Hạt giống trong vườn nhỏ vẫn cần rất nhiều thời gian nữa mới nảy mầm và phát triển nhưng thời gian diễn ra cuộc thi thì lại rất gần.
Lại qua một ngày, trong sân nhỏ của ký túc xá, Minh Khương ngồi xổm ở góc sân, hì hục làm giàn leo cho cây hoa hồng mới trồng trước thời hạn. Còn Roth thì khoanh tay dựa vào cửa sổ bên cạnh.
"Khương Khương, chỉ còn một ngày nữa thôi, chúng ta không tập huấn gấp gì thật sao?"
Minh Khương đứng thẳng người, đánh giá giàn leo mình làm, gật đầu hài lòng, vốn dĩ không để ý Roth nói gì.
Roth: "Khương Khương này, hay là chúng ta chuẩn bị cho tình huống xấu nhất, nếu cậu thực sự thua thì tôi sẽ đi cầu xin bố tôi, bảo ông ấy nghĩ cách giúp cậu thoát khỏi sự dây dưa của Cart."
Lần này Minh Khương nghe rõ rồi, cậu quay đầu lại nói: "Chỉ có năng lực của bản thân mới có thể đứng vững, sự giúp đỡ của người ngoài sẽ không khiến anh ta tin phục tôi đâu."
"Nhưng mà..."
"Tôi cũng đã nói rồi, tôi có thể đánh bại anh ta." Minh Khương bình tĩnh nói: "Roth, cậu căng thẳng quá rồi."
Roth ngẩn người, lẩm bẩm nói: "Có lẽ tôi hơi căng thẳng thật, rõ ràng hôm đó cậu đã chế ngự được anh ta."
"Đừng quá coi trọng cấp bậc tinh thần lực." Minh Khương cầm bình tưới đi đến bên cạnh Roth tưới nước: "Kinh nghiệm chiến đấu quan trọng hơn."
Cart không có kinh nghiệm chiến đấu gì nhưng cậu thì có.
Không có nơi nào hỗn loạn hơn hành tinh rác, cho dù bố nuôi có bảo vệ Minh Khương tốt đến đâu thì cũng sẽ có một số sơ hở.
Huống chi, sau khi ông ấy qua đời... Minh Khương đã nhanh chóng trưởng thành trong vòng hai năm ngắn ngủi.
"Được rồi, là lỗi của tôi." Roth cúi đầu, chán nản không chịu được: "Tôi chỉ hơi lo lắng thôi."
Minh Khương tưới xong dung dịch dinh dưỡng pha loãng cho tất cả các hạt giống, sau đó mới lấy một thứ gì đó từ trong túi ra ném cho Roth.
"Thử cái này xem, có thể giảm bớt lo lắng đấy."
Roth chắp hai tay lại đỡ lấy thứ Minh Khương ném tới, đưa lên trước mắt rồi từ từ mở ra, mở lòng bàn tay ra thì thấy một...
Ờ, là một viên kẹo.
"Trước đây tôi tự làm thử, kẹo mạch nha đó." Minh Khương cũng bóc một viên, cho vào miệng, vị ngọt ngào của đường khiến cậu nheo mắt lại.
"Còn nữa, cậu đang dựa vào cửa sổ của Alois đấy."
"!" Roth như bị điện giật nhảy dựng lên.
Minh Khương hơi bất ngờ, sau đó lại gật đầu: "Xem này, bây giờ cậu không lo lắng nữa rồi."
"Hóa ra Alois còn hiệu quả hơn cả kẹo."
Roth:... Cũng không hẳn là vậy
Buổi chiều, thời tiết oi bức gần như làm không khí đông lại.
Minh Khương nhận được tin Celia đến nên cậu dẫn theo Roth đợi trước cửa ký túc xá.
Celia vừa nhìn thấy Minh Khương thì nhiệt tình muốn ôm cậu.
"Lâu lắm không gặp~ Người đẹp nhỏ." Đuôi ngựa cao của Celia rung lên hai cái vì động tác ôm này.
Minh Khương lùi lại một bước, kéo giãn khoảng cách, sau khi chắc chắn mình sẽ không bị đối phương ôm vào lòng, cậu mới miễn cưỡng mở lời: "Xin chào."
"Được rồi, cậu hơi ngại ngùng à, lỗi của tôi." Celia rất giỏi kiểm soát phép xã giao, thấy Minh Khương không thích bị ôm, cô ấy cũng không ngượng ngùng mà thoải mái thu tay lại.
Roth không ngại bị ôm nhưng cậu ta và Celia đều là học sinh hệ tác chiến, hai người ăn ý chọn nghi thức quân đội là chạm vai. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -
"Xin chào, tôi tên là Roth."
"Tôi tên là Celia."
Celia giới thiệu xong bản thân thì lại đưa tay dẫn chàng trai phía sau đến trước mặt Minh Khương: "Đây là bạn tôi, cậu ấy tên là Barry."
Barry có vẻ hơi kiêu ngạo, sau khi được Celia giới thiệu, cậu ta chỉ khẽ gật đầu một cái không dễ nhận ra.
"Xin chào, tôi tên là Barry Garden." Ánh mắt Barry khóa chặt vào Minh Khương: "Tôi là người tinh cầu Lotus, xin hỏi các bạn là?"
Minh Khương vô thức nhận ra đối phương có cảm xúc không mấy thiện cảm với mình.
Bản thân Roth cũng là người bản địa tình cầu Lotus, sau khi Barry tự giới thiệu xong, cậu ta ngạc nhiên kêu lên: "Barry Garden, phó quan họ Garden đi theo bên cạnh thượng tướng nhiều năm."
Barry Garden ngẩng cao cằm đầy kiêu hãnh: "Đó là anh họ của tôi."
Roth hoàn toàn không có đầu óc, chân thành cảm thán: "Lợi hại quá."
Celia:...
Cô ấy không đành lòng nhìn thẳng, che mắt lại, đau khổ hối hận.
Minh Khương cũng báo thông tin của mình: "Tôi đến từ hành tinh Vô Danh."
Hành tinh Vô Danh là cách gọi hoa mỹ của hành tinh rác nhưng đối với Minh Khương, hành tinh rác gọi là gì cũng không liên quan đến cậu.
"Vô Danh... Khu tị nạn ư?" Barry có chút không dám tin: "Sao Celia lại giao du với người khu tị nạn, chúng ta là tinh cầu Lotus——."
Celia mạnh mẽ ngắt lời cậu ta: "Chúng ta là người đế quốc Lotus, bệ hạ đã ban hành chỉ thị rõ ràng, cho phép trường học của đế quốc mở rộng chỉ tiêu tuyển sinh thích hợp cho các hành tinh Vô Danh xung quanh."
"Đây là chỉ thị do bệ hạ đích thân ban hành, tức là đã công nhận thân phận của người trên hành tinh Vô Danh. Tôi giao du với Minh Khương, chẳng lẽ vi phạm luật pháp của đế quốc sao?"
Minh Khương không ngờ Celia lại nói thay mình, cậu cắn viên kẹo mạch nha trong miệng vẫn chưa ăn hết, vị ngọt đậm đà từ trong miệng tan ra chảy vào bụng.
Còn Barry thì không dám tin, cậu ta không ngờ Celia lại vì một người tị nạn hành tinh rác mà nói với mình những lời như vậy.
"Celia, cậu..." Barry không phản bác được đoạn nói chuyện vừa rồi của Celia, tức đến đỏ mặt. ( truyện đăng trên app TᎽT )
Celia hối hận muốn chết, đáng lẽ không nên giới thiệu gã kiêu ngạo này cho người đẹp nhỏ mà cô ấy luôn mong nhớ.
"Tôi sao, nếu không phải là... Tôi đã không làm rồi, phiền chết đi được." Celia nhỏ giọng phàn nàn nhưng chỉ có Minh Khương nghe thấy.
Minh Khương dùng lại chiêu cũ, ném cho Celia một viên kẹo, coi như an ủi Celia đang phiền lòng.
Celia nhận được kẹo thì hơi bất ngờ, vừa định nói cảm ơn thì một luồng tinh thần lực như uy áp từ ký túc xá sau lưng Minh Khương đè xuống.
Ngoài Minh Khương ra, ba người còn lại lập tức bị đè quỳ xuống một chân.
Khi Alois bước ra khỏi phòng ký túc xá, mắt Celia và Barry như muốn lồi ra ngoài.
Đầu óc Roth cũng trống rỗng mất nửa phút.
"Chết tiệt, quên mất Alois vẫn ở trong ký túc xá."
Celia nghe Roth nói xong thì kinh ngạc đến mức suýt chửi thề.
Nhưng tinh thần lực Alois đè xuống khiến cô ấy không có cơ hội nói.
Minh Khương cũng cảm nhận được sự áp chế của tinh thần lực mạnh mẽ này, cậu quay người lại, không chút ngạc nhiên khi thấy bạn cùng phòng của mình đang đứng trong sân với vẻ mặt khó chịu.
"Điện hạ Alois."
"Ừ." Alois tùy ý đáp lại.
Anh ấy đi đến bên cạnh Minh Khương, đôi mắt vàng mang sát khí nhìn chằm chằm Barry đang quỳ một chân trên mặt đất: "Nói đi, cậu là người tinh cầu Lotus, rồi sao nữa? Thấy thường dân không phải người tinh cầu Lotus thì khinh thường à?"
Dù Barry có bị đánh vỡ răng thì cậu ta cũng phải nuốt máu vào bụng: "Tôi, tôi không có ý đó."
Alois lười đôi co với loại người này: "Cậu có ý gì thì tôi không biết nhưng cậu không biết ai là người đưa ra quy định cho người hành tinh Vô Danh một số chỉ tiêu tuyển sinh sao? Cậu khinh thường người hành tinh Vô Danh, vậy chẳng phải là khinh thường quy định này sao? Hay là khinh thường người đưa ra quy định?"
Người đưa ra quy định là trung tâm quyền lực của Lotus, dù Barry có kiêu ngạo đến đâu cũng không dám nhận lời này.
Minh Khương im lặng đứng bên cạnh xem một vở kịch lớn, thấy mặt Barry tái mét, cậu chỉ biết nhún vai.
Nhưng Minh Khương không có ý định mở lời giải thích thay Barry.
Cậu chưa bao giờ là người tốt, môi trường hành tinh rác cũng không thể tạo ra người tốt. Tuy người tên Barry Garden này không đụng đến điểm yếu khiến cậu tức giận nhưng không có nghĩa là cậu sẽ nói giúp cậu ta trong tình huống này.
Minh Khương dứt khoát đi sang bên cạnh hai bước, tìm một vị trí tốt, bình thản xem vở kịch liên quan đến mình.
Alois bảo vệ em trai trực tuyến.
Khương Khương xem kịch trực tuyến, lại còn là kịch của chính mình.