Barry vốn bị áp chế quỳ một chân trên mặt đất, sau khi Alois nói xong đoạn đó thì cậu ta bị dọa đến mức quỳ sụp xuống.

Alois dời mắt, nhếch cằm về phía Minh Khương: "Ăn trưa cùng nhau không?"

Minh Khương:?

Minh Khương đang xem kịch bị cắt ngang nên có chút bối rối, không hiểu tại sao bạn cùng phòng mới của mình lại đột nhiên gọi cậu đi ăn cùng.

"Xin lỗi, tôi đã ăn trưa xong rồi." Minh Khương mở rộng chiếc bình dịch dinh dưỡng đã uống hết.

Alois thấy vậy, gật đầu nói: "Vậy được."

Nhưng Minh Khương nghe giọng điệu của Alois, thế nào cũng không thấy câu "được" kia có vẻ tốt, ngược lại còn nghe ra đối phương có vẻ rất tức giận.

Nhưng... Tại sao lại tức giận?

Minh Khương không hiểu lắm, đôi mắt xanh chớp một cái, ngơ ngác nhìn Alois tức giận quay về ký túc xá.

Cậu còn nghe thấy Alois bảo rô bốt đưa một bình dịch dinh dưỡng vào phòng mình.

Minh Khương càng không hiểu, nếu bữa trưa của Alois cũng là dịch dinh dưỡng, vậy thì có gì cần phải ăn cùng nhau?

Ngồi đối diện nhau rồi nhìn nhau uống dịch dinh dưỡng à?

Sau khi Alois rời đi, Roth đứng dậy, run rẩy: "Khương Khương, hay là chúng ta ra ngoài nói chuyện, nếu làm phiền đến điện hạ Alois thì không hay đâu."

Đối với việc Alois ra tay áp chế bất thường, Roth nghĩ nát óc cũng không hiểu ra, chỉ có thể quy kết là do họ động tĩnh quá lớn, làm ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của đối phương thôi.

Rõ ràng là công nghệ cách âm hiện tại đã làm rất tốt rồi mà!

Trong lòng Roth cũng muốn hét lên để bày tỏ sự khó hiểu của mình.

Celia không sợ trời không sợ đất cũng lau mồ hôi: "Chết tiệt, người đẹp nhỏ, cậu nói sớm đi chứ, điện hạ Alois lại ở trong ký túc xá của cậu."

Minh Khương lắc đầu, sửa lại lời nói của Celia: "Đây cũng là ký túc xá của anh ấy."

"?" Celia ngây người: "Vậy là cậu và điện hạ Alois được thiết bị đầu cuối phân vào cùng một ký túc xá sao?"

Minh Khương nhún vai thờ ơ: "Đúng vậy nhưng điện hạ Alois là người tốt."

Celia:...

Tôi có một câu kinh ngạc không biết có nên nói không.

Tuy nhiên, mặc dù Minh Khương cho rằng Alois không đáng sợ nhưng cậu vẫn là một người rất thông cảm với bạn mới.

Minh Khương thân thiện đồng ý với quan điểm của hai người bạn mới là Roth và Celia: "Đổi chỗ khác cũng được, đi cùng tôi đến vườn thực vật nhé."

Vườn thực vật của trường quân sự đế quốc Lotus tập hợp 99% thực vật của toàn tinh tế, bao gồm cả những loài thực vật quý hiếm sắp tuyệt chủng hoặc những mẫu vật thực vật đã tuyệt chủng.

Ngoài ra, vườn thực vật còn tặng miễn phí cho học sinh một số hạt giống thực vật, coi như là một nhóm sở thích nhỏ.

Khi Minh Khương tra cứu tài liệu của trường, vừa nhìn thấy thông tin về vườn thực vật thì cậu đã bị thu hút.

Roth sao cũng được, chỉ cần có thể rời khỏi ký túc xá của Minh Khương, không đúng, rời khỏi ký túc xá khu A thì cậu ta có thể đi đâu cũng được.

Celia cũng không có ý kiến gì: "Được thôi, vừa hay tôi muốn mua một chậu cây nhỏ để trang trí phòng mình."

Được Celia và Roth ủng hộ, Minh Khương hơi nghiêng người, nhẹ giọng hỏi Barry đang ngồi bệt trên mặt đất không thể hoàn hồn: "Xin lỗi, tôi phải đi rồi, có lẽ cậu phải rời khỏi ký túc xá của tôi rồi."

Toàn thân Barry ướt đẫm mồ hôi lạnh, khó khăn nuốt nước bọt, bất lực nhìn về phía Celia cầu xin sự giúp đỡ: "Celia, tôi muốn cùng nhóm với các cậu." - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -

Celia trong lòng khinh thường, cười giả lả: "Xin lỗi, Barry, có lẽ tôi không thể cùng nhóm với cậu được rồi."

Cô ấy cố ý liếc về hướng Alois rời đi: "Cậu biết đấy, cậu đã đắc tội với điện hạ Alois, xin hãy tha thứ cho tôi vì thời gian gần đây không thể thân thiết với cậu được nhé."

Có lẽ câu nói này của Celia quá thẳng thắn, khuôn mặt vốn đã tái nhợt của Barry càng trắng như tờ giấy: "Celia..."

"Xin lỗi." Celia xin lỗi không hề có thành ý.

Barry oán hận liếc Minh Khương nhưng cuối cùng vẫn không nói một lời đứng dậy, rời khỏi đây.

Roth hơi lo lắng: "Sau này cậu ta sẽ không trả thù chứ?"

"Không đâu, cậu ta không phải người như vậy." Celia thờ ơ, hai tay đút túi quần: "Nhưng mà ông già nhà tôi luôn muốn cảo tốt quan hệ với ngài thượng tướng nhưng thượng tướng Lục khó gần quá nên ông ấy muốn bám vào phó quan Đàm."

Roth trợn mắt: "Nhưng Barry chỉ là một người em họ của phó quan Đàm thôi mà."

"Nhưng đây là sợi dây duy nhất có thể tiếp cận phó quan Đàm, cho nên..." Celia cũng có chút bất lực.

Minh Khương nghe rõ ràng cuộc thảo luận của họ, đầu lưỡi chạm vào vòm miệng, cúi đầu suy nghĩ về tình hình chính trị hiện tại của đế quốc Lotus.

Cậu lại nghe Celia nói: "Không sao đâu, về tôi sẽ kể cho bố tôi chuyện Barry đắc tội với điện hạ Alois, tôi đoán bố tôi chỉ muốn tôi tránh xa Barry thôi."

Roth phụ họa đánh giá: "Nếu không phải Alois không lên tiếng, tôi thực sự muốn kể chuyện này cho những người khác, như vậy thì người em họ của phó quan Đàm này chắc chắn sẽ không thể tiếp tục ở trường được nữa."

"Không chỉ trường học, ngoài phó quan Đàm ra, có lẽ cả nhà họ Đàm cũng sẽ bị ảnh hưởng."

Chỉ vài câu đối thoại ngắn ngủi, Minh Khương đã nhận ra quyền lực của hoàng thất đế quốc Lotus.

Hay nên nói là... Sự sợ hãi của dân chúng đối với hoàng thất.

Roth quay đầu lại, thấy Minh Khương cúi đầu, dùng vai hích cậu: "Nghĩ gì vậy, nhập tâm thế." ( truyện trên app T Y T )

"Đang nghĩ... Lần này muốn trồng một cây tú cầu trong sân." Trước đây Minh Khương đã rất muốn trồng tú cầu nhưng thời tiết của hành tinh rác không thích hợp để trồng, cậu đã thử hai lần nhưng đều thất bại.

"Tú cầu... Trông như thế nào nhỉ?" Roth không biết gì về thực vật.

Celia đảo mắt xem thường: "Cây trong vườn cung điện Lotus chính là tú cầu đấy, một trong số ít loài thực vật còn sót lại của Cổ Lam Tinh."

Roth kinh ngạc: "Cây hoa mà quân vương Wiggon thích nhất sao?"

Những kiến thức mà Minh Khương bổ sung điên cuồng trong những ngày này về cơ bản đều là lịch sử bình thường và một số tình hình hiện tại, cho nên không tìm hiểu nhiều về dã sử của hai người này.

Thấy Celia và Roth nói vậy, Minh Khương cũng hơi tò mò: "Là người bố quân vương khác của Alois sao?"

Celia nói: "Đúng vậy, cây tú cầu đó cũng là cây tú cầu lớn nhất toàn đế quốc, hiện tại vẫn được bảo vệ rất tốt, nghe nói bệ hạ còn đặc biệt tìm người chăm sóc cây đó."

Hồi còn nhỏ Minh Khương không mấy hứng thú với câu chuyện của hai vị quân vương này nhưng bây giờ lại thấy rất hứng thú.

"Bọn họ rất yêu nhau sao? Vậy tại sao lại chia tay?" Minh Khương hỏi.

"Còn vì sao nữa." Celia tỏ vẻ bất lực: "Vì vụ ám sát đó đấy."

Minh Khương suy nghĩ.

Vụ ám sát mà Celia nói, mấy ngày qua Minh Khương đã thấy trong lịch sử đế quốc Lotus.

Vụ ám sát lớn nhất trong trăm năm của đế quốc Lotus, vụ ám sát này có thể coi là một vụ tấn công khủng bố, gần như phá hủy một nửa cung điện Lotus, quân vương đương nhiệm của Lotus cũng bị thương nặng trong vụ ám sát đó.

Tất nhiên, điều quan trọng nhất là vụ việc này gián tiếp khiến tam điện hạ mới sinh mất tích.

Roth lắc đầu: "Không nói nữa không nói nữa, chi tiết hơn thì dân thường như chúng ta cũng không biết đâu."

Celia nói: "Sau vụ việc này, tất cả những người liên quan đều giữ im lặng, hẳn là đã bị bệ hạ ra lệnh cấm."

Minh Khương hiểu ra, nhẹ giọng nói: "Vậy thì không nói nữa, chúng ta đến vườn thực vật đi."

"Được."

...

Vườn thực vật được xây dựng ở góc Tây Bắc của trường quân sự Lotus, đi xe huyền phù cũng phải mất hơn hai mươi phút.

Đến nơi, Minh Khương nhìn thấy nhà kính hình bán cầu trong suốt khổng lồ trước mắt thì bước chân khựng lại dừng bước.

Roth đang đi bình thường, thấy động tác của Minh Khương thì vội vàng dừng bước.

"Sao vậy Khương Khương? Đừng nói nhìn thấy Cart đấy nhé?"

Minh Khương lắc đầu trả lời nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi nhà kính của vườn thực vật.

Celia lười biếng đi tới từ phía sau: "Khương Khương muốn nhà kính của vườn thực vật rồi phải không."

Đôi mắt xanh lam bí ẩn như bầu trời đầy sao của Minh Khương sáng lên vài phần, dường như bị nói trúng tim đen.

Roth: ?

Cậu ta vội vàng giữ chặt Minh Khương: "Không được nghĩ đến chuyện này."

Celia: "Đúng vậy, nhà kính thực vật lớn nhất tinh cầu Lotus này, tổng cộng đã tốn hàng chục tỷ tệ tinh tế để xây dựng."

Đương nhiên Minh Khương biết là hiện tại không thể nghĩ đến chuyện này nhưng không có nghĩa là sau này không thể nghĩ.

Nếu làm một nhà kính siêu công nghệ rộng khoảng hai ba mươi mét vuông thì chi phí sẽ giảm đi rất nhiều.

Nhưng ít nhất cũng phải từ mấy trăm vạn trở lên.

Minh Khương thầm tính toán giá cả, tiện thể định mục tiêu cho cuộc sống tương lai của mình.

Cuộc đời cậu không có con đường dài nào, khi ở hành tinh rác thì nghĩ đến việc nghe theo ý kiến của bố nuôi, rời khỏi hành tinh rác, sau khi rời khỏi hành tinh rác, cậu lại nghĩ đến việc trưởng thành ở trường quân sự, trở về báo thù cho bố nuôi.

Tiện thể cố gắng kiếm tiền để xây dựng một nhà kính nhỏ.

Minh Khương nhanh chóng thêm mục tiêu này vào mục tiêu cuộc đời.

Đưa ra quyết định, Minh Khương thu hồi ánh mắt hơi rung đồn vào: "Chúng ta vào đi, những chuyện khác vừa đi vừa nói."

Celia vỗ vai cậu: "Được."

Vườn thực vật được phân chia theo khu vực, trồng đủ loại thực vật, mỗi khu vực đều có rô bốt chuyên dụng phụ trách quản lý.

Ba người đi trên con đường rải sỏi giữa vườn thực vật, Minh Khương vừa đi vừa dừng lại, Celia và Roth phía sau thì đang thảo luận về cuộc thi mô phỏng một tuần sau khi khai giảng.

"Mỗi đội ít nhất bốn người, tốt nhất chúng ta nên tìm thêm một đến ba người nữa." Roth nói.

"Ừ." Celia xoa cằm: "Hơn nữa ít nhất phải có một người hệ chỉ huy."

Roth suy nghĩ một lúc, nói: "Bạn cùng phòng của tôi là hệ chỉ huy, tôi hỏi thử xem cậu ấy có muốn lập đội với chúng ta không?"

Celia hơi lo lắng tình huống trước đó sẽ tái diễn: "Tính cách cậu ấy thế nào, không phải là một Barry thứ hai chứ."

Roth phủ nhận: "Tuyệt đối không đâu, cậu ấy cũng đến từ một tinh cầu xa xôi nên không có chuyện kỳ thị đâu."

Celia thở phào nhẹ nhõm: "Vậy thì tốt, hay là chúng ta gặp nhau đi? Đã cần cậu ấy chọn chúng ta thì cũng phải xem chúng ta là đội ngũ như thế nào chứ."

Roth: "Được, tôi sẽ nói với cậu ấy ngay."

Hai người bàn bạc qua lại, còn Minh Khương thì đắm chìm trong vương quốc thực vật.

Cậu đi đến trước kính ngắm cây gừng khô, giơ tay áp vào kính, cách lớp kính cậu vuốt ve hình dạng cánh hoa và đường gân của cây gừng khô.

Cây gừng khô này lớn hơn gấp đôi cây mà cậu nuôi.

Một chú rô bốt nhỏ bên cạnh lăn bánh đến bên cậu, dùng giọng máy móc đáng yêu hỏi cậu: "Vườn thực vật phát miễn phí hạt giống hoa hồng leo, bạn học có cần không?"

Minh Khương nhìn rô bốt giơ màn hình chiếu sáng bằng hai tay hỏi, không chút do dự chọn nhận.

Nhưng hoa hồng leo có rất nhiều giống, rô bốt đưa ra nhiều lựa chọn, Minh Khương đều rất thích.

Cậu vô cùng do dự, biểu cảm nghiêm túc đó thậm chí còn thận trọng hơn cả khi cân nhắc chuyện Roth và Celia hỏi cậu có muốn lập đội không.

Suy nghĩ hồi lâu, Minh Khương chọn nút cuối cùng – Marguetite*.

*Tên Việt: Hoa cúc đại đoá.

Ngôn ngữ hoa của nó là kiêu hãnh, hài lòng, vui vẻ và mong chờ tình yêu.

Minh Khương không mong chờ tình yêu nhưng cậu hài lòng với cuộc sống hiện tại.

Tương lai vốn tăm tối cuối cùng cũng le lói một tia sáng, những người bạn mới cũng rất tốt.

Minh Khương lấy hạt giống từ trong bụng rô bốt mở ra rồi cong môi.

"Trồng ở bệ cửa sổ đi."

"Như vậy là mỗi sáng đều có thể nhìn thấy em nó rồi."

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play