ có một chiếc bàn và một thiết bị đầu cuối.
Nhưng thiết bị đầu cuối ở đây là nơi duy nhất trên hành tinh rác này có thể liên lạc với tinh võng, nếu không, chỉ dựa vào thiết bị đầu cuối rách nát mà Minh Khương tự mình lắp ráp, căn bản không thể liên lạc với tinh võng.
Minh Khương không trực tiếp dùng thiết bị đầu cuối mà cửa hàng cung cấp, cậu chỉ tới mượn mạng internet đặc thù của cửa hàng này, tuy là cách mượn có hơi đặc biệt.
Xử lý xong vấn đề internet, Minh Khương lúc này mới mở thiết bị đầu cuối của mình ra lên Tinh Võng.
Minh Khương đi thẳng đến tài khoản hộp thư điện tử của Tinh Võng, một cái email do trường quân đội Đế quốc Lotus gửi đến treo cao ở phía trên cùng.
Mở email ra, màu đỏ sáng loáng xuất hiện trước mắt, lúc này Minh Khương mới thở phào nhẹ nhõm, lộ ra nụ cười đầu tiên trong mấy ngày nay.
Cậu có thể rời khỏi hành tinh rác hỗn loạn và bẩn thỉu này.
Chuyện quan trọng nhất đã được giải quyết, lúc này Minh Khương mới có lòng dạ bình tĩnh lướt tin tức trên mạng.
Cậu đã thuận lợi thông qua tuyển sinh của trường quân đội Đế quốc Lotus, vậy nhất định phải nắm được một ít thông tin về Đế quốc Lotus.
Tin tức ở hành tinh rác này không nhanh nhạy, Minh Khương chỉ có thể từ miệng cha nuôi khi còn sống biết được một ít kiến thức cơ bản, nhưng đối phương nói nhiều nhất vẫn là câu chuyện về quân vương đương nhiệm của đế quốc Lotus và quân vương Wiggson.
Minh Khương không có hứng thú với chuyện tình yêu của hai vị vua của hai Đế quốc lớn mà người khác say sưa bàn tán, nhưng lại nhớ rõ chính xác chuyện tuyển sinh của đế quốc Lotus sẽ được cấp cho một số ít cư dân hành tinh rác.
Thuận lợi lấy được tư cách nhập học, cả người Minh Khương cũng thả lỏng.
Cậu ghét bỏ bàn ghế trong phòng có rất nhiều người dùng qua, cũng không chịu ngồi, đứng bên cửa sổ một chiều cũ nát xem tin tức trên Tinh Võng.
Tin tức nóng nhất vẫn là chuyện tuyển sinh của trường quân đội đế quốc Lotus, tuyển sinh kết thúc, trường quân đội sẽ chính thức khai giảng sau một tháng.
Minh Khương nhớ kỹ thời gian, cụp mắt, tiếp tục nhìn xuống.
Còn lại đều là một ít tin tức quân sự cùng tin tức kinh tế, Minh Khương vì bổ sung tri thức của mình, xem hết toàn bộ.
Đến khi một tin tức đột nhiên nhảy dù lên trang đầu, tiêu đề tin tức ngắn ngủi nhất thời hấp dẫn lực chú ý của Minh Khương. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T - ( truyện đăng trên app TᎽT )
Thượng tướng Lục Lẫm mất tích sau khi chiến thắng Trùng tộc trên hành tinh Delta.
Mấy chữ Trùng tộc, thượng tướng mất tích đã thu hút sự chú ý của Minh Khương.
Cậu híp mắt nhìn tiêu đề này trong chốc lát, vừa mới chuẩn bị mở ra cẩn thận xem, ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến tiếng đập đồ.
Minh Khương rùng mình, cấp tốc khôi phục thiết bị đầu cuối của chủ quán, mở cửa đi ra ngoài.
Ở bên ngoài gây sự chính là một người trẻ tuổi tóc đen mắt nâu, cũng là con trai độc nhất của thế lực lớn nhất hành tinh rác này - Buddy.
Buddy nghiêng người dựa vào tường, bộ râu không được cắt tỉa nghiêm túc khiến gã trông hơi cẩu thả.
Minh Khương vừa nhìn thấy Buddy bên ngoài lập tức lộ ra vẻ chán ghét.
“Có chuyện gì." Giọng Minh Khương lạnh như băng.
"Còn không phải là nhìn thấy đại mỹ nhân của chúng ta tới đây sao, sao không nói với tôi một tiếng, theo tôi đi cậu muốn chơi --- a a a a!"
Buddy còn chưa dứt lời, cánh tay đã bị một tinh thần thể dây leo trói chặt, gai trên dây leo không chút lưu tình đâm vào trong thịt.
Đôi mắt xinh đẹp của Minh Khương nheo lại, trong mắt hiện lên sát ý nhàn nhạt.
Nhưng cậu biết, lúc này cậu không thể giết Buddy.
Hay nói cách khác, cho dù bây giờ cậu có giết Buddy, ngày hôm nay cậu cũng không thể ra khỏi đây.
Tinh thần thể cảm nhận được chủ nhân không cam lòng, quấn quanh cũng càng ngày càng chặt, người đàn ông đau đớn không để ý hình tượng quỳ xuống đất kêu to.
“A a a a! Minh, Minh Khương! Tên nhóc khốn kiếp, hôm nay nếu cậu dám giết tôi, cũng đừng nghĩ còn sống mà rời khỏi nơi này!"
Minh Khương cố nén chán ghét và sát ý với Buddy, tạm thời rút tinh thần thể về.
Nhìn thấy đối phương còn muốn kéo cánh tay bị thương xông lên, Minh Khương triệu hồi tinh thần thể lần thứ hai, dây leo uốn lượn quanh người gã, đầu dây leo như hổ rình mồi nhắm vào Buddy.
Thấy đối phương kiêng kỵ đứng lại, Minh Khương liếc đối phương như nhìn rác rưởi, thừa dịp hỗn loạn rời khỏi nơi này.
Trên đường trở về, Minh Khương bắt đầu suy nghĩ kế hoạch rời khỏi đây.
Cậu vốn nghĩ khi thi đậu trường quân đội Lotus sẽ lập tức rời đi nơi này, hiện tại nếu đã lấy được nhập học tư cách, có thể lập tức rời đi.
Thù của cha nuôi... có thể đợi sau này trở về sẽ báo.
Có lẽ là suy nghĩ quá tập trung, đến khi Minh Khương đi vào sân mới ý thức được về nhà.
Người đàn ông cao lớn cậu cứu về đã tưới nước xong cho hoa cỏ trong sân, Minh Khương nhìn qua một chút, cơ bản đều không sai.
Cửa phòng cha nuôi bị đẩy ra, Minh Khương ngẩng đầu nhìn lại, nhìn thẳng vào đôi mắt màu xanh xám của đối phương.
Cậu ném dịch dinh dưỡng vừa mới mua về cho đối phương một nửa: "Cho này”
Lục Lẫm nhận lấy đồ đối phương ném tới, thấp giọng nói: "Cám ơn.”
Đây là lần thứ hai đối phương nói cảm ơn, Minh Khương không để ý lắm phất tay: "Không cần cảm ơn, sau khi rời đi nhớ trả tiền cho tôi.”
Lục Lẫm nói: "Được.”
Minh Khương đi về phía phòng mình, lúc sắp tới cửa lại dừng lại, nói: "Ngày mai tôi phải đến sa mạc khô, phi cơ của anh còn rơi xuống ở đó, anh muốn đi không?"
Lục Lẫm không chút do dự gật đầu: "Đi.”
“Sáu giờ sáng mai." Minh Khương bỏ lại những lời này, mang theo năm ống dịch dinh dưỡng còn lại trở về phòng.
Minh Khương đóng cửa lại bắt đầu thu dọn đồ đạc, đợi đến khi vết thương trên cánh tay Buddy lành hẳn, chắc là sẽ dẫn người tới tìm cậu tính sổ. Tuy rằng cậu đánh thắng Buddy, nhưng nhất định không có cách nào chiếm được tiện nghi trong tay nhiều người như vậy.
Không bằng sớm tính toán, rời khỏi nơi này trước.
……
Sáng sớm hôm sau, khi sắc trời vừa sáng Minh Khương đã ra khỏi phòng.
Lục Lẫm cũng đã đứng trong sân.
Hoa cỏ trong sân đã tưới nước xong, Minh Khương vừa mới thức dậy, nghĩ cũng biết là người đàn ông cậu cứu về kia làm thay cho mình.
Vừa vặn có thể dùng để đổi lộ phí hôm nay đưa đối phương đi sa mạc Khô.
Minh Khương nghĩ thầm.
Sa mạc khô cũng không khó đến, lúc trời sáng, bọn họ đã tới rìa sa mạc khô.
Minh Khương tùy ý ném đồ bảo hộ cho đối phương: "Biết dùng không?”
Giọng Lục Lẫm trầm ổn: "Biết”
Mặc đồ bảo hộ vào, hai người tiếp tục đi vào sa mạc khô, cơn lốc mang theo cát sỏi xẹt qua tầng ngoài đồ bảo hộ, lưu lại vết xước nhàn nhạt.
Minh Khương cắn răng tiếp tục đi về phía trước, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn Lục Lẫm.
Người đàn ông kia còn có vết thương rất nặng, nhưng xem tình ra đối phương có khả năng chịu đựng tốt hơn mình.
Minh Khương không khỏi suy đoán một chút thân phận của đối phương, nhưng không có được đáp án.
Minh Khương không biết, nếu hôm nay Buddy xuất hiện muộn vài giây, có lẽ cậu đã biết được thân phận của Lục Lẫm.